Người đăng: HắcKê
Điện Thái hậu.
Một phụ nhân dáng người hơi mập mạp nhưng đẹp đẽ phú quý cẩn thận ngắm nhìn
món điểm tâm đang ở trên tay mình.
“Trịnh công công, ông nói trù nương mới đến này tên là gì?” Thái hậu vươn tay
cầm thìa bạc, nhẹ nhàng múc một muỗng cho vào miệng, quả thật rất thanh mát,
hương cúc ngòn ngọt, vị mật đậm đà, tan ngay trên đầu lưỡi, hoà nhập vào cuống
họng. Thái hậu luôn yêu thích đồ ăn, lúc trẻ lấy nhấm nháp mỹ thực làm vui,
nhưng hiện giờ tuổi đã cao, vị giác cũng không còn như trước, những thứ từng
yêu thích cũng không thể nào nuốt nổi.
Hôm nay, tâm tình sảng khoái, trên bàn bát tiên (bàn vuông) cũng không đặt quá
nhiều đồ rườm rà, một lồng bánh sủi cảo, một chồng bánh rán, một chén cháo
gạo, lại làm bà rất vui vẻ, vừa lòng. Vui vẻ gắp lên một chiếc bánh sủi cảo cơ
hồ trong suốt, cắn một miếng, mùi thơm ngát động lòng người, bà khẽ nhấp môi
hai lần, chợt nhớ ra điều gì, bà vội vàng lấy khăn lau đi.
Bên cạnh bà, người trẻ tuổi tóc búi cao, mặc y phục xanh nhạt tinh xảo giúp bà
khám phá huyền cơ giấu trong những chiếc bánh kia.
“Bánh này vừa xốp giòn vừa mềm mại, trong nhân đại khái có năm sáu loại khác
nhau, được làm rất tỉ mỉ, càng khó chính là, bánh này lớn nhỏ khác nhau nhưng
hình dáng lại giống nhau, bên ngoài có chút ngọt, mới ăn cứ tưởng lầm là do bỏ
đường, thật ra lại chỉ dùng mỗi sữa, như vậy lại tạo nên một mùi thơm rất tự
nhiên, vị hay thay đổi, lại khá vừa miệng, ăn rất ngon.”
Thật ra điều đáng khen ngợi nhất không phải là hương vị của mấy món ăn đó, mà
chính là tâm tư được cất giấu bên trong món ăn của người làm ra nó, thoạt nhìn
qua chỉ là việc mấy món bình thường, lại cũng rất hợp với người ở tuổi xế
chiều, không có quá nhiều dầu mỡ, cũng không quá nhạt nhẽo, cho nên nữ trù
này, rất được lòng hắn.
“Món cháo gạo này hầm cũng rất được, làm cách nào để có thể hầm ra hương vị
như thế, mềm dẻo vàng ánh, ai gia rất thích.”
Những lời ca ngợi không ngừng từ miệng mẫu tử hai người phát ra khiến cho
Trịnh công công đứng ở một bên vui đến đuôi lông mày cũng nhếch lên.
Thái hậu ăn cháo xong, buông bát xuống, “Hoàng thượng, người ăn vừa lòng sao?”
“Trẫm cực kỳ thích sủi cảo này, chỉ sợ Mẫu hậu có trù nương mới, trẫm sẽ
thường xuyên đến đây ăn bám mất.”
Thái hậu lại ước gì hắn thường thường đến, trong lòng vui vẻ, gật đầu nói:
“Được được, không ngờ một trù nương lại có thể giúp Mẫu hậu bắt tâm Hoàng
thượng trở về nha.”
Hoàng thượng này, ngày ngày đều chăm chỉ, có đôi khi nàng muốn gọi hắn đến,
lại sợ ảnh hưởng công việc của hắn, nếu hắn thật thích món ăn ở đây lại mỗi
ngày đều lại đây cùng dùng bữa, nàng làm Mẫu hậu, như thế nào không vui cho
được? Ngẫm lại đều là công lao của vị trù nương kia, nàng mới nhớ đến mà nói
với Trịnh công công: “Trịnh công công, ai gia muốn ban thưởng cho trù nương
này.” Nàng lại nhìn chiếc lồng hấp, cười nói: “Ai gia ban cho nàng một lồng
sủi cảo vàng!”
Thật sự là món thưởng hậu hĩnh, Trịnh công công đang cầm một lồng vàng chạy
đến phòng bếp, nghĩ muốn dặn dò nàng vài câu, kết quả, lại không thấy bóng
dáng nha đầu kia đâu cả, “Trù nương đâu lại không thấy?”
“Trịnh gia gia, trù nương nấu nướng xong, nói nàng phải trở về rồi!”
“Phải về? Về đâu?”
Các tiểu thái giám nhìn nhau, bọn họ cũng làm sao biết nàng là người ở đâu a!