Bọ Ngựa Bắt Ve


Người đăng: HắcKê

Truyền thuyết Hoàng đế là dạng thấy một người thì yêu một người, bụng đói ăn
quàng, đối mặt với mỹ nhân thì không còn chút lý trí, tuy rằng vị cô nương tên
Tô Bái Hiền này cũng được xem như là mỹ nhân, nhưng nàng thật sự tin tưởng
truyền thuyết này, mặc dù suy nghĩ này của nàng, cũng không có hy vọng lớn
lắm. Đầu năm nay, nữ nhân mặt dày thật là nhiều. Sở Cuồng tối tăm đứng đó, cúi
đầu nhìn người dưới mặt đất đang không biết phải làm sao kia.

“Tô cô nương, nếu như ngươi chỉ là vì muốn báo đáp ân cứu mạng của trẫm, vậy
thì không cần, bởi vì trẫm cứu ngươi chỉ là hưng trí nhất thời mà thôi.” Thật
ra khi hắn nhìn thấy một mỹ nữ đáng thương bị mụ tú bà xấu xí ngược đãi, không
ra tay cứu giúp thì không giống với tác phong của hắn, dưới tình huống đó, hắn
thực sự cần phải làm ra chút hành động khác người để nhấn mạnh điểm này.

Hắn là một hoàng đế.

Bởi vậy mới nói, chỉ vì điểm này, lại có người nghĩ quá nhiều hoặc là dùng
chuyện đó để tiếp tục dây dưa kéo dài.

Cái giá đổi lấy, chỉ có thể là – chán ghét.

“Tô cô nương, trẫm mệt mỏi, mời Tô cô nương trở về nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng thượng đối với Bái Hiền có ân cứu mạng, Bái Hiền nguyện ý vì Hoàng
thượng mà làm trâu làm ngựa.”

Sở Cuồng nhìn chằm chằm đỉnh đầu nữ tử đáng yêu kiều mị dưới đất, cau mày:
“Làm trâu làm ngựa?!”

Tô Bái Hiền dĩ nhiên nguyện ý, vô luận Hoàng thượng làm gì với nàng thì nàng
đều rất nguyện ý.

“Chuyện đêm nay, nói nhẹ là ngươi không hiểu chuyện, còn nói nặng, là ngươi
không biết trên dưới, đây gọi là phạm thượng, ngươi hiểu chưa? Nhưng nể mặt
cha ngươi là trọng thần của trẫm, cho nên trẫm mới không so đo với ngươi, trở
về ngủ đi.” Sở Cuồng ngáp to một cái, định xoay người lên giường ngủ, ai dè,
Tô Bái Hiền bất ngờ ôm chặt Sở Cuồng từ phía sau, bắt đầu khóc thút thít:
“Cũng bởi vì người là Hoàng thượng, cho nên tấm lòng muốn báo đáp ân nhân cứu
mạng của ta đây, Hoàng thượng lại không lĩnh tình sao? Hoàng thượng…..”

Vóc người nàng nhỏ nhắn yêu kiều, thanh âm cũng nhỏ nhắn yêu kiều, đó là sự
quyến rũ chỉ có ở nữ tử Giang Nam, Sở Cuồng chợt nghe, trong lòng đột nhiên có
chút dao động.

Nhưng mà, chuyện này truyền ra, nhất định sẽ rất buồn cười.

Giọng điệu Sở Cuồng trở nên nhu hòa một chút: “Tại sao lại có nữ nhân càn quấy
như vậy chứ?”

Dưới sự kiên trì của Sở Cuồng, Tô Bái Hiền vẫn bị đưa trở lại tẩm cung, lúc
đến cửa thì thấy Như Tâm đang đứng đó nhìn nàng.

“Như Tâm, ngươi còn chưa ngủ sao?”

“Tô cô nương, ngươi đi đâu vậy?”

Nàng thế nhưng hoàn toàn không giấu diếm, nhàn nhạt thốt lên: ”Hoàng thượng
triệu kiến, ta đi gặp ngài. A, buồn ngủ quá, ta muốn đi ngủ, Như Tâm, ngươi
cũng nên đi ngủ sớm một chút đi.”

Như Tâm đem đầu đuôi ngọn nguồn chuyện hôm qua nói cho Thải Thải, Thải Thải
nghe xong có chút không thể hiểu được, Sở Cuồng này đúng thật là bụng đói ăn
quàng, cũng không biết đến tột cùng Tô cô nương này có thị tẩm hay không đây.
Nếu như thị tẩm rồi, thì nàng ta không thể xuất cung lập gia thất được nữa,
phải đi hỏi Sở Cuồng, có mang theo nàng ta về hoàng cung hay không. Sang ngày
hôm sau, vị Tô cô nương kia tựa hồ mệt chết đi, ngủ đến tận bây giờ.

Lúc Thải Thải gặp Sở Cuồng, hắn đang phê duyệt tấu chương.

“Hoàng thượng, đêm hôm qua, Tô cô nương nàng —-”

Nghe đến Tô Bái Hiền, thật đúng là đau đầu vô cùng, Sở Cuồng nhìn Thải Thải
một cái, trong lòng suy đoán tâm tư của nàng.

Hắn ngồi thẳng người lên, hỏi, “Tô cô nương làm sao?”

“Hoàng thượng, đêm qua Tô cô nương đến thị tẩm sao?”

“Ồ.” Sở Cuồng cố ý tạo ra bộ dáng như bị giật mình, cười mỉa: “Hoàng hậu lại
nghe được cái gì, sáng sớm đã đến chất vấn trẫm rồi sao?”

“Không phải vậy, Hoàng thượng, ta là đến để hỏi một tiếng, nếu Hoàng thượng đã
thị tẩm với Tô cô nương rồi, nàng chính là người của Hoàng thượng, dầu gì thì
cũng nên cho nàng một danh phận phải không? Cho nên ta muốn hỏi ngài một chút,
ngài muốn cho phong nàng ấy là Hoàng phi, là Thục viện hay là tài tử? Hay là
vừa lúc có hai cái ghế trống của phi tử, Hoàng thượng, không bằng……”

“Nhiều chuyện.” Sở Cuồng nhìn Thải Thải, đáy mắt hiện lên thất vọng, tại sao
trong mấy loại chuyện tình này, nàng lại đa sự như thế?

Giống như rất gấp gáp vậy.

“Không phải Hoàng hậu là quản sự sao. Trừ phi thần thiếp mặc kệ mọi việc.”
Thải Thải thật sự buồn bực bộ dáng nhăn nhó của nam nhân này, chẳng lẽ hắn
phải chịu thiệt gì hay sao?

“Hoàng hậu quảng đại thật đấy.”

“Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.”

Thật ra, hắn biết rõ mình không phải là đang khích lệ nàng, nhưng thật sự nàng
rất quảng đại. Trong mắt đều tràn đầy sự rộng lượng mở lòng chào đón dung nạp
tất cả các nữ nhân của hắn. Quảng đại đến nỗi giống như cái hoàng cung này
vậy, mà mối quan hệ của nàng với hắn, chỉ là trói chặt trong hai từ — a, mà
mọi chuyện thành như vậy, không phải đều là từ yêu cầu của hắn sao?

Sở Cuồng cắn răng, chẳng qua là nàng làm quá tốt, cũng sẽ khiến hắn khó chịu

**Thải Thải bánh bao thịt**

Cùng lúc đó, đại môn nhà Tô đại nhân ở Tô Châu đóng chặt, cửa trong cung đóng
chặt, cửa thứ ba cũng đóng kín kẽ.

Trong căn phòng ngủ sau ba lớp cửa, Tô đại nhân giúi một túi bạc cho mụ tú bà
diễm tuyệt tứ phương trên thuyền hoa kia.

“Ngươi làm việc vô cùng tốt.”

“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!” Tay nắm chặt bạc, mụ tú bà rất hài lòng, bởi
lẽ cả đời này cũng không cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy, bà ta vội vàng
vạn phúc, đột nhiên tò mò hỏi: “Nhưng mà đại nhân, vị công tử đếm đó, đến tột
cùng là ai, sao lại đáng giá cho đại nhân hao hết tâm tư như vậy?”

“Ngươi nhiều lời quá.” Sắc mặt ông âm trầm nói.

Mụ tú bà tự nhiên không dám nhiều lời nữa, cảm thấy mình nên rút lui, vì vậy
định đẩy cửa bước ra ngoài. Đột nhiên một bóng đen thoáng qua, một bàn tay bịt
miệng tú bà lại, mụ bị giữ chặt, không lâu sau, đã chết ở trong phòng.

“Lão gia, sao ông lại giết bà ta?”

“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là giết người diệt khẩu.”

“Lão gia, ta nghĩ lão gia không nên đưa Bái Hiền vào cung, ông xem đầu óc con
bé đơn giản, nói năng cộc lốc, làm sao có thể quyến rũ hoàng thượng được chứ?”

“Ta chưa từng nghĩ đến việc muốn con bé đi quyến rũ Hoàng thượng.” Tô lão gia
dùng bàn tay có mang một chiếc nhẫn phỉ thúy khổng lồ, bưng chén trà lên.

Ngược lại, Tô phu nhân vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

“Chiêu này gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau (thấy lợi mà quên mất sự
thật là mình cũng có thể gặp nguy hiểm), muốn làm việc lớn, thì phải tính toán
cho thật kỹ càng.”

Tô đại nhân viết một phong tấu chương, sai người mang đến cho Sở Cuồng.

Mấy ngày nay khí trời mát mẻ, tất cả mọi người đều cảm khái, mùa hè nóng ran
đầu rốt cục cũng qua đi, ý thu nồng đậm.

Tiểu Đức tử từ bên ngoài cầm một phong tấu chương đi vào.

Sở Cuồng vừa mở ra đã thấy trên đó viết, trên đường khi hắn đến Giang Nam, đột
nhiên trên xà nhà Tô gia mọc ra rất nhiều cỏ linh chi khổng lồ, quả thật là
điềm lành, cho nên mời Hoàng thượng, hoàng hậu, di dời đại giá đến Tô gia một
chuyến.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Điềm lành?

“Đúng vậy nương nương, nghe nói trên xà nhà nhà Tô đại nhân tự nhiên có cỏ
linh chi mọc lên, cho nên Hoàng thượng quyết định tự mình đi xem một chuyến,
còn nói nương nương chuẩn bị một chút, đến lúc đó dẫn theo Tô cô nương cùng
đến Tô gia quan sát điềm lành, thuận tiện đưa nàng ấy về nhà luôn.” Cứ như vậy
mà đưa Tô cô nương trở về sao? Sao Hoàng thượng chà đạp hoàng hoa đại khuê nữ
nhà người ta xong, lại cứ như vậy mà bỏ mặc — nàng nhếch môi nói: “Em nói xem,
đến tột cùng là Tô cô nương đã thị tẩm hay chưa?”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #122