129


Người đăng: HắcKê

Không sai, dựa theo thực lực mà nói, cho dù binh lực đối phương gấp mấy lần
mình, nhưng bọn họ cũng chỉ là một đám người ô hợp, trong đó lại lẫn không ít
người già nua yếu ớt, nếu dẫn mấy trăm lính xông ra, chắc chắn không thua,
nhưng với tình trạng này, chỉ sợ thương vong là điều không thể không tránh
khỏi. Điều Sở Cuồng lo lắng nhất không phải là đối phó với diêm dân, mà là sợ
những kẻ nguyên bản đã có dã tâm mưu phản sẽ lợi dụng để dụ dỗ lòng người,
biến một cuộc xung đột nho nhỏ trở thành một cuộc mưu phản chân chính.

“Phái ai đi bây giờ?” Sở Cuồng nhàn nhạt nói.

Thải Thải đáp: “Thần thiếp là một nữ nhân, hãy để thần thiếp đi đi, bọn họ sẽ
không làm gì đến nỗi quá đáng lắm đâu.”

Sở Cuồng không lên tiếng, dĩ nhiên đáp án là không thể. Dù hắn không hành động
như một quân chủ, nhưng với tư cách là một người nam nhân, để nữ nhân của mình
đi làm loại chuyện nguy hiểm này, Sở Cuồng làm không được. Ánh mắt hắn quét
qua Thải Thải: “Ngươi đừng tưởng rằng mình là người toàn năng.”

Thải Thải cũng rất kiên trì, “Nơi này chỉ có thần thiếp cùng với Trần phu nhân
là hai nữ nhân, nếu như bây giờ hoàng thượng phái một quan viên đi, bọn họ sẽ
cảm giác thấy áp lực, đến lúc đó ra tay thật, thì xem như đã trở thành tạo
phản mất, hãy để thần thiếp đi đi, đàm phán thành công dàn xếp mọi chuyện ổn
thỏa, có lẽ sẽ tránh thoát được một thảm kịch. Hơn nữa, nếu toàn bộ bị hoàng
thượng bắt được, chẳng lẽ hoàng thượng sẽ giết tất cả bọn họ sao? Cho trên
trước mắt chỉ còn cách, để cho thần thiếp đi thôi.” Thải Thải cầm lấy tay Sở
Cuồng: “Yên tâm, bọn họ hẳn là không đến mức phải giết chết thần thiếp đâu.”

“Nếu bọn họ gây bất lợi cho ngươi thì trẫm nên làm thế nào cho phải đây?” Sở
Cuồng vẻ mặt để ý, ngưng mắt nhìn về phía Thải Thải.

“Sẽ không đâu, thần thiếp nắm chắc mà, bọn họ chẳng qua chỉ là thôn dân, chúng
ta là quan, bọn họ so với chúng ta càng lo sợ hơn nhiều.”

**Thải Thải bánh bao thịt**

Không ngờ, Trần phu nhân cũng là một nữ nhân dị thường dũng cảm, bà nhìn thấy
Hoàng hậu nương nương muốn đi đàm phán với thôn dân bên kia, liền xung phong
phận việc, nguyện ý làm bạn đồng hành với nàng. Cho nên hai nữ nhân bèn đổi y
phục bình thường, cầm đuốc đi đến chỗ thôn dân dưới sự bảo vệ của Quan Bộ Phi.
Đến nơi, Thải Thải ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Ta muốn tìm người đứng đầu của
các ngươi để nói chuyện.”

“Nữ nhân này, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, mau tránh ra!” Sau một hồi hò
hét loạn lên, bọn họ nhìn tiểu nha đầu tay trói gà không chặc này, dáng dấp
cực kỳ phúc hậu, cùng lắm là một tiểu thư nhà quan, bèn khinh bỉ: “Ngươi muốn
học Hồng nương dùng miệng lưỡi để làm lui mười vạn đại quân sao?”

“Ta cũng không phải là Hồng nương. Hồng nương là người nào mà lại dám đánh
đồng với ta chứ?!”

“Các ngươi cái đám lính tôm tướng cua này, lại còn dám so sánh mình với mười
vạn đại quân, cười chết người mất thôi. Ta cho rằng, tốt hơn các ngươi mau mau
giải tán đi, đừng ở đây tìm phiền toái nữa.” Thải Thải giống như không sợ gì
hết, nhận lấy cây đuốc từ trong tay Quan Bộ Phi, bảo Trần phu nhân ở nguyên
đó, chờ nàng trở về. Bước chân vững vàng, nàng đi về phía bọn người ô hợp kia.
Nhìn thấy một nha đầu mập mạp trên người không có vũ khí, cũng không giống một
cao thủ võ lâm, bọn họ cũng không để ý nhiều, chỉ chờ nàng lại đây để xem nàng
định làm gì.

Thải Thải đi qua, nhìn xung quanh. Một diêm dân ở đối diện cao thấp đánh giá
nàng, ánh mắt Thải Thải không hề có chút trốn tránh, làm cho diêm dân này có
chút sợ hãi, hắn né mắt đi. Nàng lớn tiếng hỏi: “Ta đã nói là muốn gặp người
đứng đầu của các ngươi, các ngươi cũng không phải kẻ câm hay kẻ điếc, sao lại
không nói gì cả?!” Nói xong, nàng dựng thẳng mày liếc hắn một cái, cuối cùng
người này cũng cố lấy lại dũng khí, chỉ về phía một người trẻ tuổi: “Đây là
thiếu gia của Diêm bang chủ chúng ta, đấy, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi hắn đi!”

“Đúng vậy, ta chính là người đứng đầu, chuyện tình lần này, vô luận như thế
nào, đã có ta ra mặt!”

“Ha ha.” Thải Thải cười lạnh một tiếng, nàng nhấc váy đi đến, bước vòng quanh
hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá, tựa như đang kiểm tra cái gì đó.

Đột nhiên, nàng ha ha cười lớn: “Vô luận như thế nào? Ngươi là cái thá gì
chứ?”

Thải Thải lớn giọng nói: “Các ngươi thật sự cho rằng, chỉ bằng vào đám người ô
hợp các ngươi có thể đấu thắng lại quan phủ sao? Nói cho các ngươi biết, Đại
Sở đất đai vạn dặm, người làm quan đếm không hết, làm lính lại càng đếm không
xuể, cho dù hôm nay tất cả mọi người ở đây đều bị các ngươi tiêu diệt, ta dám
cá, không qua một ngày, đám người các ngươi sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn
Đại Sở.”

“Phi, ngươi đừng có mà đe dọa chúng ta, hôm nay chúng ta tạo phản, ngày mai,
sẽ là khởi nghĩa vũ trang!”

“Ngươi dám phi ta?” Thải Thải sửng sốt, mạnh mẽ bước đến: “Phi phi phi phi!!”
Phi đến nỗi tên thiếu gia kia phải trốn tịt

(Phi: hừ/xí/úi chà/ô hay (từ cảm thán, biểu thị sự trách móc, khinh miệt) ->
trong tình huống này, mình nghĩ nó giống như là hành động phun nước bọt vậy,
nên để nguyên cho hài hước ^^)

Thải Thải chùi miệng, nói: “Ngươi ngay cả phi cũng không lại bản cung, còn dám
tính đến chuyện khởi nghĩa vũ trang sao? Ngươi là ai chứ? Hôm nay các ngươi
biết mình đắc tội với một nhân vật quan trọng nên mới chó cùng rứt giậu, nhưng
đây chỉ là kế tạm thời mà thôi, tại sao các ngươi lại khởi nghĩa vũ trang?
Hoàng đế Đại Sở hiện tại cũng không phải là hôn quân, cho nên nếu như bây giờ
các ngươi vọng tưởng tạo phản, mới là ăn no rửng mỡ, lấy trứng chọi đá!”

Thải Thải ngồi xuống, nhặt một mảnh lá cây lên lay lay.

Nàng nhìn xung quanh, một đám người bị nàng nói đến nỗi kinh ngạc không thôi.

Thải Thải cười ha ha bảo: “Ta không nói bậy đâu, các ngươi thử nhìn xem, cùng
lắm mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán mà thôi, ta có thể nói thật cho
các ngươi biết, người ở trong nha phủ dưới đồi trà kia không phải là ai khác,
mà chính là đương kim hoàng thượng.”

Tất cả mọi người đều đồn rằng đó là đương kim hoàng thượng, bây giờ thì lời
đồn đã được chứng thật rồi, trong lòng không khỏi rét run. Giết hoàng đế, kỳ
thật đó là do lá gan bọn họ bị bức đến nóng nảy mới phải làm thế.

Thải Thải cười một tiếng: “Ta là thê tử của hắn, chính là hoàng hậu nương
nương mà các ngươi đã nhắc đến.”

“Ngươi là hoàng hậu?” Thiếu gia Diêm bang nhìn trên dưới Thải Thải mà đánh giá

Nàng đứng dậy nói tiếp: “Ta đến đây không vì mục đích nào khác, chỉ là vì một
vài lời muốn nói thật lòng mà thôi. Thật ra tất cả mọi người đều là dân chúng
lương thiện, làm cái gì chứ cũng không đi giết người phóng hỏa, chẳng qua vì
để cuộc sống qua ngày được tốt hơn, mới đầu cơ trục lợi buôn muối lậu, kiếm
thêm vài đồng bạc. Nếu hôm nay chỉ vì chuyện vài đồng bạc mà chết, thì mạng
sống của các ngươi thật quá là rẻ mạt rồi.”

“Chúng tôi cũng không muốn, nhưng chúng tôi đã đắc tội hoàng thượng, nếu hắn
bắt tất cả lớn nhỏ trong thôn chúng tôi lăng trì xử tử, thì không bằng chúng
tôi thử tạo phản, có lẽ sẽ mở được một đường máu.”

Thải Thải thở dài, muốn mọi người hiểu thì chỉ có thể lấy tình để đối đãi mà
thôi: “Ta đến đây chính là để chuyển lời nhắn nhủ của hoàng thượng, hoàng
thượng là nhất ngôn cửu đỉnh. Ta thân làm hoàng hậu, thì càng không thể nói
dối, hoàng thượng đã nói: vương pháp không trách dân, cũng sẽ không trừng phạt
những diêm dân bình thường các ngươi, nhưng chuyện buôn muối lậu, nhất định
phải trừng phạt, nếu như hoàng thượng muốn điều tra, thì cũng chỉ điều tra
những hộ buôn muối lớn, còn có những kẻ đứng đầu ăn chặn ở Diêm bang, sẽ không
làm gì với thôn dân cả. Nếu như các ngươi lầm lạc mà biết đường quay đầu lại,
tự mình chỉ điểm bọn họ, hoàng thượng sẽ ban thưởng các ngươi mười lượng vàng
ròng làm tiền phụ cấp, để lại cho các ngươi một con đường sống.”

Mọi người vừa nghe thấy, liền bắt đầu ồn ào náo động lên.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #129