Người đăng: HắcKê
Vân Nam nam quận bốn phía là núi, trong thung lũng ẩn giấu cả một Bách Hoa
cốc, mặc dù Bách Hoa cốc này không tính là quá lớn, nhưng Vân Nam vương lại cố
ý sai người kiến tạo nên một trúc lâu, có thể dung được bốn năm người cư trú ở
chỗ này. Hoa cỏ trong Bách Hoa cốc đều không phải là tầm thường, phổ biến mà
có thể dùng làm thuốc, cho nên, người địa phương coi đây là Dược Vương cốc.
Một năm trước, trong Dược Vương cốc hình như có người quan trọng đến đây, được
Vân Nam vương đối đãi như một thượng khách. Dân chúng truyền nhau rằng, trong
Dược Vương cốc có một cô nương thần tiên đang sống. Cô nương thần tiên này
chính là phúc tinh trời sao ban cho mọi người, cho nên, nạn trộm cướp là mối
họa không dứt ở đây đã bị cô nương thần tiên cùng với Vân Nam đệ nhất dũng sĩ
Quan Bộ Phi tiêu diệt hoàn toàn sạch sẽ.
Người gặp qua cô nương này cũng không ít, người ta thường nhìn thấy nàng mặc y
phục của cô nương sơn trại, say sưa nhìn ma ma sơn trại thêu thùa đến cả nửa
ngày trời. Không lâu sau, tất cả các món đồ thêu hoc thêu cỏ của cô nương này
trở nên nổi tiếng, ngay cả lão nghệ nhân cũng khen không ngớt.
Nàng nói, nàng đã đem kỹ thuật truyền thống của sơn trại cùng với kỹ thuật
truyền thống của Giang Nam phối hợp với nhau. Cô nương thần tiên còn gọi một
người biết thêu chim chóc, hoa cỏ sống động đến nỗi có thể dụ được bướm bay
đến, đem tài nghệ truyền cho người dân bản xứ.
Cô nương này biết rất nhiều việc, nhất là tay nghề nấu cơm, ngay cả đầu bếp
trong Vân Nam vương phủ cũng không thể sánh được.
Ngay cả vị đầu bếp kia cũng khoa miệng nói rằng, không ngờ lại có người có thể
lóc cá thành hình con sóc.
Hơn nữa còn có một cái tên rất dễ nghe là sóc quế ngư.
Quan trọng hơn là cô nương thần tiên này có khuôn mặt tuyệt mỹ, đẹp đến nỗi
mọi người căn bản đều tin nàng chính là một thần tin.
Sắc nước xanh ngọc bích chảy vào hồ màu lam, chung quanh hồ nước khói lượn lờ
trong rừng rậm, sắc màu rực rỡ. Lúc này đã là cuối mùa thu, quả trên cây càng
thêm khiến người yêu thích, huống chi mùa thu nơi này hoa cỏ lại đỏ rực. Trúc
lâu trong Dược Vương cốc chìm trong một mảnh ngũ quang thập sắc, có vẻ thanh u
trí nhã, bị làn sương mờ của suối nước nóng vây lượn, quả nhiên có chút ý vị
của tiên cảnh.
Trước trúc lâu có một vườn rau nhỏ, một con vịt mái dẫn theo đàn con, phe phẩy
cái mông, trộm đi ăn rau xanh. Bốn cô nương xinh đẹp, trong tay bưng một cái
rổ nhỏ, hái những khóm rau tươi sống nhất xuống, thuận tay đuổi con vịt mẹ
không biết điều kia đi: “Lại đến ăn trộm, thái y đã sớm muốn giết cái con vịt
ngốc nghếch nhà ngươi làm mồi nhắm lắm rồi, sao không biết điều mà cứ lượn
trước mặt ông ấy hoài vậy.” Cô nương này nói chuyện có vẻ hung dữ, dùng cây
gậy đuổi đuổi, con vịt mái liền dẫn theo bầy con cạc cạc chạy ra xa.
“Như Nguyệt, sao muội lại đuổi con vịt đi vậy?” Như Tâm lắc đầu một cái, bất
đắc dĩ trách cứ, nha đầu này, bây giờ so với trước kia lại càng không ra gì.
Như Nguyệt bĩu môi một cái, “Muội đuổi nó, là vì muốn bảo vệ nó. Lần trước
thái y đã tự mình động thủ giết một con gà đấy.”
“Gà là do nương nương làm, còn ai ăn nhiều nhất nhỉ?”
Như Nguyệt thuận tay bắt bướm: “Tỷ xem, có con bướm kìa!” Không sai, lần trước
xác thực là nàng ăn nhiều nhất, nhưng tỷ tỷ cũng đừng có lúc này cũng níu lấy
điểm yếu ấy của nàng mà không chịu thả vậy chứ?
.
.
.
“Tiểu Bàn, sao cháu lại bị mẹ đuổi ra ngoài vậy?”
*Bàn: béo.
“Bàn Bàn ăn trộm thịt.”
Tiểu Bàn Bàn mới năm tuổi hếch chiếc cằm núc ních của mình lên, bĩu môi, sau
đó cười một tiếng: “Thịt kho ăn thật ngon.”
“Đúng vậy, ta cũng biết rõ thịt kho ăn rất ngon.”
Bàn Bàn cùng người nào đó thông đồng gật đầu.
“Nhưng mẹ kho ăn không ngon bằng tỷ kho.”
“Cháu phải gọi ta là cô, chứ không phải là tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ bộ dáng rất xinh xắn, Bàn Bàn không gọi là cô đâu, gọi tỷ tỷ thôi, chờ
Bàn Bàn lớn lên, sẽ lấy tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ không thể làm cô của Bàn Bàn
được.”
“Nhưng – tỷ tỷ đã gả cho người khác –”
Trên mặt tiểu Bàn hiện lên thất vọng, nước mắt chảy ra ào ạt: “Tại sao tỷ có
thể lập gia đình rồi chứ?”
“Chỉ là, chờ trượng phu của tỷ bỏ tỷ đi, tỷ có thể gả cho đệ, mỗi ngày kho
thịt cho đệ ăn rồi.”
Bàn Bàn lại vui vẻ nhếch miệng cười: “Được, được!” Bàn tay đầy thịt vỗ lên bốp
bốp.
Cô nương tuyệt mỹ cũng cười cười, véo chóp mũi cậu bé: “Trong phòng bếp của tỷ
còn rất nhiều thịt, không bằng, bây giờ tỷ tỷ kho thịt cho Bàn Bàn đỡ thèm
nhé?” Tay dắt tiểu nam hài vui vẻ bước vào bếp, nàng ba chân bốn cẳng nhóm
lửa, đem cục thịt cắt thành những miếng thịt tinh xảo vuông vức. Chuẩn bị xong
muối, đường, hồ tiêu, hành, gừng, tỏi, mật ong, hạt mè… mấy món gia vị linh
cũng được lấy ra.
Chảo trên bếp đã nóng, dầu cũng rất nhanh nổi bong bóng, nàng bảo Bàn Bàn đứng
cách xa ra chút, rồi đem thịt cùng gia vị theo thứ tự cho vào nồi, mùi thơm
lập tức bay lên, nước từng chút thấm vào trong thịt, nàng rắc tiêu, hạt mè
cùng mật ong lên, một chảo thịt kho mê người cứ như vậy được ra đời.
Bàn Bàn nước miếng chảy ra từa lưa.
“Bàn Bàn, ông đệ đang ngã bệnh có phải không?” Ông bàn bàn lên núi hái thuốc,
không cẩn thận ngã bị thương chân, nàng híp mắt cười nói: “Bát thịt kho này đệ
mang về cùng ăn với ông đi nhé.”
Nhìn Bàn Bàn vui mừng hớn hở bưng bát thịt chạy ra khỏi phòng bếp, nàng mới
rút khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
“Người lại làm mấy chuyện này nữa rồi.” Một giọng nói trầm ổn lại tràn ngập
quan tâm truyền đến.
Cô nương tuyệt mỹ đang lau mồ hôi quay đầu lại, cười một tiếng, quả nhiên là
Quan đại ca, tại sao Quan đại ca lại thích đứng ở sau lưng nàng khi vậy nhỉ?
Loại thói quen này thật không hay.
Quan Bộ Phi là bị mùi thơm vô cùng đặc biệt của thịt kho này lôi kéo đến.
“Quan đại ca, sau này huynh đừng đột nhiên đứng ở sau lưng ta mà lên tiếng như
vậy nữa.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu.”
“Sau này huynh cũng đừng xưng thuộc hạ ở trước mặt ta nữa.”
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Lúc này nàng mới cười một tiếng, mở nắp chảo ra: “Nhìn xem, ta cũng không phải
là con cừu vô lương tâm đâu à nha, ở đây vẫn còn một nửa, để ta đi bắc nồi cơm
tẻ, nấu thêm vài món ăn nữa.”
Quan Bộ Phi kéo tay nàng bước ra ngoài: “Ta xem, nương nương đừng quậy nữa,
tay nghề của tỷ muội Như gia rất tốt, nương nương nhất định phải chú ý nghỉ
ngơi nhiều hơn.”
“Ta đã tốt lắm rồi, không cần phải nghỉ ngơi nữa đâu.”
“Quan đại ca, ta đã nói bao nhiêu lần, ở đây đừng có gọi ta là nương nương.”
Quan Bộ Phi không nói lại được nàng, mới lúc nãy thôi, Quan Bộ Phi cũng không
thể nói lại cả Bàn Bàn kia.
Hơn nữa hắn cũng hay đỏ mặt, khi nói quá nhiều với người khác, sẽ đỏ mặt ngay
lập tức.
-oOo-