Thư Nhà Của Hoàng Đế Lão Gia.


Người đăng: HắcKê

Hoàng hậu:

Đây là phong thư duy nhất mà trẫm từng viết không đề cập đến âm mưu, chính
trị, sinh tử, uy hiếp, lợi dụ (dụ dỗ)… một phong thư nhà.

Cho nên trẫm hy vọng sau khi hoàng hậu nhìn thấy phong thư được bồ câu đưa thư
mang đến này, trẫm cảnh cáo ngươi, phải nghiêm túc mà đọc nó! (Không được
cười! Thu hồi cợt nhã của ngươi đi —)

Về mục đích của việc viết phong thư này, thật ra thì rất đơn giản.

Dù sao ngươi cũng là hoàng hậu của trẫm, chúng ta cũng xem như đã bái thiên
địa, vào động phòng, hoàng hậu còn nhớ rõ, đêm tân hôn đó ngươi đã đè sập long
sàng không, trẫm đã nói công tượng (thợ thủ công) sửa xong rồi, lại còn lấy
sắt gia cố thêm ở phần chân giường, bốn góc giường còn bọc thêm bạc, dù hoàng
hậu có nhảy trên giường, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, về phần
chiếc giường lớn của Pháp quốc mà ngươi vẫn sử dụng, trẫm đã xem đi xem lại
nhiều lần, thật sự thấy nó không hợp với phong cách căn phòng, cho nên đã sai
người khiêng đi, để căn phòng khôi phục trở về nguyên trạng. Thật ra mục đích
vô cùng đơn giản, trẫm muốn cùng hoàng hậu nhớ đến một màn kinh tâm động phách
vào ngay đêm tân hôn ngày đó mà thôi.

Mà tại sao lại phải nhất định nhớ kỹ đến màn kinh tâm động phách đó……

Nguyên nhân rất phức tạp, trẫm đợi ngươi hồi cung rồi từ từ nói.

Bây giờ, nghiêm túc mà nói, còn hai tháng nữa hoàng hậu hồi cung rồi, trẫm
quyết định tự mình đi nghênh đón ngươi.

Chờ trẫm……

**Thải Thải bánh bao thịt**

Hoàng hậu:

Trẫm đang cực kỳ tức giận, lấy tài trí thông minh của ngươi, nhất định hiểu
tại sao trẫm lại tức giận rồi chứ?

Trẫm đã nhấn mạnh, phong thư nhà mà ngươi nhận từ nửa tháng trước, là phong
thư có mục đích đơn thuần nhất mà trẫm viết từ lúc chào đời đến nay, vì vậy
trẫm cũng mong ngươi nhất định phải nghiêm túc trả lời!

Nhưng mà, thư hồi âm đâu?!

Tại sao trẫm không thấy thư hồi âm đâu cả?

Hoàng hậu, chẳng qua ngươi chỉ đi tĩnh dưỡng thôi, hơn nữa đã tĩnh dưỡng **
tháng, chẳng lẽ lại đến lượt cổ tay hoàng hậu ngươi sinh bệnh sao? Hay là
hoàng hậu đã bị mê mang mất hết ý chí, đầu óc không được rõ ràng cho lắm?

Nếu như bảy ngày sau trẫm không nhìn thấy thư hồi âm, hậu quả ngươi tự biết.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Hoàng hậu:

Thư hồi âm đã nhận được.

Nhưng mà trẫm vẫn vô cùng tức giận.

Chẳng lẽ chính ngươi không biết rằng đến tột cùng ngươi đã viết được mấy chữ
sao?

‘Ta mọi thứ đều ổn, yên tâm.’

Mười ngón tay cũng đếm không tới, trẫm chờ đợi một tháng có dư, chỉ chờ được
có bảy chữ này của ngươi thôi sao?!

Ngươi có biết trẫm huấn luyện ra những con bồ câu đưa thư này phí biết bao
nhiêu bạc không?

Tổng cộng là một vạn lượng! Cho nên ngươi có biết tiền vốn của một phong thư
là bao nhiêu không? Hoàng hậu ngươi thật đúng là tích chữ như vàng đấy.

Khụ khụ, trẫm trong lúc tức giận đã nghĩ ra vô số chiêu để hành hạ ngươi. Nên
làm như thế nào, trẫm không cần phải nói ra đâu nhỉ!

**Thải Thải bánh bao thịt**

Hoàng hậu:

Trong lúc trăm việc ngổn ngang trẫm đã cẩn thận đem thư của hoàng hậu nghiên
cứu một lần, lần này xem ra cũng không tệ lắm, hơn một ngàn năm trăm chữ, nội
dung xem như cũng tinh tế, chữ của hoàng hậu lại tiến bộ rồi, chẳng lẽ ở Vân
Nam cũng chưa từng ngơi nghỉ luyện tập sao? Chỉ riêng điểm này mà nói, trẫm đã
vô cùng vui mừng.

Nhưng mà! –

Bây giờ trẫm đã giận đến mức ngũ tạng thiêu đốt, nổi trận lôi đình lên rồi!

Ngươi cái nha đầu béo này đến tột cùng là muốn gì đây? Trong một ngàn năm trăm
chữ đó lại có đến một ngàn bốn trăm chín mươi ba chữ là nói về chuyện Quan Bộ
Phi dẹp cướp, chẳng lẽ loại chuyện như vậy, trẫm còn cần phải nhờ hoàng hậu
nói cho mới biết ư? Hoàng hậu ngươi thật có phải là vui đến quên trời quên
đất, ngay cả thân phận hoàng đế của trẫm cũng quên không còn một mống rồi
không?!

Trẫm nói cho ngươi biết, chuyện ngươi hồi báo là chuyện triều chính, mà chuyện
triều chính, trẫm tự ngoài sáu trăm dặm đã biết, cho nên hoàng hậu ngươi không
cần phải lãng phí bồ câu đưa thư biết không?

Còn nữa…, chẳng lẽ ngươi đối với tình trạng hiện tại của trẫm một chút cũng
không quan tâm sao?

Cái gì gọi là ‘xin chàng bảo trọng, hẹn gặp lại sau’ đấy.

Mau nhanh chóng cho trẫm một lời giải thích hợp lý đi!

**Thải Thải bánh bao thịt**

Sở Cuồng một nắng hai sương viết xong phong thư này gửi đi, trong lòng lại có
chút canh cánh. Một năm trước hắn lệnh Quan Bộ Phi đi theo cạnh hoàng hậu ở
lại Vân Nam tu dưỡng, là nhìn trúng bổn phận trung thành của Quan Bộ Phi,
nhưng mà tại sao, tại giữa những dòng chữ của hoàng hậu, nơi nơi đều toát lên
tình cảm sùng kính đối với Quan Bộ Phi như vậy? Chuyện ở Vân Nam cũng không
phải là quá đặc sắc, nhưng khi hắn nghe nàng kể lại hai người là như thế nào
là dùng mưu kế, phế hết hơn nửa thực lực đối phương thì trong lòng lại vô cùng
– ghen tỵ!

“Khảm Mai có thư hồi âm hay không?” Hoàng đế lão gia bất thình lình hỏi.

Tiểu Đức tử bị sự xuất hiện đột ngột của câu hỏi làm cho thức tỉnh, hắn dụi
mắt, nói: “Thư hồi âm của Khảm Mai viết, hoàng hậu nương nương ở Vân Nam tất
cả đều rất tốt, thái y rất tận tâm tận lực, hơn nữa hoàng hậu nương nương có
nhận một vu y (thầy thuốc) người Miêu Cương làm cha nuôi, gần đây đang khổ tâm
nghiên cứu phong thổ của nơi đóđó.”

“Khảm Mai làm sao vậy? Chỉ hồi báo những chuyện này thôi sao?”

Tiểu Đức tử lấy hơi nói: “Còn nữa…, Khảm Mai còn nói nương nương học võ, huống
chi nàng phát hiện nương nương cực kỳ thông minh, vừa học liền biết, công phu
khinh công vốn là sở trường của nàng, nương nương cũng đã nắm được những nội
dung chủ yếu, Nhất lộ cầm nã chưởng của Quan đại nhân, nương nương cũng đã học
được bảy tám phần, Vân Nam vương cũng hết sức yêu quý nương nương, còn đặc
biệt chế cho người một đống tử kim song chùy, lúc nương nương vung lên, chỉ có
hai chữ thôi, đó là khí phách!”

Tử kim song chùy (GG nó ra cái này):

“Cái gì?!” Sở Cuồng đột nhiên toát một tia mồ hôi lạnh. Bởi vì hắn nghe thấy:
“Khảm Mai dạy nha đầu béo kia võ công, nàng đã bị bại lộ rồi sao?!”

“Chuyện này – chẳng lẽ nô tài chưa nói sao ạ?”

Sở Cuồng trợn mắt quay đầu, hận không thể đem tên nô tài chết tiệt này lột da
bẻ xương.

“Khảm Mai đi đến ngày thứ ba liền bị lộ, hoàng thượng, Như gia tam thông thật
không phải là tầm thường!” Tiểu Đức tử bật ngón cái: “ Nhưng nương nương cũng
không tồi, dẫn người mình hiệp trợ giúp Quan đại nhân dẹp cướp Vân Nam, bây
giờ nô tài xem chắc trong lòng Khảm Mai đã nhận nương nương là chủ tử rồi!”

Sở Cuồng ở bên này, vỗ mạnh bàn tay xuống bàn!

Hắn cả giận nói: “Tiểu Đức tử, chuẩn bị thường phục cho trẫm, trẫm muốn đi Vân
Nam mang hoàng hậu về, hừ, trẫm cho cứ để dạng này đi xuống, hoàng hậu nhất
định sẽ bị người dạy hư!”

Tiểu Đức tử âm thầm le lưỡi.

May mắn hắn đã dự kiến trước, hành trang đã sớm chuẩn bị xong xuôi, mà hắn
cũng đoán được, tâm sự của hoàng thượng lão gia!

-oO0-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #134