125


Người đăng: HắcKê

Nếu không phải là đang đối mặt với một đám bần dân, Sở Cuồng và Quan Bộ Phi đã
sớm đại khai sát giới, Quan Bộ Phi quay đầu nhìn vực sâu phía dưới vách đá,
chỉ cần một tiếng ra lệnh của Sở Cuồng, hắn sẽ liều chết bảo vệ hoàng thượng
xông ra, nhưng tay Sở Cuồng thủy chung vẫn nắm trường kiếm rũ xuống phía dưới,
dường như đang ở thế do dự. Quan Bộ Phi đạp vào nữ nhân y phục diêm dúa kia
một cái, nàng ta té xuống, la hét: “Ta là con gái của bang chủ Diêm bang! Các
ngươi dám đối xử với lão nương như vậy sao?”

Sở Cuồng nghe thấy, nhếch môi cười, vươn tay kéo con gái của bang chủ Diêm
bang lên, trường kiếm đặt ngang: “Các ngươi mau lui ra! Nếu thật sự không lui,
chúng ta sẽ giết nàng ta!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ, đại tiểu thư cũng thật là, tại sao lại
tạo ra tình huống cản trở thế này?!

“Hai vị, chuyện hôm nay các ngươi làm là chuyện liên quan đến đại sự của Diêm
bang chúng tôi, nếu để cho các ngươi chạy thoát, tố cáo sự việc cho quan phủ
biết, tất cả mọi người chúng tôi ở đây đều phải đầu rơi xuống đất! Cho nên vị
công tử này, dù ngươi có bắt đại tiểu thư cũng vô dụng. Hay ngươi tự mình nhảy
xuống kia, nếu không bị chết, chúng ta tuyệt đối sẽ không tính toán nữa!”

Tức thì, Quan Bộ Phi tính cách luôn luôn vững vàng cũng thiếu chút nữa mà nhảy
dựng lên: “Chủ tử!”

Xác thực, Sở Cuồng có thể nhìn ra được, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.

Vị đại tiểu thư Diêm bang kêu lên: “Đường chủ, lời ngươi nói không đáng tin!
Ngươi thật lòng lang dạ sói! Ta đây chết đối với ngươi có lợi ích gì chứ?!”

“Đại tiểu thư, cô biết rõ trong tay bọn họ có vũ khí, vì sao lại còn xông về
phía đó?!”

Mọi người hô hào, từng tiếng vang lên, tất cả đều muốn ép Quan Bộ Phi và Sở
Cuồng nhảy xuống vách đá!

“Chủ tử, nếu như không giết người phá vòng vây đi ra ngoài, chúng ta sẽ chết
không nơi táng thân mất!” Quan Bộ Phi cuối cùng cũng đưa ra thỉnh cầu.

Sở Cuồng nhìn ra xa, chân mày hơi nhíu lại.

Quan Bộ Phi âm thầm vận nội lực, dự định chỉ cần Sở Cuồng hạ lệnh, hắn tuyệt
đối sẽ không hạ thủ lưu tình đối với bọn bạo dân dám uy hiếp hoàng thượng này!

Đột nhiên, chim chóc trong rừng cất cánh, líu ríu hốt hoảng vội bay lên trời!

Tùng tùng tùng!! Thùng thùng thùng thùng! Cheng cheng cheng cheng cheng
cheng!!

Thanh âm của chiêng đồng rung trời, trong lúc yên tĩnh ở nơi rừng núi này,
tiếng chiêng đồng cùng với tiếng chim phối hợp nhau, giống như tiếng nổi giận
của thần núi. Tất các diêm dân đều sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám
làm, có một người lên tiếng: “Chẳng lẽ là sơn quái nổi giận rồi sao?!”

Thì ra trên núi này vẫn lưu truyền một câu chuyện về sơn quái, kể rằng con sơn
quái này, đầu to như của con nít, trên người mặc trang phục năm màu, ngang eo
có mang một chiếc trống, trong tay cầm chiêng đồng.

Mỗi lần dân trên núi làm chuyện gì kinh động đến sơn quái, nó sẽ chạy đến để
quấy phá!

Chỉ cần nghe tiếng chiêng đồng này, liền nghĩ ngay đến sơn quái!

Đang lúc thôn dân mắt trợn to, ngừng thở, đột nhiên nhìn thấy một bóng người
năm màu chạy trong rừng cây. Vừa chạy vừa khua chiêng gõ trống, trông rất đáng
sợ.

Không lâu sau, bóng người năm màu kia từ trong rừng cây vọt ra. Thế nhưng, đó
là một người với cái đầu con nít to đùng.

“Sơn quái! Là sơn quái!!”

Quả nhiên, đó là một người có cái đầu con nít khổng lồ, thân thể như một quả
cầu, trên tay nàng cầm một cái chiêng đồng, ngang eo có đeo trống.

Vừa nhảy vừa cười, cheng cheng cheng, rồi lại đánh loạn một hồi !

Sở Cuồng và Quan Bộ Phi liếc nhau một cái, trong lòng cũng hoảng sợ.

Ai ngờ, trong lúc mọi người đang đứng ở đằng xa, sơn quái kia lại không nhúc
nhích, hai tay chống nạnh!

“Sơn quái đại nhân!” Diêm dân rối rít, quên mất Sở Cuồng và Quan Bộ Phi, hướng
về người mặc y phục nhiều màu quỳ gối, thái độ vô cùng thành kính, ngay cả vị
đại tiểu thư Diêm bang quần áo diêm dúa kia cũng không ngoại lệ!

Giọng sơn quái non nớt như trẻ thơ, cười nói: “Các ngươi ~~ quấy rầy ta ngủ ~~
Ta muốn khiến cho các ngươi vĩnh viễn không được yên bình ~~ Ta sẽ nguyền rủa
các ngươi ~~~”

“ Sơn quái đại nhân, chúng tôi không phải cố ý, đều do hai kẻ kia, đều do bọn
họ!”

“Các ngươi ~~ quấy rầy ta ngủ ~~ Ta muốn khiến cho các ngươi vĩnh viễn không
được yên bình ~~ Ta sẽ nguyền rủa các ngươi ~~~”

Vị thần núi này giống như không hiểu tiếng người, khiến đám người kia sợ hãi,
mây đen giăng đầy, trên trời quạ đen kêu lên.

Có một người không chịu được nữa, bỏ đuốc lại, kêu la chạy trối chết! Mọi
người thấy vậy cũng không chịu nổi, chạy tán loạn như chim như thú, không lâu
sau, mấy trăm bạo dân vây quanh trên núi biến mất vô ảnh. Sở Cuồng cùng Quan
Bộ Phi lo lắng, ánh mắt nhìn về phía sơn quái. Bọn họ thế nhưng lại không biết
kế tiếp phải là gì, đột nhiên, người đầu to như con nít ngồi phịch xuống đất.
Òa khóc hu hu……

Nàng khóc một hồi lâu, mới lấy cái đầu con nít ở trên xuống, tóc tai rối bời
nhìn hai nam nhân trước mặt.

Gương mặt mập mạp này, thân thể mập mạp này, thật không nghĩ đến là làm sao
lúc nãy nàng có thể điên cuồng mà chạy ở trong rừng được.

Trong lòng Sở Cuồng đau xót. Nàng thật sự đã làm được, đã cứu hắn một mạng.

“Hoàng hậu!” Hắn kêu lên một tiếng, chạy đến. Quan Bộ Phi theo sát phía sau.

Thải Thải cũng không phải là mệt chết, mà là nàng bị dọa cho hết hồn, lúc nãy
nàng thật sự sợ Sở Cuồng sẽ bị người ép nhảy xuống vách núi, hoặc là Quan Bộ
Phi cùng hắn sẽ đại khai sát giới, huyết tẩy diêm dân. Thải Thải thút thít,
nước mắt như hạt châu rơi xuống, nàng bèn cùng bày tay bẩn thỉu mà lau lên. Sở
Cuồng ngồi xổm xuống, nắm lấy mảnh vải màu sắc sặc sỡ trên người nàng mà hỏi:
“Tại sao lại biến thành như vậy?!”

“Sau khi ta với ngươi tách ra…..” Nàng nghẹn ngào kể lại: “Lại không biết làm
sao mới tốt, gần đây cũng không có quan phủ. Sau đó ta nhìn thấy miếu thổ địa
trong trấn có thứ này, đó là một cái đầu con nít rất mập. Ta đoán, thôn dân
nơi này nhất định rất sợ vật này, cho nên ta liền……” Nàng nghẹn ngào không nói
nên lời, Sở Cuồng nhẹ nhàng ôm nàng: “Cho nên ngươi liền giả trang thành như
vậy, để hù họa bọn họ?” Thải Thải vùi vào ngực Sở Cuồng mà rơi lệ: “Cũng may,
bọn họ bị dọa bỏ chạy…… Nhưng ta sợ chỉ là tạm thời mà thôi…… Chúng ta nên mau
rời đây đi.”

Sở Cuồng cau mày, kéo Thải Thải lên, Quan Bộ Phi che chở cho hai người, suốt
đêm rời khỏi trấn nhỏ.

Rời đi mảnh đất nguy hiểm này, ba người đặt chân vào một khách điếm.

Sở Cuồng sắp xếp cho Thải Thải xong mới mắng: “Đây chính là kết quả của việc
không an phận, nếu không phải bởi vì ngươi, trẫm cùng Quan Bộ Phi căn bản sẽ
không bị phát giác, ai bảo ngươi đi theo trẫm?!”

Mặt Thải Thải bị dọa cho sợ hãi vẫn còn trắng bệch. Nàng níu lấy y phục của Sở
Cuồng nói: “Thần thiếp là Hoàng hậu – nhất định phải trông chừng hoàng thượng
—–”

Mặt hắn囧: “Ngươi sợ trẫm, lại chạy đến mấy nơi như… thanh lâu sao?”

“—” Bánh bao gật đầu một cái.

“Quỉ quái! Ngươi coi trẫm là ai chứ!” Sở Cuồng gầm lên!

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #125