Người đăng: HắcKê
Ba ngày trước, khi Sở Cuồng đến trấn Giang Âm, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một
đám diêm dân đang khiêng sọt muối bỏ lên khoang thuyền. Trên khoang thuyền
cũng không có ký hiệu của quan phủ, hơn nữa mấy người này bộ dạng lại thậm thà
thậm thụt, vì vậy lập tức Sở Cuồng kết luận, những người này đang mua bán muối
lậu. Đại Sở vốn nghiêm cấm giao dịch muối lậu, Sở Cuồng liền mang theo Quan Bộ
Phi một đường truy xét, muốn tra rõ hang ổ của đám người kia là ở nơi nào.
Nhưng không nghĩ đến, khi bọn họ đuổi đến trấn nhỏ nơi mà mấy người kia chuyên
môn dùng để sản xuất muối lậu, lại gặp được bánh bao mập. Hỏi ra mới biết
được, hoàng hậu nương nương này cũng quá mức thông minh, thế nhưng cũng hoài
nghi những người này buôn muối lậu nên theo đến.
Do đó trong lúc Sở Cuồng đang giả trang thành thương nhân buôn muối lậu để đàm
phán cùng những người này, lại bị Thải Thải thần xui quỷ khiến đến phá hỏng.
Rất nhanh, mấy người kia nhận ra, hai người qua đường này quen biết lẫn nhau.
Tự nhiên sẽ dẫn đến hoài nghi!
Sở Cuồng nghĩ đến liền thấy giận: “Như gia tam thông làm ăn kiểu gì thế không
biết?”
“Tỷ muội Như gia, vì bảo vệ thần thiếp nên bị người của Diêm bang bắt đi rồi!”
Nàng níu lấy Sở Cuồng: “Sáng sớm ngày mai chúng ta đến quan chủ tố cáo! Mang
binh mã đi tiêu trừ, nhất định phải cứu các nàng ấy ra mới được.”
“Chuyện ngày mai, ngày mai hẵng nói.”
Thải Thải nhẹ gật đầu, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng. Sở Cuồng bất đắc dĩ đỡ nữ nhân
nhiều chuyện này nằm xuống, kéo chăn lên, ngồi bên cạnh nàng nhìn một hồi lâu,
trước mắt liền hiện lên hình ảnh bộ dáng nàng bán mạng chạy trong rừng lúc
nãy. Trong lòng dấy lên cảm động, lại thấy cánh tay trắng nõn của nàng bị cành
cây cào xước, vết thương chồng chất, vì vậy cầm lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve.
“Đau —-” Thải Thải bị chạm liền kêu đau.
Sở Cuồng thả ra, nhẹ nhàng thở dài, lấy tay áp vào trán nàng, chần chừ chốc
lát mới nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Là ta liên lụy đến Hoàng thượng, cho nên ta nhất định phải cứu ngươi……” Nàng
rưng rưng nói: “Sau này ta cũng sẽ không dám theo dõi ngươi nữa!” Nói xong,
thút thít khóc.
“Ngươi cho rằng lần sau trẫm còn dám cho đồ phiền toái như ngươi nam tuần nữa
sao?”
“Ta đã sớm nói, ngươi không nên dẫn ta nam tuần, nếu ta ở trong cung, vừa được
đọc sách uống trà, lại không phiền nhiễu đến ngươi và các phi tử, nhất định sẽ
rất thoải mái à nha…..” Nàng đem đầu ngón tay bị trầy xước ngậm vào trong
miệng: “Bây giờ cả người ta đều không thoải mái gì hết!”
Sở Cuồng rút ngón tay nàng ra, nhìn thấy vết thương rất sau, lại cúi đầu thổi
hai cái, mắt hắn sáng lên, thế nhưng, lại đưa ngón tay nàng lên, ngậm vào.
A—-
Tim Thải Thải cũng không mãnh liệt nảy lên, bởi vì ngay từ đầu, khi xúc cảm từ
ngón tay truyền đến, tim của nàng, đã chợt ngừng đập. Nhìn dáng vẻ Sở Cuồng,
muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc. Hắn hơi khép mắt, liếm cho nàng mấy
cái sau đó ngẩng đầu lên: “Còn đau không?” Đột nhiên giọng nói của hắn trở nên
khác lạ hơn so với bình thường rất nhiều.
Thải Thải đờ đẫn lắc đầu một cái.
Rút tay trở về, nàng ôm vào trong ngực, nằm xuống, lật người sang hướng bức
tường.
“Ngươi cũng mệt rồi, nên đi ngủ đi. Chỉ là sáng ngày mai ngươi nhất định phải
rời đi thôi, cũng đừng lo lắng cho trẫm với ba tỷ muội Như gia. Quan Bộ Phi sẽ
trở về với ngươi, sau đó dẫn người đến giúp trẫm, biết chưa?!” Thải Thải nhảy
dựng lên, “Một mình ngươi ở đây ngộ nhỡ bị hại chết thì làm sao bây giờ?”
“Nếu ta chết, ngươi có thể làm Hoàng thái hậu rồi.”
