Người đăng: HắcKê
Tắm rửa thay quần áo xong, tên long ** kia lại chạy đến chỗ bánh bao: “Thử
ngửi giúp trẫm, trên người còn có mùi thịt hay không?” Lại bị bánh bao ném cho
một cái ánh mắt vạn phần khinh bỉ. Quả nhiên hoàng thượng cực kỳ háo sắc à
nha, thật chưa từng thấy qua người nào háo sắc như vậy, chẳng lẽ khẩu vị của
hắn vĩnh viễn chỉ dừng lại ở vẻ ngoài thùy mị hay sao? Bởi vì hiện tại nàng
xinh đẹp, cho nên hắn bắt đầu động thủ, coi nàng trở thành món ăn hay sao?
Ở trong trúc lâu này cho đến nay mọi người đều là cùng nhau dùng cơm, mọi thứ
quy củ đều đã trở nên vô cùng không rõ ràng, nhưng dường như hôm nay tất cả
mọi người đều thay đổi, chắp tay đứng thẳng, nhìn hoàng thượng chuẩn bị dùng
bữa. Vì vậy, một cái bàn lớn cũng chỉ có hoàng thượng hoàng hậu hai người,
Thải Thải liếc Sở Cuồng một cái, nhìn thấy hắn yên tâm thoải mái như vậy, lại
nghĩ đến cuộc sống phong bế trong hoàng cung.
Thức ăn trên bàn đều là do Như gia tam thong cùng với Khảm Mai làm cả. Ở giữa
lại để một bát thịt kho.
Sở Cuồng cười một tiếng, gắp một cục bỏ vào bát của Thải Thải: “Này, ăn nhiều
một chút, thử xem ngươi béo lên một chút thì trở về trẫm sẽ làm như thế nào!”
“Hoàng thượng nên tự mình ăn đi.” Nàng gắp lên, ném lại vào bát hắn.
Ai ngờ hắn vẫn không từ bỏ ý định, lại gắp thêm một cục nữa ném vào bát của
bánh bao, chọc giận nàng, vì vậy nàng cũng bắt đầu đem cục thịt ném vào bát
hắn, hai người người qua ta lại, nhìn vô cùng thân thiết, kỳ thật lại sóng
ngầm mãnh liệt. Trong bát bánh vào và bát hắn thịt chất thành núi nhỏ, còn dư
một cục, lại mắc kẹt giữa hai đôi đũa.
“Để trẫm gắp cho hoàng hậu ăn đi, hoàng hậu gầy như qua củi vậy, ăn nhiều một
chút cho béo lên mới biểu hiện cho giàu sang của Đại Sở chúng ta, bộ dáng này
của ngươi, vừa ra ngoài người ta còn tưởng rằng hoàng hậu của trẫm là không
được ăn no đấy!”
“Thần thiếp xem, vẫn là nên để thần thiếp gắp cho hoàng thượng ăn, mới vừa rồi
không phải hoàng thượng thật thích ăn thịt kho hay sao?”
“Nhưng bây giờ trẫm nhìn thấy thịt kho thì chỉ muốn nôn thôi!”
“Chứ ngươi cho rằng ta không muốn nôn hay sao?”
Ánh mắt của hai người dần trở nên âm hiểm, Sở Cuồng phát hiện, sau khi nha đầu
béo này biến thành gầy như que củi, thì trở nên sắc bén hơn trước kia rất
nhiều.
“Ngươi biết không, ngươi bây giờ rất không đáng yêu.”
“Nhưng so với hoàng thượng thì vẫn được hơn nhiều, hoàng thượng ngươi chưa bao
giờ đáng yêu cả!”
Đột nhiên, chiếc đũa Sở Cuồng đè chặt đũa của Thải Thải lại.
Khụ khụ……
Cuối cùng thái y đành phải cậy nơi đây mình là người nhiều tuổi nhất, mạo hiểm
dĩ hạ phạm thượng, hơi nhắc nhở. Lúc này Thải Thải mới nới đũa, đặt bát xuống
bàn rồi đứng dậy: “Không ăn, không có hứng thú nữa.”
“Ta xem ngươi là lo lắng chính mình sẽ ăn quá nhiều mà thôi.” Ngữ khí vui
sướng, hắn thong thả nói.
Bánh bao chẳng qua chỉ dùng dư quang khóe mắt, khinh bỉ nhìn xuống.
Lười phản ứng lại —
**Thải Thải bánh bao thịt**
Tất cả mọi người không nghĩ ra được tại sao mùi thuốc súng giữa hoàng hậu và
hoàng thượng lại nồng nặc như vậy, Như gia tam thông cẩn thận đem toàn bộ mọi
thứ chuẩn bị thỏa đáng, lại nhìn thấy Thải Thải ôm một đống đồ đi vào nói:
“Những thứ này không cần mang đi, đưa cho hàng xóm nơi này là được rồi, đây là
con búp bê tiểu Bàn đã xin bản cung nhiều lần, đem đưa cho thằng bé đi.” Thải
Thải nhìn chằm chằm mấy món đồ linh tinh trên bàn: “Còn có Ngưu gia tẩu tử
nữa, tẩu ấy rất thích cây trâm phỉ thúy này.” Một đống đồ lớn lại như không đủ
để phát, vì vậy nàng tự mình mở mấy món đồ Như gia tỷ muội đã sắp xếp tốt ra
nói: “Những thứ này mang theo làm gì, trong hoàng cung còn thiếu sao?”
