Người đăng: HắcKê
“Nô tài thỉnh an hai vị nương nương.” Rất nhanh, hắn phản ứng một cách khéo
léo.
Mai phi dịu dàng cười một tiếng, nói: “Đức công công, mời đứng dậy.”
Lan phi hơi cao ngạo hơn so với Mai phi một chút, chỉ nói: “Đức công công miễn
lễ.”
Tiểu Đức tử đứng dậy, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Hai vị nương nương đây là
muốn đi đâu?”
“Chúng ta muốn thỉnh an thái hậu nương nương, nghe nói hoàng hậu nương nương
đã hồi cung, cũng đã đến thỉnh an người rồi, hai người chúng ta kể từ khi vào
cung chưa chính thức bái kiến nương nương, cho nên thuận đường thỉnh an nương
nương luôn.” Mai phi cười yếu ớt nói.
Lan phi nói: “Mai phi tỷ tỷ đã từng may mắn được gặp qua nương nương, còn ta
lại là lần đầu tiên, thật đúng là có chút khẩn trương, Đức công công, không
biết tính khí hoàng hậu như thế nào?”
“Hoàng hậu —-” Ánh mắt tiểu Đức vòng vòng, cười nói: “Tính khí nương nương,
không ai hiểu cả, đến nô tài cũng không thể hiểu được.”
Trong lòng Lan phi hơi động, nàng đã sớm nghe qua vị nương nương này mặc dù có
vẻ không được thùy mị, nhưng lại thông tuệ vô cùng, thậm chí hoàng thượng bởi
vì năng lực thống trị hậu cung của nàng mà công nhận địa vị hoàng hậu của
nàng, mà cũng nghe nói nương nương hồi cung lại càng thon thả hơn so với lúc
trước. Thật ra Lan phi vào cung cũng vì lợi ích của gia tộc, trước mắt nàng
thân cận với Mai phi, cũng bởi vì gương xấu bốn phi lúc trước khiến cho hoàng
thượng đối với tranh giành hậu phi vô cùng chán ghét, do vậy hai người cũng
rất ăn ý mà liên thủ, thoạt nhìn thân thiết vô cùng.
Vậy mà, hoàng hậu nương nương hồi cung, cung quyền vì vậy nhất định phải giao
lại, như vậy, để có thể duy trì quyền uy trong quá khứ, nhất định phải leo lên
chiếc ghế quý phi cho bằng được.
Cho nên, chiếm được yêu thích của hoàng thượng còn chưa đủ, phải lấy được ủng
hộ của hoàng hậu, mới đủ.
Lan phi cười yếu ớt: “Chúng ta chỉ sợ là nói sai rồi chọc nương nương nổi giận
thôi.”
“Nô tài được biết, đối đãi với hoàng hậu nương nương, chỉ cần thực tâm thực ý
là được rồi, trước mặt người mà giở thủ đoạn, tính toán, đều vô dụng, chúng ta
chân tâm thật ý, nương nương nhất định sẽ đối đãi lại y như vậy.”
Những lời này thật giống như đang cảnh cáo à nha.
Trong lòng Lan phi khẽ lạnh cả người, tiểu Đức tử ỷ vào sủng ái của hoàng
thượng, cũng quá càn rỡ rồi!
Mai phi thủy chung không có nhiều lời, gật đầu ôn hòa cười nói: “Đức công công
nói rất đúng, ta từng gặp qua nương nương, rất thân thiện và đáng kính. Hôm
nay chúng ta vừa là quân thần, vừa là tỷ muội, có thể có một vị tỷ tỷ như vậy,
âu cũng là phúc khí.”
Tiểu Đức tử cười cười: “Đúng vậy, Mai phi nương nương nói rất đúng.”
Cáo biệt, hai người hướng điện thái hậu đi đến. Mai phi nói với Lan phi: “Muội
muội yên tâm, nương nương cũng không phải người hồ đồ.” Lan phi tự nhiên hiểu
nàng nói cái gì, có lẽ bốn phi sẽ nói xấu hai người trước mặt hoàng hậu.
Thái hậu nhìn thấy Thải Thải, liền nắm lấy tay nàng nhìn trên nhìn dưới.
“Hoàng hậu, con à, làm sao mà đi dưỡng thương lại dưỡng thành một tuyệt đại
giai nhân như vậy.”
“Mẫu hậu, Thải Thải rất nhớ mẫu hậu.” Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt tràn mi,
dùng khăn lau lau, cả nửa ngày cũng không thể khô được. Thái hậu cũng lau nước
mắt nói: “Mẫu hậu cũng rất nhớ con.” Nói xong, bà nhìn khuôn mặt cực kỳ xinh
đẹp của Thải Thải, kinh ngạc hỏi: “Tại sao con lại gầy thành như vậy?” Thải
Thải nói: “Con uống một loại thuốc của Miêu Cương, chỉ là —-”, vốn muốn nói,
thuốc này là của vu sư cho, rất không đáng tin, nhưng lại nhớ đây là hoàng
cung, vì vậy nghẹn ngào đáp: “Chỉ là vô luận là mập hay gầy, Thải Thải vẫn là
Thải Thải.”
Lời này nhưng thật ra lại rất đúng.
Chỉ là, trở nên xinh đẹp, hoàng thượng nhất định sẽ yêu thích, sớm ngày khai
chi tán diệp, địa vị sẽ càng thêm vững chắc.
Thái hậu yên lặng nghĩ.
Lúc này sáu phi đi vào, cùng nhau thỉnh an.
Thải Thải lau nước mắt, ngồi thẳng người lại.
Sau đó nàng nhìn xuống, ánh mắt quét qua mấy gương mặt quen thuộc, lại quét
qua mặt của Mai phi, nhận ra là tiểu thư Tô Khả Khanh, còn có một người nữa,
nàng chưa gặp bao giờ.
Dĩ nhiên, sáu phi nhìn thấy Thải Thải rất rung động, so với việc Thải Thải
nhìn thấy các nàng rất rung động, không biết là mạnh gấp mấy lần.
Bốn phi như bị sét đánh, bởi vì hình tượng hoàng hậu nương nương ngày trước
trong mắt các nàng đã quá thâm nhập lòng người.
Bây giờ — xinh đẹp đến nỗi khiến người ta phải ghen tỵ.
Nhất thời không ai thốt ra được lời nào.
Mai phi cũng kinh ngạc, vì sao hoàng hậu lại giống như biến thành một người
khác, xinh đẹp đến nhường ấy?
Nhưng nàng cũng rất nhanh nở nụ cười, không xem chuyện này là quan trọng.
Lan phi từng nghe nói thể trạng hoàng hậu rất mập mạp, lại không nghĩ rằng hôm
nay nhìn thấy, so với tuyệt đại trong hậu cung lại còn xuất chúng hơi nhiều.
Một là mất mác.
Hai là không thể hiểu được.
Ba là thấp thỏm không yên.
Thấy Thải Thải cũng nhìn mình, nàng cười nói: “Nô tỳ là Lan phi, xin thỉnh an
hoàng hậu nương nương.”
“Lan phi?” Thải Thải nhìn nàng ta, thấy dung mạo nàng ta mỹ lệ hơn người, đoan
trang văn nhã, nàng cười nói: “Tất cả mọi người đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Nhìn thấy ánh mắt của bốn phi tần lướt qua Mai phi cùng Lan, lại dường như có
ẩn chứa sức mạnh nào đó, Thải Thải bảo mọi người uống trà, sau đó bưng chum
trà vừa thổi vừa uống, xem ra một năm nàng không có mặt ở đây, trong cung đã
xảy ra không ít chuyện. Đợi các nàng lui ra, đơn giản hỏi thăm thái hậu mấy
câu, lại thấy Thái hậu hết sức tán thưởng Mai phi cùng Lan phi, nhất là Mai
phi, Thái hậu nói, nữ tử này là một người hiền lương thục đức, đó là một khuê
tú chân chính.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Đêm cũng nhanh đến, hoàng thượng thật sự sẽ cưỡng bức nàng phải thị tẩm sao?
Nghĩ đến đây cả người nàng đều dựng tóc gáy. Gần tối, Thải Thải cầm quạt đến
gần hồ sen tản bộ, đột nhiên nhìn thấy Quan Bộ Phi dẫn theo một toán thị vệ
tuần tra. Quan Bộ Phi bảo mọi người đi trước, hắn lại đi về phía Thải Thải,
sắp đến gần, hắn quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Quan đại nhân.” Nàng rất nhanh sửa cách gọi, trong cung, xác thực không thể
loạn ngôn, nếu gọi sai sẽ liên lụy đến Quan đại ca. Thật ra Quan Bộ Phi đã sớm
thành thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy Thải Thải, mỗi ngày nói chuyện với
nàng, nay đột nhiên hồi cung lại không thể gặp, trong lòng bứt rứt khó chịu cả
ngày. Vì vậy liền dẫn theo thị vệ tuần tra mấy lần, hy vọng có thể đụng phải……
“Hoàng hậu nương nương đã thích ứng với cuộc sống hoàng cung rồi chứ ạ?”
“Tạm được. Vậy Quan đại nhân cũng đã thích ứng sao?”
“Vâng —” Hắn cúi đầu nhẹ gật một cái.
Bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, Quan Bộ Phi vội cáo từ, nói: “Thuộc hạ còn phải
đi tuần tra, không làm trễ nãi thời gian của nương nương nữa.”
“Đại nhân, xin mời.”
Nhìn Quan Bộ Phi bước đi, Thải Thải sâu kín thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu như
hoàng thượng mà bằng một nửa Quan Bộ Phi thôi, thì thật là tốt biết bao.
Quan đại nhân, là một nam nhi hết sức khí phách, lại là một người vô cùng tỉ
mỉ.
Dẹp cướp ở Vân Nam, nàng nhìn thấy hắn xung phong liều chết lên trước, khí thế
kia, khiến cho nàng cả đời cũng khó quên.
-oOo-