“Phi phi phi, lời này thật xui xẻo!” Thì ra đối với sự tình sống chết, nàng
vẫn còn rất để ý.
Nàng vươn tay bịt miệng Sở Cuồng: “Đừng nói nữa!”
“Ừ!” Sở Cuồng để miệng cho nàng bịt, vẫn hòa ái gật đầu một cái.
“Ngươi xem bình thường ngươi làm hoàng đế, người ta nói cái này không được,
cái kia lại phạm húy kiêng kị, thì ra cũng chỉ là cho châu quan đốt lửa, không
cho phép dẫn chúng thắp đèn, thật dối trá.”
Không ngờ, Sở Cuồng chỉ nhếch miệng mỉm cười, hoàn toàn không có ý muốn tranh
cãi với nàng.
“Hoàng thượng, thuộc hạ đã mang đồ ăn đến.” Quan Bộ Phi nói.
Quan Bộ Phi lấy ra rất nhiều đồ ăn ngon, hắn mới vừa tắm qua, lại đi ra trấn
mua một con gà xé bọc lá sen, mấy cái bánh bao nhân đậu, lại thêm mấy món rồi
bày ra trên bàn.Thải Thải nhếch môi, sợ mình lộ ra dáng vẻ ăn như hổ đói lại
bị Sở Cuồng cười nhạo, lại không ngờ hắn lại tự mình xé đùi gà, đưa cho nàng
nói: “Ăn đi.”
“Cho ta thật sao?” Không thể tưởng tượng được, hắn lại không châm chọc nàng,
lại càng chủ động kín đáo đưa cho nàng, chẳng lẽ hắn định kín đáo đưa cho nàng
xong lại đi cười nhạo nàng sao?
Thải Thải không có nhận, trong tay Quan Bộ Phi cũng cầm một đùi gà, thật lúng
túng, thì ra là hắn cũng bẻ một cái đùi gà, định đưa cho hoàng hậu nương nương
dùng, không ngờ hoàng thượng lại ra tay trước, vậy thì đùi gà này, tự nhiên sẽ
để cho hoàng thượng ăn. Thải Thải nhìn cử động của Quan Bộ Phi, đưa tay ra
nói: “Quan đại nhân, đùi gà này nhường cho ta đi, nơi này chỉ có một mình ta
là nữ nhân, ngươi là nam nhân, không nhường cho ta sao?”
Quan Bộ Phi cười một tiếng, gật đầu, đưa đùi gà cho nàng cầm, nàng cười híp
mắt cắn một ngụm, không để ý đến Sở Cuồng, khiến hắn xấu hổ vô cùng.
“Hoàng thượng, ngươi để cho mình ăn đi, ta đã có rồi.”
Sở Cuồng chau mày, lập tức rút tay về, nhét cái đùi gà vào chén Quan Bộ Phi:
“Thưởng cho ngươi.”
“Đa tạ hoàng thượng.”
Dáng vẻ lúc ăn đùi gà của Thải Thải rất nhã nhặn, đừng xem thường cái miệng
nàng nhỏ, ăn cũng không bị dính dầu, động tác vừa từ tốn vừa lịch sự, xé từng
miếng nhỏ mà bỏ vào miệng. Ăn xong rồi, nàng lại ăn thêm một miếng bánh dừa,
uống nửa chum trà, hoàn toàn hài lòng. Sở Cuồng hỏi: “Ăn no chưa?” Thải Thải
đáp: “Ăn no rồi, hoàng thượng, ngài cứ từ từ ăn.” Nàng đứng lên, bất ngờ, đầu
lại giống như bị choáng váng.
Quan Bộ Phi đỡ đầu, thầm kêu: “Tiêu rồi, bị ám toán!”
Sở Cuồng hoa mắt, lại cảm giác thấy muốn nôn mửa.
Rầm rầm rầm, bên ngoài là một trận đập cửa hỗn loạn.
Một giọng nói thô to quát lên: “Gian tặc ta gan, có ngươi tố cáo các ngươi,
bản quân gia hôm nay phụng mệnh tri phủ đại nhân, bắt các ngươi giải về!”
Lập tức, Sở Cuồng hiêu được, thì ra ở đây nghiệp quan (quan phủ và thương
nhân) cấu kết, có lẽ nha môn cùng bọn người buôn muối lậu có dính dáng đến
nhau.
Hắn nhìn Thải Thải, đến bên giường dỡ ván lên: “Ngươi đi vào mau.”
“Các ngươi làm sao?”
“Ngươi trốn đi, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi. Chờ lúc ngươi hồi phục sức
lực, lập tức trở về thành Tô Châu, dẫn người đến đây.”
Mắt Thải Thải mông lung đẫm lệ, không ngờ Sở Cuồng không biết lấy sức lực từ
đâu ra, lập tức ôm lấy ngang hông nàng, nhét vào dưới ván giường, đậy kín, che
đệm trải giường lên, sau đó hắn ngồi xuống.
Quan Bộ Phi cũng nhanh chóng ngồi xuống, loại độc này chưa rõ độc tính, trước
tiên cứ để họ bắt đi, những chuyện khác từ từ tính.
-oOo-