Người đăng: HắcKê
Do mải mê tính phép toán, lại không chú ý đến bọn đang nói chuyện gì, lúc nàng
lấy lại tinh thần, thật đúng là có chút mê mang.
Cứ thế nàng kinh ngạc mà nhìn Sở Cuồng.
Sở Cuồng nói: “Trẫm muốn Tô nhị cô nương vào cung, ngươi mau mau hạ ý chỉ đi.”
Thải Thải cười một tiếng: “Hạ ý chỉ cũng là chuyện dễ dàng, lúc trở về ta sẽ
lập tức làm ngay.”
Thật không ngờ đến, nàng lại thoải mái như vậy.
Sau khi trở lại hành cung, Sở Cuồng bực mình muốn chết, nữ nhân này, không
biết đầu óc có bị gì không, chính giọng điệu thoải mái này của nàng lại khiến
hắn thật không thoải mái, dù như thế nào đi nữa, gặp phải tình huống như vậy,
một người bình thường cũng sẽ có chút không vui, ai như nàng, tựa hồ hoàn toàn
không để ý rằng hậu cung vào bao nhiêu, ra bao nhiêu vậy.
Sau bữa tối, Sở Cuồng đến đây, “Trẫm có một nghi ngờ, không biết ý kiến của
Hoàng hậu đối với sự thay đổi hậu cung nữ tử là như thế nào?”
“Ồ, hậu cung từ xưa đã là như vậy, chắc chắn là sẽ có vào có ra, giống như
chơi mạt chượt vậy, cũng sẽ có cái xu hướng gọi là phong thủy luân chuyển, nếu
vượt qua giới hạn, nó sẽ xảy ra tranh đấu, lúc ấy tất nhiên sẽ có kẻ ở người
đi, sự thật đúng là như vậy.”
Đột nhiên Sở Cuồng nắm lấy cánh tay Thải Thải: “Ngươi là đứng ở quan điểm chủ
quan, hay là khách quan để nhìn vấn đề này?”
“Dĩ nhiên là khách quan…..” Thải Thải giật mình, nhìn Sở Cuồng.
“Được lắm, ngươi thông minh lắm.” Chính là hắn thật khó chịu vô cùng, không
thoải mái vô cùng.
“Bất đầu từ ngày mai trẫm sẽ vi phục ra ngoài, ngươi cứ theo đội ngũ mà đi,
nhớ kỹ, đừng để người ngoài biết trẫm không có trong đoàn, trẫm đã kêu tiểu
Đức tử giả trang làm trẫm rồi.” Nói xong hắn cũng không nhắc đến chuyện Tô nhị
tiểu thư, nhưng Thải Thải cũng không hiểu được, hắn hỷ nộ vô thường thế này
thì cũng phải vì có một lý do nào đó chứ? Trong khi hôm nay nàng đã làm việc
theo tâm ý của hắn cơ mà!
Sở Cuồng thật khó hầu hạ, Thải Thải bĩu môi, thuận miệng hỏi: “Vậy chuyện Tô
nhị tiểu thư hoàng thượng tính toán sao đây ạ? Là phi? Hay là Thục viện nương
nương? Vừa lúc trong tay thần thiếp có hai chỗ trống dành cho phi tử, nếu Tô
nhị tiểu thư chiếm một chỗ, trở lại kinh thành chỉ cần chọn thêm một nữa thôi,
cũng bớt được việc cho thần thiếp……” Sở Cuồng trầm ngâm một tiếng, cắt đứt lời
nàng, sau đó nhàn nhạt nói: “Chuyện này chờ hồi cung hãy nói đi.”
“Vậy trước tiên thần thiếp sẽ cho Tô nhị tiểu thư nhập hành cung, sau đó sẽ
đồng hành với thánh giá vậy?”
Hắn trầm mặc, không đồng ý cũng không phản đối, xem như là ngầm chịu rồi.
Sở Cuồng ở trong phòng Thải Thải một lúc, nhìn phong thái phú quý lại phong
nhã trong gian phòng của nàng, hắn thầm nghĩ, xem ra hoàng hậu cũng là một
người vô cùng thanh lịch, rất thích trang phục với sắc xanh lộng lẫy, trông
rất nhã nhặn. Phú quý nhưng không ác tục, đoan trang phong nhã, rất có khí độ
để cai quản hậu cung. Vừa lúc Sở Cuồng trời sinh không thích màu trắng, lại
gặp Tô nhị tiểu thư một thân sắc trắng, lần đầu tiên nhìn thấy quả có hơi kinh
diễm, đáng tiếc, cách ăn mặc lại quá buồn bã thê lương, thoạt nhìn vô cùng ủ
rũ. Ăn mặc thế làm sao biểu hiện được sự tươi tốt phồn thịnh của Đại Sở được
chứ?
Cá tính Sở Cuồng xảo quyệt đến cực điểm, phàm là khi có suy nghĩ của bản thân,
nhất định hắn muốn không giống với người khác.
Nhìn khuôn mặt châu tròn ngọc sáng của Thải Thải, hắn thở dài, ừ, nhưng mà
dạng này cũng rất không tốt à nha.
“Trẫm đi rồi, ngươi phải tự biết chăm sóc mình đấy.”
“Thần thiếp vẫn rất tự biết chăm sóc mình.”
“Ý của ngươi là trẫm chưa từng chăm sóc cho ngươi có phải không?” Sở Cuồng thế
mà lại hơi tức giận, hắn nhếch mày, từng bước tiến về phía Thải Thải, lại bức
nàng lui về phía sau, khi lui đến bên giá treo áo, không biết thế nào mà bị
hơi thở đậm đặc nam tính của hắn làm cho nàng cảm giác được sức ép, ngay cả
tim cũng cảm thấy căng thẳng, thình thịch nhảy khiến nàng không thể thích ứng
được. Ngước đầu nhìn nam tử đang nhíu mày, nàng nhẹ giọng cười hỏi: “Thần
thiếp —- có nói sai cái gì sao ——”
“Ừ, không sai.” Ngón tay Sở Cuồng lướt qua cằm càng, sau đó nâng cằm nàng lên.
Gằn từng chữ, lạnh lùng châm chọc: “Vậy ngươi nên —-”
“Tự — chăm sóc —– bản thân mình cho tốt —— đi!” Nói xong, lại định bóp mặt của
nàng. Nhưng Thải Thải lắc như đuổi muỗi cho nên hắn đành phải buông tay ra.
Trong đôi mắt Sở Cuồng hiện lên một luồng u ám, hắn nhếch môi cười như không
cười.
Tự nhiên lại đi gây gỗ với nàng ta như vậy, thật ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn còn hy
vọng xa vời rằng nàng sẽ để ý đến hắn hay sao? Điều này cũng không cần thiết
đến vậy.
Trên đường núi, hai con ngựa trắng đang rong ruổi, sắc núi một mảnh vàng óng
ánh, con ngựa trắng của Sở Cuồng có phong thái như một con rồng trắng, thiếu
chút nữa Quan Bộ Phi đã không theo kịp hắn, Hoàng thượng là đang giận người
nào sao, Quan Bộ Phi mồ hôi lạnh toát ra, thật sự chịu không nổi bèn hỏi:
“Hoàng thượng, hôm nay người có chuyện gì phải không?”
Hôm nay không sao cả, huuuu! Sở Cuồng ghìm cương dừng ngựa, nghiêng đầu nhìn
Quan Bộ Phi, cái nhìn đầy âm hiểm đó khiến hắn phải nổi da gà, tung người
xuống ngựa, hắn quỳ gối phía dưới con ngựa: “Hoàng thượng, người đang giận
thuộc hạ phải không ạ?!”
“Quan Bộ Phi, trẫm hỏi ngươi, đến tột cùng là ngươi có ý gì đây?”
Quan Bộ Phi không hiểu gì cả, sững sờ nhìn Sở Cuồng, Sở Cuồng cắn răng, vung
roi nói: “Lên ngựa đi, phía trước chính là trấn Giang Ân, chúng ta đi tìm một
chỗ mà ở lại.” Quan Bộ Phi bị kinh sợ đến ra một đầu mồ hôi lạnh, đứng lên
trầm mặc không nói gì, thả chậm tốc độ theo Sở Cuồng một đường hướng trấn
Giang Âm mà đi. Một chữ hắn cũng không dám nói với Sở Cuồng, rõ ràng lúc nãy
hoàng thượng là đang chất vấn, mà loại chất vấn đó, rõ ràng, không có ý tốt gì
cả.
Cuối cùng cũng đặt chân đến trấn Giang Âm.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Ba ngày sau.
“Chúng ta nên đến ép bọn chúng đến vách núi đi!”
“Dạ! Gia gia!” Trong nhất thời, củi đốt lửa to, thanh âm hò reo la hét của các
đám người bốc lên cao, sắc trời dần tối, ánh lửa lập lòe, Thải Thải nhìn xuống
đó, ước chừng có ba trăm rưỡi hán tử tay cầm đao thương kiếm kích. Còn có cả
một lão huynh ngay cả thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt trong miếu Quan đế cũng
mượn đến luôn.
Sở Cuồng mở mắt nhìn kỹ, không cần phải mượn – hắn chính là Quan Công rồi,
cách ăn mặt của Quan Công, khuôn mặt cũng đỏ như mặt Quan Công nốt. Đột nhiên
hắn giơ tay lên, phóng đại đao ra, ‘hô hô hô’, tiếng rống vang lên rầm trời.
“Các ngươi, bọn bạo dân này!!” Quan Bộ Phi há miệng muốn quát lớn, kết quả
thanh âm tại trong đám người này lại trở nên quá nhỏ bé.
Có năm sáu thị vệ che chở cho một nam nhân lạnh lùng cao ngạo mà đứng.
“Bạo dân! Quả thật là không còn vương pháp mà!” Quan Bộ Phi nói: “Còn không
mau lui ra?!”
“Ha ha ~~” Đột nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên, đâm thẳng đến đây, một nữ
tử mặc áo gấm xinh đẹp, thân mình như rắng nước từ trong đám người bước ra,
chỉ vào một đám bạo dân đang bao quanh Sở Cuồng và Quan Bộ Phi mà cười mỉa:
“SẮp chết đến nơi rồi, đáng tiếc, hai người này đều cao cường như vậy!~” Lúc
nàng đi, độ rung động của cặp mông so với chiều ngang lại càng lớn, trong tay
là chiếc khăn màu xanh biếc, nàng bước từng bước, đi đến trước mặt Sở Cuồng
đang lạnh lùng nghiêm nghị, cười cười vuốt bờ vai không có hạt bụi nào của
hắn: “Lần sau đầu thai, đừng có thích xen vào việc của người khác như vậy!”
-oOo-