Người đăng: HắcKê
Dạo này, thật đúng là có lắm người muốn làm Hoàng hậu nha, Thải Thải nhìn vị
‘Hoàng hậu nương nương’ mới ra nồi ở trước mặt, thấy cái eo kia giống như rắn
nước, mà bộ ngực kia của mụ, không biết sao lại hếch lên như vậy, cao đến nỗi
sắp chỉa vào cằm đến nơi, bước một bước đã bị đung đưa, trông rất sinh động.
Này, này, thế nào mà ai cũng dám xưng mình là hoàng hậu hết vậy nha! Thải Thải
mặt囧, trong lòng có chút ghê tởm.
Rõ ràng, Sở Cuồng cũng bị câu Hoàng hậu nương nương này rung động không dứt,
nhưng cũng may định lực của hắn rất tốt, vẫn bất động.
Tú bà vẫn vui vẻ nói, “Hoàng thượng nhìn thấy lão nương lập tức liền vui mừng,
còn không vội vàng gọi lão nương một tiếng tiểu bảo bối sao?” Nói xong, cũng
không biết nàng ta đang suy nghĩ đến cái gì, đắc ý hếch mặt lên, ngọc thủ mềm
mại gảy vào nốt ruồi trên mặt khiến người ta phải đổ mồ hôi hột, “Nhớ năm đó,
lão nương cũng là diễm tuyệt tứ phương……”
“……” Trong nháy mắt không khí trở nên tẻ ngắt.
Sở Cuồng nhíu mày, nhẹ phun ra một thanh âm nghẹn ngào.
Thật buồn nôn……
Nhưng vốn là một không sợ trời không sợ đất, mụ ta quơ côn gỗ trong tay, lại
điềm nhiên như không có việc gì nâng bàn tay lên, bốp bốp bốp, cho mỹ nhân yểu
điệu như hoa đào trong mưa vài cái tát, biểu tình ngoan độc, càng xem càng
đáng sợ. Sở Cuồng đột nhiên nhớ tới Thải Thải, quay đầu lại, trong chớp mắt,
lại phát hiện Thải Thải đã biến đâu mất, a? Nha đầu béo kia đi đâu mất rồi?
Thải Thải chạy ra ngoài khoang thuyền ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến đau
sốc hông, đang ôm bụng mà đứng dậy. Một trận gió thổi qua mặt, Thải Thải thầm
nghĩ, thì ra thuyền hoa chính là như vậy, mà tú bà kia, cũng đủ chuẩn để làm
diễm tuyệt tứ phương — xem ra, khẩu vị của nam nhân, cũng chỉ thường như vậy
mà thôi. Nàng chống lên lan can nhìn đèn lồng trên mặt nước, nước rất trong,
thỉnh thoảng có mấy con cá bơi đến đây chép miệng mấy cái.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng người hỏi: “Thì ra là người đang ở đây.”
Là Quan Bộ Phi. Quan Bộ Phi phụng mệnh đi tìm Thải Thải, mà Sở Cuồng lại đang
ở trong khoang thuyền xem náo nhiệt. Thải Thải xoay lại, tựa người vào lan
can: “Ta ra ngoài hóng gió một chút.” Quan Bộ Phi gật đầu một cái, nói: “Đại
khái nương nương là không nhìn nổi màn dạy người của tú bà kia đi, họ đều như
vậy thôi, trong mắt chỉ có tiền, các cô nương không chịu làm cây rụng tiền
đương nhiên là sẽ chọc giận bà ta.”
Đúng rồi, mới vừa rồi nhìn thấy mụ tú bà kia nàng liền ghê tởm đến hết hồn,
quên mất vị cô nương kia vẫn còn đang bị đánh. Vì vậy Thải Thải dẫn theo Quan
Bộ Phi trở về, lại thấy Sở Cuồng từ người đi xem náo nhiệt, biến thành kẻ tầm
hoan, trong tay ôm một cô nương — ơ, cô nương hắn ôm không phải là vị cô nương
lúc nãy bị đánh khóc thút thít đó sao? Cô nương này giống như bắt được cây cỏ
cứu mạng, ôm chặc cứng cái cổ Sở Cuồng, nước mắt nước mũi cũng thuận tiện lau
luôn lên ngực, lên tay áo hắn, đôi mắt óng ánh lệ, thút thít, thút thít, thút
thít. Chóp mũi thỉnh thoảng hấp mấy cái, ngẩng lên nhìn cằm Sở Cuồng.
Nàng nàng nàng, sao lại lao vào ngực Sở Cuồng thế này?!
Quan Bộ Phi hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, lúc nãy khi hắn ra khoang thuyền tìm
Thải Thải, thì Hoàng đế lão gia vẫn còn đang rất ngoan ngoãn ngồi làm quần
chúng vây xem đấy nha.
Hai người dừng lại, Sở Cuồng liền cất tiếng nói với Quan Bộ Phi, “Lấy một ngàn
lượng bạc ra đây.”
Vừa há miệng đã là một ngàn lượng.
Quan Bộ Phi chần chờ lui về sau nửa bước, hơ hơ —
“Thuộc hạ không mang theo nhiều bạc như vậy, chỉ, chỉ có năm trăm.” Ba người
chỉ là đi dạo thuyền hoa mà thôi, ban đêm gió lớn, mang nhiều tiền như vậy chỉ
sợ đạo tặc nhớ thương, cho nên hắn chỉ cầm có năm trăm lượng, vốn coi như để
Hoàng đế lão gia chơi hoa, cũng chỉ bây nhiêu là đủ rồi. Ai dè Hoàng đế lão
gia lại hào phóng đến vậy, vừa ra tay liền vung một ngàn lượng bạc.
Không ngờ lại không có đủ.
Giọng nói bén nhọn của mụ tú bà lại vang lên, bước đến kéo nữ tử trong ngực Sở
Cuồng ra, “Đứng lên, không có tiền, ngươi còn sống chết ôm hắn làm cái gì?!”
Bàn tay Sở Cuồng nhẹ kéo một chút, nàng ta liền được nhẹ nhàng ôm lại.
Mụ tú bà nhìn người rất chính xác, biết vị công tử này chưa chắc đã không có
tiền, hơn phân nửa là không mang theo nhiều tiền mà thôi, hơn nữa giọng điệu
lời nói lại bất phàm, mới lúc nãy mụ đánh người, chính hắn đã ngăn lại, nói sẽ
chuộc thân cho cô nương này, lại còn dẫn nàng rời đi. Bây giờ không có tiền
thì phải để người lại, không đúng sao? Thải Thải hiểu ra, nguyên lai là chỉ
trong một khoảng thời gian ngắn vậy, Sở Cuồng lại biến thành anh hùng, có lẽ
là nổi hứng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.
Tú bà kéo cánh tay cô nương kia, cô nương kia liền a một tiếng, hướng ánh mắt
tuyệt vọng như nai con sắp phải rời đi mẹ về phía Sở Cuồng, đúng, đúng, chính
là điềm đạm đáng yêu đấy nha. Ngay chính Thải Thải cũng cảm giác được, nàng ta
thật sự rất đáng thương. Huống chi cái tên Sở Cuồng này là một– đại sắc quỷ.
“Một ngàn lượng, được.” Thả Thải cởi chiếc vòng ngọc trên tay ra: “Cầm đi,
chiếc vòng này gửi vào hiệu cầm đồ, cũng đã vượt quá một ngàn lượng. Xem như
ngươi được lời rồi, còn người, chúng ta mang đi.” Thải Thải trực tiếp ra mặt
đàm phán với mụ tú bà kia. Mụ tú bà cả đời đã gặp qua bao nhiêu đồ tốt, cho
nên chiếc vòng tay vừa qua tay, chạm vào da thịt bên ngoài, mụ liền lập tức
biết được, cực kỳ tốt. Vật này, đừng nói nhiều hơn một ngàn lượng, cho dù là
năm ngàn lượng cũng dư dả, đây tuyệt đối là ngọc tốt, màu sắc nhẵn nhụi tinh
tế, giống như nước son, nhiệt độ vừa chạm vào tay, lại tựa như hòa tan vào da
thịt.
“Cầm vật này, xem như ngươi tiện nghi.” Nói xong, nàng cười khanh khách với
tiểu mỹ nhân trong ngực Sở Cuồng: “Hôm nay xem như ngươi may mắn đấy, có người
ra mặt giúp ngươi, có người vì ngươi trả bạc, sau này được tự do, lăn lộn kiếm
sống không được ngươi lại trở về đây vậy.” Tiểu mỹ nhân kia vừa nghe xong, cả
người run rẩy, dính chặc vào trên người Sở Cuồng như thuốc cao dán trên da,
cãi lại: “Ta tuyệt không trở về.”
Sở Cuồng nhìn Thải Thải, khẽ thở dài một hơi, không nghĩ đến nữ nhân này lại
hào phóng đến vậy. Hắn buông tay ra, định đứng dậy. Ai ngờ người trong ngực
lại sống chết không chịu thả, cứ ôm mãi cổ hắn.
“Cô nương, ngươi buông tay ra đi.”
“Công tử, người hối hận cứu thiếp rồi sao?”
“Không phải. Ta chỉ muốn ngươi buông tay ra ta mới có thể đi —-”
“Nếu thiếp không buông tay ra, công tử không đi được sao?”
“Có thể, nhưng mà sẽ đi rất chậm.”
Kết quả, nàng ta lại ôm chặc hơn, vẻ mặt tỏ ý quyết không buông tay.
Thải Thải thấp giọng nói với Quan Bộ Phi: “Chúng ta xuống thuyền trước đi.”
Nói xong bình thản xoay người bước đi, Quan Bộ Phi cũng đi ngay sau để hộ vệ.
Sau đó lại nghe thấy nàng kia nói: “Công tử là ân nhân cứu mạng của thiếp,
thiếp sẽ vĩnh viễn không buông công tử ra.”
Sở Cuồng có chút phiền não.
Hắn nhàm chán nói: “Nếu vậy bản công tử phải đi ngủ thì sao?”
“Không buông.”
“Vậy bản công tử đi tắm?!”
“Không thả!”
“Bản công tử đi nhà xí thì sao?”
“Tiêu chảy cũng phải theo!”
Trong lòng Sở Cuồng bắt đầu thấy hối hận, chẳng lẽ là hắn vừa cứu được một
miếng cao dán hay sao?!
Lúc xuống thuyền, Sở Cuồng ôm nàng ta lên bờ. Thải Thải cùng Quan Bộ Phi dắt
ngựa đứng ở trên bờ nhìn hắn. Sở Cuồng không biết phải làm sao, liếc nhìn Thải
Thải một cái, thấy nàng tựa như không có gì, mặc dù không cười, nhưng cũng
không tỏ thái độ gì khác thường, tự nhiên trong lòng hắn có chút quái lạ.
“Công tử, thiếp có thể cưỡi cùng một con ngựa với người được không?”
Sở Cuồng chau mày: “Cô nương, ngươi có thể đi rồi.”
Ơ? —
Nàng làm như không hiểu được ý tứ của Sở Cuồng, hai tay nắm lấy áo hắn, dịu
dàng nói: “Công tử, không bằng công tử mang thiếp trở về đi, nếu công tử có
thể liên lạc được với người nhà của thiếp, số bạc này, thiếp sẽ trả lại cho
công tử.”
-oOo-