Thì ra là mấy cái gương, lược, phấn bột nước các loại.
Thải Thải nói: “Mang đến cho mấy nữ hài tử trong trại đi.”
“Nương nương nếu người cứ phân phát hết như vậy, lúc chúng ta trở về thì không
còn dư cái gì nữa rồi.”
“Không sao cả.” Nàng đáp: “Chúng ta được Vân Nam vương phủ chăm sóc lâu như
vậy, có phải cũng nên tặng một phần đại lễ hay không?”
“Nương nương, hoàng thượng đã đi Vân Nam vương phủ, em xem nương nương cũng
không cần phải nhúng tay vào nữa. Sáng ngày mai lên đường cùng hoàng thượng là
được rồi.”
Vân Nam vương năm nay đã ba mươi tư tuổi, là một nam nhân vô cùng ôn hòa. Khi
còn bé cũng từng sống mấy năm ở kinh thành, vào thời điểm trước khi Sở Cuồng
bị đi đày, thân thiết với Sở Cuồng như huynh đệ ruột thịt, cho nên Sở Cuồng
viếng thăm Vân Nam vương phủ, cũng không cần mang nhiều quà tặng quá mức. Nhìn
thấy nam nhân tuấn tú với một thân trường bào trắng tuyết đặc thù phong thái
vương gia, Sở Cuồng cười nói: “Nam Mai, xem ra ngươi sống ở nơi này rất tốt.”
Vân Nam vương định hành lễ, lại bị Sở Cuồng dùng tay đỡ dậy.
Hắn sâu kín thở dài một hơi: “Khi nào thì hoàng thượng mang nương nương rời
đi?”
“Sáng mai.”
Trên mặt Nam Mai hiện lên chút mất mác, cười nói: “Thần thật hâm mộ hoàng
thượng, người làm sao có thể chọn được một nữ tử như vậy để làm nương nương
chứ?”
Ở Vân Nam, trong một năm đó Thải Thải không hề nhàn rỗi, giúp các nữ phụ nhân
cải tạo kỹ thuật thêu đã không nói, lại còn bày mưa kế, hiệp trợ Quan Bộ Phi
đáng lui bọn cướp đã nhiễu loạn Vân Nam nhiều năm nay. Đây đối với Vân Nam mà
nói, là một đại sự. Vân Nam vương thật sâu cảm thán, nếu trên trời cao có một
nữ tử như vậy rơi xuống Vân Nam, đừng nói là tuyệt sắc, cho dù tướng mạo nàng
có cực kỳ xấu xí, hắn cũng sẽ xem nàng là trân bảo.
Nhìn thấy bộ dạng Vân Nam vương, Sở Cuồng cũng rất không vui, nhưng mặt ngoài
lại cười một tiếng: “Trở về trẫm sẽ giúp Nam Mai ngươi xem xét một chút, nữ tử
xuất chúng ở Đại Sở cũng không phải hiếm đâu à nha.” Nam Mai lại thầm nghĩ, có
lẽ là vậy a…! Hắn cười một tiếng, lấy ra một bảo vật hết sức trân quý giao cho
Sở Cuồng nói: “Hoàng thượng, vật quý ở Vân Nam, sợ rằng hoàng thượng cũng
không hiếm lại, thế nhưng đồ vật này, lại chân chính là một vật tốt.”
Sở Cuồng nhìn khối ngọc bích ở trong tay hắn, cười nói: “Cũng chỉ là một khối
ngọc mà thôi.”
“Không, đây không phải là ngọc bình thường, nó được gọi là huyền ngọc. Truyền
thuyết kể rằng, nó có thể trấn giữ pháp khí của đất nước, nếu như hoàng thượng
không ghét bỏ, xin hãy thu nhận, đặt ở nơi dương khí thịnh vượng nhất của
hoàng cung, từ đó Đại Sở sẽ càng được quốc thái dân an.”
Sở Cuồng tin tưởng Nam Mai, nếu như hắn nói đây là vật quý, mang đến cát tường
yên ổn, như vậy nhất định sẽ là thật.
Ngày kế, Thải Thải trở lại kinh thành bằng xe ngựa, lại không nghĩ rằng, dân
chúng địa phương lại đứng ở hai bên đường đưa tiễn, vì Thải Thải, cũng chính
vì Quan Bộ Phi. Hai người được sự cho phép của Sở Cuồng liền ra ngoài nói lời
từ biệt, ai ngờ dân chúng không biết lại cho rằng nàng cùng Quan Bộ Phi là một
đôi, rối rít dặn dò: “Chu cô nương, Quan đại nhân, chúng tôi sẽ cầu xin trời
cao, cho hai người mãi mãi gắn bó bên nhau, tựa như lần dẹp cướp ở Vân Nam này
vậy.” Sở Cuồng nghe thấy, trong lòng lại cực kỳ buồn bực, hắn nắm chặt lấy cây
quạt, thầm nghĩ, sau khi trở về nhất định phải phân định rõ ràng với Quan Bộ
Phi mới được!
-oOo-