Chim Sẻ Ở Phía Sau.


Người đăng: HắcKê

“Chuyện này, em đã đi hỏi tiểu Đức, hắn lại ngậm miệng không đề cập đến!”

“Tiểu Đức lén nói cho em biết, Hoàng thượng bị chọc giận, liền đuổi nàng ta
đi, cho nên —”

Thải Thải cũng không hỏi nhiều nữa, nếu như vậy, Tô cô nương cũng có thể về
nhà. Nàng căn dặn:” Đi chuẩn bị một ít trang sức của ta, còn có mấy cây quạt
trong cung, đưa cho Tô cô nương mang theo.” Dù sao cũng là người đã bước vào
tẩm cung Hoàng thượng, cho dù là chưa xảy ra việc gì, à không, xem như nàng ta
đã từng ngồi chung trên một con ngựa với Hoàng thượng đi.

Huống chi nếu lời Như Tâm nói là sự thật, nàng ta bị Sở Cuồng cự tuyệt thì
đoán chừng cũng sẽ cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, vậy thì đưa chút đồ
cho nàng mang về, xem như là đền bù vậy. Như Tâm chuẩn bị mấy món quà tặng
xong liền nói, “Đối xử tốt với nàng ta như vậy để làm cái gì, đối tốt với nàng
ta, nàng ta cũng không hiểu được.” Thải Thải lại hỏi : “Còn y phục cho Thục
phi, làm xong chưa ?”

“Cả đêm cho người gấp gáp làm, đã xong rồi ạ.”

“Đưa đến cho Thục phi nương nương đi, thuận tiện mang đến cho bản cung một cây
trâm màu đỏ đi.”

“Vâng.”

Trong lòng Thải Thải lúc này mới thấy thanh tĩnh lại, nên như vậy, làm bất cứ
việc gì, tốt cũng được, mà không tốt cũng được, phải gọn gàng dứt khoát không
để lại râu ria, tránh cho về sau lại trở thành phiền toái không cần thiết.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Thải Thải cùng Sở Cuồng đến nhà Tô đại nhân.

Tô đại nhân cùng Tô phu nhân đứng thẳng người, vô cùng thành kính.

“Tô đại nhân, nhà ông có một vị gọi là Tô Bái Hiền tiểu thư phải không?” Sau
khi ngồi xuống, Sở Cuồng liền đi thẳng vào vấn đề.

Tô đại nhân vừa nghe thấy, đôi mắt liền đỏ hoe, nhìn Sở Cuồng hỏi: “Lam thế
nào hoàng thượng lại biết được ạ?”

Vì vậy Sở Cuồng vỗ vỗ tay, Tô Bái Hiền liền dáng vẻ thướt tha mềm mại từ bên
ngoài đi vào.

“Bái Hiền con gái của ta!” Tô phu nhân lao đến như con bướm, ôm đứa con gái
dáng vẻ thướt tha mềm mại của mình vào lòng.

“Mẹ! Con gái rất nhớ người!”

Rối ra rối rít, hai mẹ con vừa bước đi vừa ân cần hỏi han. Tô đại nhân phụ
trách nói lời cảm ơn, dập đầu với Sở Cuồng, thanh âm binh binh nghe rất vang
dội, trên đầu ông lập tức nổi lên cục u nhỏ như nửa cái trứng chim bồ câu. Hai
hàng lệ nóng lẫn với nước mũi cứ nhằm hướng cái miệng đang mở ra của ông mà
chảy vào. Lại còn không ngừng nói: “Tìm bao nhiêu ngày, mong bao nhiêu ngày,
rốt cục, cha con chúng ta cũng đoàn viên rồi, đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng
thượng !” Binh binh binh, đúng vậy, lại là một màn tạ ơn điên cuồng.

Sở Cuồng ho khan, “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”

“Hoàng thượng là tìm được tiểu nữ ở chỗ nào vậy ”

“Từ……” Làm sao có thể nói với ông là ở trên thuyền hoa đây? Sở Cuồng cười một
tiếng: “Là thị vệ của trẫm tìm được tiểu thư trên thuyền hoa.”

“Thuyền hoa?” Tô đại nhân giương mắt nhìn, đột nhiên khóc lớn lên: “Con gái
ngoan, làm sao con lại ở trên thuyền hoa chứ?”

Tô Bái Hiên lau nước mắt, đang định mở miệng, lúc này có một thân ảnh màu
trắng từ bên ngoài bước vào, Sở Cuồng ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi
chợt động.

Đây là một tuyệt sắc mỹ nữ vô cùng thanh nhã thoát tục, nàng bưng trà, nhẹ
nâng làn váy bước vào.

Thải Thải quay đầu lại nhìn cằm Sở Cuồng đang từ từ nâng lê, từ khi thân ảnh
màu trắng kia bước vao, ánh mắt của hắn, đã không rời khỏi người của nàng ta.

Sau đó nữ tử đưa bàn tay ngọc mềm mại ra, đem trà phân ra đặt ở bên cạnh Thải
Thải và Sở Cuồng.

Nàng cười khanh khách vạn phúc nói: “Thần nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu
nương nương.” Cười một tiếng, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Sở Cuồng nhìn đôi mắt như mùa thu của nàng, đột nhiên nghĩ, nếu Thải Thải cũng
có dung mạo như thế này, chẳng phải sẽ hoàn mỹ hơn hay sao, ai ngờ hắn đột
nhiên sâu kín thở dài một hơi, cúi đầu, nâng chung trà lên. Thải Thải ngẩn
người, mới rồi Sở Cuồng nhìn mỹ nữ chằm chằm nư mất hồn nàng một chút cũng
không kỳ quái, nhưng hiện tại hắn lại ỉu xìu, lại thêm phần ủ rũ. Nàng cười
nói với nàng kia: “Ngươi là ai?”

“Thần nữ là con gái thứ của cha.” Nói xong xấu hổ cười một tiếng, bước qua đỡ
cha dậy, giúp ông lau nước mắt.

Một nữ hài tử vô cùng dịu dàng à nha. So với trước nay đều tốt, thậm chí so
với các nương nương trong cung lại càng hoàn hảo hơn, Thải Thải cảm thán Giang
Nam tạo vật thần kỳ, rốt cục cũng xuất hiện một nữ tử xem như rất tốt. Tô đại
nhân nín khóc mỉm cười, lau nước mắt nước mũi trên mặt: “Đây là con gái thần,
muội muội của Bái Hiền, Khả Khanh.”

Tô Khả Khanh.

Một trong những mỹ nữ kiêm tài nữ nổi danh Giang Nam.

Là đối tượng truy đuổi của không biết bao tài tử Giang Nam.

Người ta gọi nàng là thư họa song tuyệt, hơn nữa còn là một cây thi ca tuyệt
vời.

Sở Cuồng đã từng nghe được phong thanh, không khỏi liếc nhìn, cảm thán một câu
‘đây chính là Tô Khả Khanh’ à nha.

Thải Thải cũng nghe nói đến Tô Khả Khanh, tựa hồ là từ mấy câu tán gẫu của hạ
nhân trong hành cung. Nói rằng trước đó vài ngày Tô Khả Khanh đã ra mấy đề thi
rất khó để tuyển phu quân, thế nhưng một người cũng không trả lời được.

“Đề thi mà Tô tiểu thư ra để chọn phu quân là gì?” Thải Thải chỉ tò mò điểm
này: “Có thể nói cho bản cung nghe một chút không? Bản cung rất tò mò.” Sở
Cuồng tựa hồ cũng rất muốn biết, Thải Thải nói tiếp: “Chuyện Tô tiểu thư chọn
phu quân, chúng ta mới đến thì đã nghe thấy, bản cung thật sự rất bội phục.”

Tô Khả Khanh cười dịu dàng, nói: “Kỳ thật cũng không có gì khó khăn, tiểu nữ
chỉ muốn hỏi, có một trăm bốn mươi cái bánh màn thầu chia cho một trăm hòa
thượng, đại hòa thượng được ba cái, tiểu hòa thượng thì mỗi người được một
cái, hỏi có bao nhiêu đại hòa thượng và tiểu hòa thượng? Đây là đề thứ nhất.”

Thì ra là đề thi về tính toán, Thải Thải nhớ kỹ câu hỏi, lại hỏi hai đề thi
khác, Tô Khả Khanh lắc đầu cười cười, “Đại khái nếu như đề này mà không người
nào đáp đúng, những đề khác tự nhiên không cần phải nhắc đến.”

Sở Cuồng nghe thấy câu chuyện vòng lui vòng đến như vậy, trong lòng lại hoàn
toàn không có cảm giác gì cả, lại trò chuyện đôi câu đơn giản với Tô đại nhân,
rồi định hồi cung.

Không ngờ, Tô đại nhân đột nhiên lại nói: “Hoàng thượng, thần rất cảm kích
hoàng thượng, nếu không có người thì Bái Hiền sẽ không trở về được, cho nên,
thần nguyện ý đem tiểu nữ dâng lên. Xin hoàng thượng vui vẻ nhận giúp.”

Sở Cuồng sửng sốt, kinh ngạc vạn phần.

“Con gái thứ Khả Khanh của thần, nếu có thể được hoàng thượng xem trọng, thì
thật là vinh hạnh đặc biệt của nhà họ Tô của thần!»

Bây giờ Sở Cuồng mói hiểu, thì ra là ông đang nói đến Tô nhị tiểu thư.

Hắn liếc mắt nhìn, Tô nhị tiểu thư này so với đại tỷ, tốt không biết bao nhiêu
lần.

Thật đúng là có chút động lòng.

Thải Thải nửa ngày không lên tiếng, đột nhiên cười khanh khách, trả lời: “Ta
hiểu rồi, tiểu hòa thượng có tám mươi người, đại hòa thượng có hai mươi
người!”

Mọi người đều bị một câu đột ngột của nàng làm cho sửng sốt.

Sở Cuồng cau mày, mới vừa rồi Tô đại nhân nói đến chuyện muốn cho Tô nhị tiểu
thư vào cung, chả nhẽ một câu nàng cũng không nghe thấy sao?

“Nhị tiểu thư, cuối cùng bản cung nói có đúng không? Tiểu hòa thượng có tám
mươi, đại hòa thượng, hai mươi?”

“Nương nương đoán đúng rồi.” Tô Khả Khanh kinh ngạc, không nghĩ đến hoàng hậu
nương nương lại thông tuệ đến vậy, chẳng qua chỉ tính nháp trong đầu, lại có
thể cho đáp án chính xác như thế.

“Vậy đề thứ hai là gì?”

“Chính là……”

“Hoàng hậu!” Sở Cuồng đúng là không nhịn được nàng nữa: “Chẳng lẽ ngươi không
nghe thấy chúng ta đang nói cái gì sao?”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #123