130


Người đăng: HắcKê

Thiếu gia Diêm bang kia có chút sợ hãi, hắn lui về phía sau.

“Đừng nghe nàng ta, nàng ta lừa gạt mọi người đấy!” Hắn nói.

“Phi phi phi! Bản cung lại muốn phi ngươi nữa rồi đấy! Ngươi mới là kẻ lừa gạt
người khác thì có! Hôm nay bản cung đến đây truyền tin, cũng là đến để làm con
tin, bản cung sẽ ở lại trong thôn cho đến khi nào mọi người lấy được ý chỉ
chính thức của hoàng thượng, bản cung mới có thể rời đi, bằng không, các ngươi
có thể đem bản cung róc xương lóc thịt, khiến cho bản cung cả đời khỏi mở
miệng cũng được.” Lời khẳng định của nàng tràn đầy khí phách.

Khí thế đó, trong nháy mắt áp đảo toàn trường.

Ngay lập tức có không ít thôn dân rối rít bỏ vũ khí trong tay, vội vàng quỳ
xuống dập đầu với Thải Thải.

“Nương nương, nếu như lần này mọi người bình an, chúng tôi nhất định sẽ xem
nương nương như là Quan Âm để thờ cúng.”

Thải Thải nói: “Vậy tốt nhất bây giờ các ngươi bắt tay đắp tượng cho bản cung
đi, bản cung sợ rằng các ngươi sẽ đắp mình giống như đứa con nít đầu to trong
thôn này, vậy thì thật xấu xí.”

Mọi người nhìn thấy hoàng hậu nương nương mặc dù béo mập, tuổi còn nhỏ nhưng
lại vô cùng thân thiết đáng tin, lập tức không biết ai đó đã lập tức chỉ vào
thiếu gia Diêm bang quát: “Mau bắt lấy thiếu gia, đừng để bọn đầu sỏ này chạy
trốn mất!”

Tiếng hét vang lên, trước mắt Thải Thải, tên thiếu gia kia bị người ba chân
bốn cẳng xông đến đè lên mặt đất.

A—

Rốt cục mồ hôi lạnh của Thải Thải mới có thể theo cằm rơi xuống đất.

Thải Thải viết một phong thư gửi cho Sở Cuồng, nói rằng nàng sẽ ở lại trong
thôn, muốn Sở Cuồng dẫn mọi người lúc này hãy nhanh chóng rời đi. Vì vậy Sở
Cuồng hạ lệnh, mọi người suốt đêm lộn trở lại phủ Giang Tô gặp loan giá (kiệu
của hoàng hậu), Sở Cuồng sẽ lập tức phái người đến trấn Giang Âm truyền ý chỉ.

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Nương nương, người với hoàng thượng không sao chứ?” Diêm bang bị vây diệt, ba
tỷ muội Như gia tự nhiên được thả ra, nhìn thấy Thải Thải liền lệ nóng doanh
tròng. Sau đó ba người vây quanh, cẩn thận xem xét xem nương nương nhà mình có
thiếu cộng tóc miếng thịt nào không. Mấy ngày nay Thải Thải ở trong một nhà
dân tĩnh lặng, lại có người cung nàng như cung Bồ Tát, vì vậy có thể thuận
tiện mà dưỡng thương, buổi tối mỗi ngày nàng đều gọi Trần phu nhân đốt mấy bụi
cỏ, mang tro vào xoa vào vết thương cho nàng, may mắn đang là mùa thu, vết
thương nhanh chóng lành lại, bây giờ cũng đã kết vảy, nhưng khắp người vẫn còn
rất nhiều chấm nhỏ.

Bí mật này cũng chỉ có một mình Trần phu nhân biết. Ngay cả ba tỷ muội Như gia
cũng không biết được, nhất là Như Nguyệt tính tình nóng nảy dễ xúc động, ngộ
nhỡ biết được sẽ tìm ngự sử trung thừa để tính sổ, chuyện sẽ càng phức tạp
thêm. Nhưng thỉnh thoảng Thải Thải cử động sẽ bị đụng đến, áo lót trắng như
tuyết vô duyên vô cớ lại rỉ máu, ba tỷ muội Như gia cũng không phải người mù,
lại thường thân cận hầu hạ nàng, vì thế càng không thể giấu diếm được.

Quả nhiên, sau khi biết được, Như Nguyệt lập tức rút trường kiếm muốn đi tìm
người tính sổ.

Thải Thải khuyên nửa ngày, Trần phu nhân cũng cầu xin nửa ngày, nàng mới thôi.
Sau đó Như Nguyệt căn môi, nước mắt tựa như hạt châu rơi xuống, giống như
nương nương nhà nàng chịu khổ, càng đau hơn so với chính nàng chịu khổ vậy.

“Các em nhớ kỹ, bản cung đã hứa với Trần phu nhân, tuyệt đối không thể để
hoàng thượng biết được chuyện này.”

“Vâng.” Như gia tam thông không phục đáp.

Chuyện được thuận lợi giải quyết, Sở Cuồng trên đường đi theo loan giá vẫn
chìm trầm tư, có thể đây là ý trời, muốn hắn trở thành một hoàng đế lưu danh
muôn thuở, vì vậy mới ban cho hắn một hoàng hậu để giúp hắn có thể được lưu
danh sử sách Đại Sở. Hắn đã từng tìm vài lý do để thử chấp nhận nàng, nhưng
làm như thế nào cũng không thấy ổn, nhìn Quan Bộ Phi ở bên cạnh, hắn thuận
miệng hỏi: “Bộ Phi, ngươi nói xem, hoàng hậu của trẫm có tốt hay không?”

Quan Bộ Phi hơi suy nghĩ, sau đó thành khẩn nói ra bốn chữ: “Thiên hạ vô
song.”

Nói xong, Quan Bộ Phi tay cầm cương ngựa, hồi tưởng lại hôm đó hoàng hậu dũng
cảm cơ trí thế nào, lại nhớ đến một Thải Thải thường ngày thân thiết đáng yêu.
Quan Bộ Phi lại có một loại cảm giác tim đập nhanh thình thịch. Sở Cuồng sâu
kín thở dài một hơi: “Chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.”

Lúc hắn nhìn thấy Thải Thải, nàng đang ngồi trong sân, tay cầm một quyển không
biết là sách gì đọc say sưa ngon lành, Như Nguyệt thì cầm hòn đá ngồi trong
sân nhà đập hạt đào. Sở Cuồng đi vào mảnh sân nhỏ này lại không ai có thể phát
hiện được.

“Nương nương, Như Nguyệt cảm thấy thật ra từ đầu nếu được đầu thai vào nhà
nông thì tốt rồi, chúng ta đã ở đây mấy ngày, không cần lo lắng lại rất yên
tĩnh.”

Thải Thải gật đầu, thuận miệng nói: “Chờ ta bị hoàng thương bỏ, liền mang các
em đến nơi này an cư.”

“Hừ, chỉ sợ là ngươi không đợi được ngày đó đâu!” Sở Cuồng ngạo mạn nói: “Cái
thôn rách nát này,làm sao có thể so với hoàng cung xanh vàng rực rỡ của trẫm
chứ!”

Hai người vội đứng lên, hành lễ xong, Thải Thải cãi lại: “Nếu như từ đầu không
phải do ngươi tự tiện lôi ta đến hoàng cung làm hoàng hậu, có lẽ cha ta nhìn
thấy ta không lấy chồng, liền tùy tiện tìm một thôn phu ở rể, lúc đó là ta đã
có thể trở thành thôn phụ mà sống qua ngày rồi.” Thấy Sở Cuồng hơi mất hứng,
nàng cũng không lên tiếng nữa, vươn bàn tay núc ních thịt chọn một hạt đào đưa
đến: “Này, hoàng thượng ăn không? Hạt đào còn tươi, trong hoàng cung cũng
không có mà ăn đâu.”

Sở Cuồng đưa tay, thế nhưng không có cầm lấy hạt đào trong lòng bàn tay nàng,
mà là cầm chặt bàn tay đầy thịt của nàng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mặt nàng.
Thải Thải sợ đến lức mặt cũng đỏ lên, “Hoàng thượng! Ta đã nói nhiều lần, đừng
làm chuyện dọa người như vậy nữa.”

“Ai hù dọa ngươi chứ?” Cuối cùng Sở Cuồng cũng bỏ bàn tay sắp túa ra nước thịt
của nàng ra.

Thải Thải thở hồng hộc, xoa xoa tay mình: “Cái người này, đã ba bốn lượt làm
ta sợ, thử dò xét ta. Đến tột cùng là như thế nào ngươi mới tin ta là thật
lòng không quan tâm đến ngươi vậy hả?!” Nàng thầm nghĩ, nàng làm gì cho hắn
thì cũng đều vì bổn phận, mỗi lần nàng làm cái gì hắn cũng hoài nghi dụng tâm
của nàng cả. Thải Thải vứt hạt đào trong tay xuống đất: “Còn nữa…… hoàng
thượng đừng có mà khiêu khích ta.” Nếu không, một ngày nào đó nàng lại tưởng
hắn có ý gì đó với mình, ví như động lòng, như vậy thì thật hỏng bét.

Nếu như hắn thật lòng thì không sao. Còn nếu như hắn chỉ là chơi đùa, mà nàng
là thật tâm, thì Thải Thải nàng nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Bất ngờ, hắn nắm lấy cằm nàng, “Ngươi nói, khiêu khích? Chẳng lẽ ngươi lo lắng
quá thân cận như vậy, sẽ không kìm lòng được mà yêu trẫm sao?” Nói xong, hắn
khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, ngươi cũng là nữ nhân mà thôi.”

Thải Thải tức giận, nàng thật không thể hiểu được người này, lúc nào là thật,
lúc nào là đùa nữa.

Tóm lại, đối với người này, chỉ cần không quan tâm đến, thì mọi chuyện tất êm
đẹp.

Thải Thải nắm lấy tà lụa tím, “Hoàng thượng là đến đón chúng ta đi sao?”

“Ừ…… Không phải, trẫm phát hiện không khí ở đây rất yên tĩnh, chuẩn bị ở lại
mấy ngày, dù sao nơi này cũng bị binh lính bao vậy, trẫm ở đây cũng được.”

“Ở lại mấy ngày?” Thải Thải sửng sốt, lúc nào thì Sở Cuồng lại có hứng thú với
nơi hoang vu dân dã thế này chứ?

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #130