127


Người đăng: HắcKê

Mặc dù Sở Cuồng năm lần bảy lượt bảo nàng mau chạy về thành Tô Châu điều binh,
nhưng Thải Thải nhất định phải nhìn thấy bọn họ, biết Sở Cuồng cùng Quan Bộ
Phi tạm thời bình an vô sự mới có thể rời đi. Thừa dịp đêm tối, Thải Thải liền
nấp ngoài cửa nha môn quan phủ, đáng tiếc lại không thể biết được động tĩnh ở
bên trong, vì vậy nàng chỉ có thể ngây ngốc trong cái nơi hẻo lánh đó. Sáng
sớm ngày hôm sau, Thải Thải nhìn thấy trên bố cáo ngoài cửa nha môn có dán hai
tờ bố cáo, trên bố cáo có vẽ hình hai người, rõ ràng một là Sở Cuồng, người
còn lại là Quan Bộ Phi.

Phía trên cùng là dòng chữ được viết bằng mực đó khiến người ghê sợ, nhận định
hai người là phường cướp sông cướp biển, canh ba trưa mai, sẽ bị chém đầu.

Canh ba ban trưa? Lòng Thải Thải trầm xuống, nếu như canh ba trưa mai sẽ chém
đầu hai người, nàng thử nhẩm tính, bây giờ từ nơi này đến Tô Châu đại khái sẽ
mất hai ngày, đi về sẽ mất đến bốn ngày, chờ đến lúc nàng cùng nhân mã trở
lại, đoán chừng họ chỉ còn lại một bãi máu, cùng với thi thể bị chém thành hai
nửa. Đầu Thải Thải choáng váng, cũng không thể ngồi yên được nữa, trong lòng
gấp đến độ nói lầm bầm. Nàng hốt hoảng bước vài bước, lại nhớ đến Nha môn Trấn
Giang là nơi ở của trung thừa ngự sử, mà từ nơi này đến Trấn Giang, ước chừng
chỉ có nửa ngày, nếu dẫn người lộn trở lại, cũng là nửa ngày, như vậy nhanh
thêm một chút thì vừa đủ thời gian.

Lúc nguy cấp, Thải Thải không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhưng biết còn hơn là
phải ngồi chờ chịu chết. Nàng leo lên ngựa, một đường bôn ba về phía nha môn
Trấn Giang.

Không ăn không uống chạy suốt nửa ngày, rốt cục cũng thấy cửa lớn của nha môn
phủ Trấn Giang, nàng lật người xuống ngựa, định chạy đến đánh vào cái trống da
trâu lớn đặt ngoài phủ. Thải Thải đi đến, lấy dùi trống xuống, gõ thùng thùng
vào, lập tức liền có nha môn ra mở cửa. Không cần mở miệng, hai nha dịch liền
áp Thải Thải tiến vào huyện nha, sau khi mặc quan phục, trung thừa ngự sử liền
nhìn nữ tử ở phía dưới.

Nhìn trong chốc lát, hắn mới hỏi.

“Vì sao ngươi lại đánh trống?”

“Ta là đương kim hoàng hậu, bây giờ hoàng thượng đang gặp nguy hiểm, các ngươi
nhất định phải phái binh đến cứu hắn ngay.” Thải Thải đi thẳng vào vấn đề,
thật sự đã không còn thời gian để mà trì hoãn. Ai ngờ mọi người vừa nghe thấy,
nhìn Thải Thải một chút, sau đó phá lên cười ha ha, “Ngươi mà là hoàng hậu
nương nương á, ta xem ngươi là kẻ điên thì có, người đâu, ném nàng ta ra ngoài
cho ta!”

“Này, ngươi ngay cả một câu cũng không thèm hỏi, cứ như vậy mà kết luận là ta
bị điên sao?”

“Đoàn người của Hoàng thượng còn chưa đến đây, thám tử vừa mới trở lại bẩm báo
rằng, hai vị chủ tử đang trên đường đi, mọi người bên này cũng còn đang chuẩn
bị nghênh giá, cho nên cái người điên như ngươi, đừng có mà càn quấy!”

“Đại nhân, ta cũng không phải là càn quấy, ta là hoàng hậu, cùng hoàng thượng
vi phục đến trấn Giang Âm lại bị nha môn ở đó cho là đạo tặc cướp sông cướp
biển nên bắt giữ, buổi trưa ngày mai khai đao chém đầu, nếu như ngươi còn muốn
nghênh giá, tốt nhất nên mau phái binh cho ta dẫn đi mau.”

Đại nhân kia thấy Thải Thải lời nói đứng đắn nghiêm túc, liền bắt đầu thì thầm
lẩm bẩm, “Ngộ nhỡ chuyện hoàng thượng vi phục xuất hành là thật thì làm sao
bây giờ nhỉ?”

Nếu như vậy hắn sẽ nhận không nổi trách nhiệm này, nhưng mà cứ dễ dàng phái
binh lính ra, kinh động đến các quan phủ khác, hắn cũng sẽ không chịu nổi
trách nhiệm ấy.

“Ngươi có bằng chứng gì hay không?” Rốt cục hắn cũng bắt đầu khiêm nhường mà
nói chuyện.

Thải Thải đương nhiên là có bằng chứng.

Nàng sờ vào trong ngực, a, đột nhiên hoa dung thất sắc, hỏng rồi, lệnh bài của
hoàng hậu không biết đã bị rơi ở đâu khi giả thần giả quỷ ở trong núi rồi.
Trong lòng Thải Thải vừa giận vừa rối loạn, nàng gấp gáp nói: “Ta tự nhiên là
đồ thật, ta tự chứng minh là được!” Nói cũng như không, đại nhân ở phía trên
nghe thấy, cười ha hả rồi nói: “Ngươi nói thật thì nó liền thật sao? Ai có thể
chứng minh được chứ?”

Thải Thải nghẹn lời, nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã dần tối, nếu bây giờ không
phải binh đi ngay, chỉ sợ cái mạng của Sở Cuồng sẽ tiêu mất. Thải Thải sờ trên
người mình, đột nhiên chạm phải chiếc giày mình đang mang, đáy giày chính là
do các nội mệnh phu nhân đặc chế, có ký hiệu của cáo mệnh phu nhân (phụ nữ
được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời
kỳ đầu). Nàng là đệ nhất cáo mệnh trong nước, như vậy chỉ cần tìm một nữ nhân
có cấp bậc đến nhìn một chút, thì sẽ nhận ra ngay.

Nàng ngồi bệt xuống dưới đất, cởi giày ra, giơ lên cao: “Chiếc giày này là do
nội cung đặc chế, trên đệm giày có thêu hình phượng hoàng, là loại hoa văn chỉ
có hoàng hậu mới có thể dùng, cho ngươi nhìn, ngươi có thể tin ta chưa?”

A, đúng là kẻ điên! Điên thật rồi! Tên quan nhìn người đàn bà chanh chua này,
ai lại đi nhìn đế giày nhà ngươi chứ? Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng lại thật
lôi thôi nhếch nhác nữa.

Hắn mắng, “Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài đánh cho ta.”

Một đám người cầm gậy gỗ, vội vàng kéo Thải Thải ra ngoài.

Thải Thải nổi giận: “Cẩu quan, hoàng thượng mà chết, ngươi cũng sẽ bị chôn
theo cho mà xem!”

“Chờ chút…!” Vị đại nhân kia nói: “Kẻ điên này, dám bảo hoàng thượng chết sao,
quả là đại nghịch bất đạo, người đâu, giải vào đây cho bản quan.”

Bỗng nhiên, lại bị giải vào lại, Thải Thải bị người kiềm hai đầu gối, đè trên
mặt đất.

“Kẻ điên kia, ngươi có biết tự tiện xông vào phủ nha là đáng tội gì không?
Ngươi có biết nguyền rủa hoàng thượng là đáng tội gì không?”

Thải Thải cao giọng hét lên: “Khốn kiếp, vậy ngươi có biết giết chết hoàng
hậu, không cứu hoàng thượng là đáng tội gì không?”

Hoàng hậu cái con khỉ khô!

Tên quan chết tiệt kia đột nhiên nói: “Dân phụ tự tiện xông vào phủ nha yêu
ngôn hoặc chúng (dùng lời tà ma để mê hoặc dân chúng), lấy bàn đinh đến đây.”

“Bàn đinh?” Trong lòng Thải Thải giận dữ, hắn sao có thể ác độc đến vậy, hở
một chút liền lấy bàn đinh.

Bàn đinh được làm từ đinh sắt tinh mịn, từng cây đinh được đóng xếp hàng trên
bàn gỗ, mũi nhọn hướng lên trên tạo thành bàn đinh. Bình thường dùng để đối
phó với dân chúng cáo quan.

Trái tim Thải Thải băng giá, chẳng lẽ hôm nay muốn dùng thứ này lên người
hoàng hậu như nàng sao?

Hai tay nàng bị người kéo ra, giày rơi trên mặt đất. Trông cực kỳ nhếch nhác.

“Ta xem thân thể ngươi cũng không nhẹ nắm, ngươi nên biết, khổ người như ngươi
mà leo lên bàn đinh, nhất định rất đã nghiền.”

A, lòng tên đại nhân này thật là đen tối âm u mà!

Thải Thải cao giọng nói: “Hôm nay nếu như ngươi dám khiến bản cung thành cái
rổ, ngày mai bản cung liền đem ngươi đánh thành cái phễu!”

“Người đâu, chớ nghe nàng ta nói nhảm nữa, lôi lên bàn đinh cho bản đại nhân,
lăn một vòng cho ta!”

Thải Thải bị người đạp cho một cái, cả người ngã vào bàn đinh, ngay lập tức,
làn da trên người bị đinh nhọn đâm vào, nàng kêu thảm một tiếng. Mà thân thể
của nàng bị gậy gỗ đè quá mạnh, không thể nhúc nhích được, cứ như vậy mà bị
thương, chờ đến khi nàng lăn từ trên bàn đinh xuống, quả nhiên, làn da đã bị
thương tổn, đủ tiêu chuẩn trở thành một cái rổ khổng lồ.

Thải Thải chỉ cảm thấy một trận đau nhức đến tê tâm liệt phế, cố sức nhìn cánh
tay của mình, tất cả đều bị thương rỉ thành chấm máu, mà vạt áo trước mặt sau
lưng của nàng, máu cũng thấm ra. A – Thải Thải rên một tiếng, té xỉu.

Chờ đến khi tỉnh lại, nàng cảm giác được mình đang nằm trên một chiếc giường
mềm mại, bên cạnh lại có người lau vết thương trên tay mình.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #127