Cùng Ngắm Mặt Trời Mọc Với Trẫm Đi 1


Người đăng: HắcKê

Ở nơi hoang vu dân dã ý thu nồng đậm này, Sở Cuồng nói, hoàng hậu, trẫm dẫn
ngươi đi ngắm mặt trời mọc.

Thải Thải phải bò dậy vào lúc canh năm, bộ dạng như con bò, đi theo hoàng
thượng tráng kiện leo núi ngắm mặt trời mọc.

Hộc hộc – thân thể này quả nhiên là thiếu khuyết hoạt động, hai chân Thải Thải
mềm nhũn, cũng may nhờ vào khả năng do ngày trước bị cha mình nhốt trên núi
kia rèn luyện mấy năm, thể trọng của Thải Thải, căn bản giống như người gầy
cõng thêm mấy cái bao to. Lúc đầu khi rèn luyện ở trên núi, khẩu hiệu mà Linh
nhi vẫn thường hô nhất chính là, ‘cố gắng làm rớt ba tòa núi trên người mình’.

Hộc hộc – nàng đi được nửa đường liền chỉ vào dáng người kia: “Bò lên đến đỉnh
núi chỉ sợ mặt trời đã mọc mất rồi, không bằng ở giữa sườn núi này ngắm đi.”

Nói xong, nàng tìm một chỗ sạch sẽ, hổn hển ngồi xuống, nếu như có thể nằm thì
càng tốt hơn.

Sở Cuồng cười một tiếng, thế nhưng ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đến tột cùng thì
lần đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi là khi nào nhỉ?”

Đột nhiên lại hỏi về vấn đề này, mặt Thải Thải méo xẹo, lần đầu tiên gặp nhau
là ở trên đỉnh núi, Thải Thải không muốn gợi cho Sở Cuồng nhớ đến tình huống
đó, vì vậy cười mỉa: “Lần đầu chúng ta gặp nhau dĩ nhiên là trong lễ thành
hôn.”

“Không đúng!” Sở Cuồng âm trầm đưa đầu đến, thấp giọng nói bên tai nàng: “Lần
đầu gặp nhau phải là ở trên núi đúng không?”

Không nghĩ đến hắn lại còn nhớ rõ, trong lòng Thải Thải thầm nghĩ, nếu như hắn
có thể nhớ được vậy thì số lần mình đã từng cứu mạng hắn đã tăng thêm một lần,
Thải Thải mím môi, vẫn thủy chung canh cánh vì chuyện hai cái bánh bao lần
trước. Sở Cuồng nắm lấy cánh tay nàng bóp bóp, suy nghĩ, đến tột cùng bản thân
hắn là vì không thể thiếu chiếc ghế hoàng hậu này cho nên mới giả vờ diễn trò,
hay là xác thực mình đối với nàng có loại tình cảm nào khác?

Thải Thải bị hắn bóp hồi nặng hồi nhẹ mà sợ hãi, vội rút tay ra, bàn tay vung
lên, không cẩn thận lại vả vào mặt hắn.

Bốp ~ một thanh âm vang lên.

Sở Cuồng kinh ngạc.

A! Thật lớn mật, dám vung tay lên long kiểm (mặt rồng) của hắn sao? Đời này
chưa ai dám làm vậy với hẳn cả!

Người ta, cũng không phải là cố ý mà –

Thải Thải cau mày nhảy dựng lên, tránh ra thật xa, xa đến nỗi hắn căn bản
không thể động tay động chân với nàng được.

“Hoàng thượng, có lời gì thì cứ nói thẳng ra đi, không phải là ngươi bị nghẹn
cái gì đấy chứ?!”

Tóm lại mỗi lần thấy hắn bất thường, tức thì cũng có chuyện muốn nàng làm,
bằng không chính là lôi nàng ra ngoài làm đệm lưng.

Thải Thải vén tóc rơi ở bên tai: “Có gì xin cứ nói thẳng.”

Sở Cuồng hừ cười, nhìn khuôn mặt tròn tròn của nàng, khi mặt trời từ từ dâng
lên, ánh bình binh chiếu vào, trông nàng cứ như một ánh mặt trời vừa mọc khi
sáng sớm vậy. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay ra lệnh: “Đến đây, xoa cho trẫm.”

“Xoa cái gì?!”

“Đương nhiên là xoa mặt rồi.”

“Hoàng thượng có tay có chân, tại sao không tự mình xoa đi?”

Sở Cuồng nhếch môi cười, hỏi: “Ngươi có từng thấy qua hoàng thượng tự mình mặc
đồ sao?”

Bánh bao lắc đầu một cái.

Sở Cuồng cười càng âm hiểm: “Vậy ngươi có từng thấy qua hoàng thượng tự mình
mang giày sao?”

Bánh bao càng thêm lắc đầu.

Sở Cuồng cười đến đắc ý: “Ngươi có từng thấy qua hoàng thượng tự xoa mặt mình
sao?!”

Bánh bao theo bản năng lắc đầu —

Sở Cuồng ngoắc ngoắc tay: “Đến đây, xoa cho trẫm.”

Thải Thải nghiêng người đi qua, Sở Cuồng phát hiện thân thể nàng lúc nhìn
thẳng và lúc nhìn nghiêng không khác nhau nhiều lắm. Thật vô cùng thú vị, hắn
bật cười. Cho nên hắn thừa dịp lúc nàng đến đây, nắm lấy tay nàng kéo mạnh,
Thải Thải liền lảo đảo đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống.

Sở Cuồng trầm giọng nói: “Xoa đi.”

Thải Thải liền giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn lên mặt hắn hai cái.

“Trẫm nói là xoa, không phải ấn.”

Nàng bèn dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp hắn xoa.

Tâm tình Sở Cuồng rất tốt, bàn tay rơi trên đỉnh đầu nàng, vỗ nhẹ: “Xoa không
tồi.”

“Xoa tới lúc nào đây?”

Sở Cuồng giả vờ suy nghĩ một chút, phân phó: “Bây giờ không cần xoa nữa. Đỡ
trẫm đứng dậy đi.”

Nàng cảm thấy hắn thật khó dây dưa, rốt cục không nhịn được mà hỏi: “Hoàng
thượng, dù sao nơi này cũng không có người, cuối cùng là ngài có gì phân phó
thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Chẳng lẽ giữa ta với ngươi chỉ khi nào có chuyện cần phân phó thì mới có thể
khách khí một chút sao?”

“Không, thái độ của ngài đối với thần thiếp bây giờ đã không phải là khách
khí, mà giống như người yêu thân mật với nhau, điều này làm thần thiếp vô cùng
hoang mang.”

“Nếu ngươi nói đúng rồi thì sao?”

“Không thể nào.” Thải Thải mở to mắt: “Cho nên ta mới cảm thấy thật kinh
khủng, ta sợ yêu cầu của ngươi, với năng lực bản thân ta thì không thể nào đạt
được.”

Đột nhiên Sở Cuồng cảm thấy rất buồn bực, đưa mắt nhìn nàng một chút, hơi tức
giận nói: “Chẳng lẽ giữa trẫm với ngươi, không thể thân mật được sao?”

“Không thể!” Thải Thải chém đinh chặt sắt mà nói.

“Vì sao?!” Hắn nhướn đầu lông mày.

Thải Thải nói: “Lúc trước chính là hoàng thượng đã giao ước với ta, còn cảnh
cáo thần thiếp không được có loại tình cảm nào khác với hoàng thượng, thần
thiếp vẫn luôn làm như vậy, chắc chắc thần thiếp đối với hoàng thượng chỉ đơn
thuần là quan hệ hợp tắc giữa đế hậu, nếu hoàng thượng muốn thân thiết hơn,
xin đừng trêu Thải Thải, bởi vì Thải Thải sẽ không chịu nổi, hoàng thượng có
thể lập phi mà, huống chi vị trí hoàng quý phi vẫn còn đang trống……”

Nàng cực kỳ nghiêm túc nói.

Sở Cuồng cảm giác như có một bàn tay, đã tát mạnh một cái vào mặt tuấn tú hắn.

Hắn vô cùng tức giận, xoay người nói: “Bây giờ đi xuống núi, cả đời này ngươi
đừng mơ tưởng sẽ được ngắm mặt trời mọc nữa.”

“Chẳng lẽ không cùng hoàng thượng ngắm mặt trời mọc, thì mặt trời sẽ không
theo lẽ thường mà mọc lên hay sao?!”

Cả khuôn mặt Sở Cuồng đen lại, đen đến cực điểm. Đi vài bước, hắn lạnh lùng
hỏi: “Giả như trẫm bội ước, cho phép ngươi yêu trẫm thì sao?!”

Xì —

Một tiếng cười từ đôi môi Thải Thải bật ra.

Lòng của Sở Cuồng, theo tiếng cười của nàng, thiếu chút nữa đã bể tan tành.
Đây, hiển nhiên là một chậu nước lạnh.

“Ta sao có thể yêu hoàng thượng được chứ?” Ngay cả nàng cũng thấy buồn cười
nữa là, Thải Thải phất phất tay.

“Chẳng lẽ trẫm không đáng để ngươi yêu thương sao? Nữ nhân trong thiên hạ, ai
lại không muốn chiếm được tình yêu của trẫm chứ ?!”

“Ta thì không muốn.” Thải Thải không chút suy nghĩ, thẳng thắn nói.

Người Sở Cuồng cứng ngắc, không biết là nên quay người chất vấn mới phải, hay
là đi tiếp mới phải đây.

“Sao Hoàng thượng lại không đi nữa?”

Hắn đang suy nghĩ, có nên ném nàng từ trên vách đá này xuống hay không đây.

Đột nhiên, Sở Cuồng ngây ngẩn cả người, ngay cả Thải Thải đứng sau lưng hắn
cũng bị tình huống trước mắt này thu hút sự chú ý, xem ra hôm nay lại có kịch
hay để nhìn rồi. “Các ngươi thật đúng là chưa từ bỏ ý định!”

“Hừ, dù sao cũng mà số bị chém đầu, mấy người bọn ta trải qua thiên tân vạn
khổ chạy trốn ra ngoài, chính là muốn giết chết ngươi tên cẩu hoàng đế này!”

Bờ môi xinh đẹp của Sở Cuồng khẽ nâng, hắn lén đưa tay về phía hông mình.

Chợt, trên mặt cứng đờ lại.

Hỏng bét, không mang kiếm theo rồi!

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #131