Tự Cho Mình Là Hoàng Hậu.


Người đăng: HắcKê

Hiểu rõ Sở Cuồng tính toán đâu chỉ có một hai người, nàng không biết, hiện tại
cả thành Tô Châu đến tột cùng có bao nhiêu thị tộc người ta hy vọng có thể lợi
dụng chuyến nam tuần lần này của Sở Cuồng, để mang con gái nhét vào ngực hắn,
tổng quản đại nhân hành cung đã ba lần bốn lượt đề cập đến vấn đề này, rằng
các nữ tử này có bao nhiêu là xuất sắc, văn chương có bao nhiêu là tung hoành.
Hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lại có biết bao nhiêu
người chen chúc muốn vào trong đó? Làm bạn với Hoàng thượng, đó được xem là
vinh hạnh đặc biệt lớn lao của nhiều nữ tử.

Gần đây hắn đã quan sát rất kỹ càng, càng ngày lại càng sinh ra một nghi hoặc,
chẳng lẽ, nàng thật sự chưa từng có một chút xíu ý tứ… muốn hắn sao?

Đêm nay du lãm cảnh đẹp Tần Hoài, có thể nói là cảnh đẹp, cũng có thể nói là
diễm cảnh, xưa nay Tần Hoài nổi danh nhất không phải cái gì khác, mà chính là
thuyền, từng chiếc đèn lồng được treo điểm trang cho ‘Kỹ phường’, tục xưng
thuyền hoa ở Tần Hoài càng thêm rực rỡ, năm xưa Sở Cuồng đã từng nhiều lần
ngao du non xanh nước biếc Đại Sở, chẳng qua là Tần Hoài thì này chưa từng
đến, hôm nay, vô luận thế nào hắn cũng muốn đến một lần cho biết.

Không biết nên nói thế nào mới đi được.

Khi Sở Cuồng vừa bước ra cửa, đã bị một thân thể mập mạp cản trở.

“Hoàng thượng người không thể đi được, chẳng lẽ Hoàng thượng lại muốn đi dạo
thanh lâu hay sao?”

“Cũng không phải là đi thanh lâu.” Hắn nói, dùng cây quạt chọc vào vai nàng,
“Nhiều chuyện! Ngươi dám cản trở đường đi của trẫm hay sao?”

“Nếu Hoàng thượng cảm thấy trống trải, thì có Thục phi, Thần phi, nếu như
Hoàng thượng không thích hai nàng ấy, có thể tuyển thêm phi, tại sao lại còn
muốn đi trêu chọc thanh lâu nữ tử?” Nàng cũng không phải là không muốn hắn đi
gặp thanh lâu nữ tử, chẳng qua hắn là hoàng đế à nha, nếu bị người ta biết
được Hoàng thượng lưu luyến ở nơi bụi hoa, danh dự cả đời của ngài cũng xem
như chấm hết. Làm một hoàng hậu xứng chức, nàng cần có trách nhiệm ngăn cản
không cho hoàng thượng làm bất kỳ chuyện mạo hiểm nào.

“Không thể đi được.”

“Sao ngươi lại phiền phức như vậy? Chẳng lẽ trẫm muốn đi đâu đều phải hồi báo
cho ngươi sao?” Đột nhiên lại nhớ đến, tại sao hắn muốn đi nơi nào, nữ nhân
này lại là người đầu tiên biết được? Vốn hành động lần này là một chuyện riêng
tư, Sở Cuồng cũng chỉ mang theo Quan Bộ Phi, hai người định đến Tần Hoài cho
biết một chút rồi về mà thôi, tại sao…… Con ngươi lạnh lùng rơi vào trên người
tiểu Đức tử, trong lòng Sở Cuồng hừ lạnh, tốt lắm, gian tế nằm vùng của hắn ở
bên cạnh nàng cũng không có tác dụng gì cả, ngược lại hôm nay bên cạnh hắn lại
lòi ra một tên gian tế.

“Tiểu Đức, ngươi không cần đi với trẫm! Hãy ở lại đây cùng với chủ tử Hoàng
hậu của nhà ngươi đi!”

“A, Hoàng thượng thứ tội, thật ra tiểu Đức tử cũng không phải là cố ý bán đứng
hoàng thượng, là do Như Tâm tỷ tỷ……” Nói đến Như Tâm, làm người dịu dàng lại
thiện lương, am hiểu lòng người, mặt hắn đỏ lựng: “Là nô tài nhất thời sơ ý!”

Hừ.

Sở Cuồng vẫn bước ra khỏi cửa, nhìn nữ nhân này, đột nhiên cười nói: “Ngươi
nhất định phải đi theo trẫm đúng không?”

“Thần thiếp thề là phải bảo vệ Hoàng thượng, trinh tiết!” Nàng suy nghĩ một
chút, lại khạc ra hai chữ trinh tiết kia.

Gần đây Sở Cuồng cũng ít khi lộ ra vẻ lãnh mị như vậy, hắn dùng ánh mắt quét
qua người Thải Thải, dụ dỗ: “Nếu như lo lắng trinh tiết của trẫm, không bằng
hoàng hậu đi với trẫm, trông chừng trẫm thật kỹ đi, thế nào?” Hai tay hắn ôm
lấy: “Dù sao, trẫm hiếm khi được rảnh rỗi như vậy, nhất định muốn đi đâu đó
chơi. Ngươi ngăn được trẫm lần này, có ngăn được trẫm lần sau không?”

Cả khuôn mặt bánh bao méo vào một chỗ.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Không nghĩ đến nàng đúng thật đi theo cùng hắn, Thải Thải chủ ý quyết định là
cần phải ngăn cản việc Sở Cuồng bước lên thuyền hoa, dù sao xung quanh Tần
Hoài cảnh sắc rất đẹp, tửu lâu san sát nhau, tại sao nhất định phải là lên
thuyền hoa chứ? Ba người cưỡi ngựa, Thải Thải, Sở Cuồng, Quan Bộ Phi. Sở Cuồng
nhìn thấy bộ dạng Thải Thải leo lên lưng ngựa liền nói, “Ta thật sự vì con
ngựa của ngươi mà lo lắng đấy.”

“Hoàng thượng yên tâm, con ngựa này đã được chọn lựa thật kỹ càng, tuyệt đối
sẽ không sao cả.” Tinh thần nâng lên, miệng lưỡi lại bắt đầu bén nhọn trở lại.
Dù sao Quan Bộ Phi cũng đang có mặt ở đây, vì vậy Sở Cuồng cũng không đấu với
nàng nữa, xòe quạt ra, nhìn về phía những dãy tửu lâu san sát sáng ngời rực rỡ
kia, lại nghiêng đầu nhìn dòng sông Tần Hoài, từng chuỗi đèn lồng sáng rực.

Mùi vị phấn bột nước, từng trận theo gió bay vào mũi.

Bởi vì bình thường các nữ tử Tần Hoài sẽ ở trên thuyền, dùng nước sông để rửa
mặt, cho nên mùi vị phần càng thêm nồng nặc, điều này nói lên, họ đã càng lúc
càng gần các nữ tử này.

Một chiếc thuyền đi qua.

Trên thuyền có một nữ tử áo trắng đang đứng, hai mắt ẩn tình liếc nhìn Sở
Cuồng, mỉm cười lướt qua.

Sở Cuồng lập tức cảm giác được tâm tình bỗng trở nên rất tốt.

“Ha ha, quả thật là danh bất hư truyền.” Sở Cuồng nói.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Thải Thải nhìn chằm chằm chiếc thuyền nhỏ
đã đi xa, hỏi: “Thế nào, ghen tỵ sao?”

“Vì sao phải ghen tỵ, ta chỉ nghĩ, nữ tử kia thật đẹp, nhưng cũng thật đáng
thương.”

“Vì sao lại đáng thương?” Sở Cuồng không hiểu.

Thải Thải sâu kín thở dài: “Có người nào là cô nương trong sạch, cơm áo không
lo lại sẽ lựa chọn đi làm phong trần nữ tử bán rẻ tiếng cười sao? Rất nhiều nữ
tử đều là bất đắc dĩ mà thôi, hy vọng bọn họ có thể tìm được một nam nhân có
thể thật lòng với mình.”

“Ừ……”

Xác thực, số mạng của các nữ tử phong trần có nhiều chua sót……

Sở Cuồng lạnh lùng mắng: “Nói đến việc này làm cái gì? Ngươi nói đúng, nhưng
nếu bọn họ không làm như vậy, chẳng lẽ phải chịu chết đói hết sao? Dầu gì, mặc
dù nam nhân có hoa tâm, thì đó cũng là cha mẹ cơm áo của các nàng.”

Thải Thải yên lặng không lên tiếng, Quan Bộ Phi xen vào: “Hai vị công tử nói
cũng không sai, nhưng thuộc hạ cho rằng, vô luận là nữ tử khốn khó kiếm kế
sinh tồn, hay là nữ tử hiền lương muốn duy trì kế sinh nhai của gia đình, đều
đáng được kính trọng như nhau cả.”

Thải Thải cười nói: “Quan đại nhân nói thật đúng.”

Quan Bộ Phi vừa nghe, lập tức cúi đầu, mặt hồng lên, lại sợ bị người nhìn
thấy, con ngựa cũng hơi lùi về sau một chút.

Ánh mắt Sở Cuồng, hoàn toàn bị khoảng không gian dịu dàng đầy hương thơm này
hấp dẫn.

“Ngươi đã đồng ý với ta, chỉ xem ở trên bờ, tuyệt đối không đi lên.”

“Đúng vậy.” Sở Cuồng nói.

“Vậy, ngươi thật sẽ không lên sao?”

“Tuyệt đối không có khả năng.” Sở Cuồng trảm đinh tiệt thiết nói.

……

Quan Bộ Phi nhẹ giọng nói thầm bên cạnh Thải Thải: “Nương nương yên tâm, Hoàng
thượng luôn rất đúng mực.”

Chiếc thuyền hoa lớn nhất có thể chứa được đến bốn năm mươi khách cùng uống
rượu mua vui.

Thải Thải theo Sở Cuồng bước lên chiếc thuyền hoa tráng lệ này.

Vẻ hương diễm này thật khó nhìn, Thải Thải từ khi rời đi khuê các chính là đến
hoàng cung, được gặp đều là những người có học, nhìn thấy tất cả các nữ tử đều
ăn mặt chỉnh tề, chưa từng thấy qua nữ tử nào hở nửa ngực lại dán sát vào nam
nhân cả. Tim của nàng, không tự chủ được mà nảy lên, lại sợ bị Sở Cuồng nghe
thấy, liền lùi ra sau, tự nhiên theo hai nam nhân này tiến vào.

Đúng ra, không nên đi theo thì hơn.

Tâm, lại bất an. Hai chân nàng chậm chạp bước đi.

“Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói hay sao?! Hôm
nay ngay trước mặt chư vị công tử, ta sẽ giáo huấn ngươi!”

“Cứu mạng, cứu mạng với……” Thanh âm nhu nhược, thật đau thương, khiến cho
người nghe thấy trong lòng đau xót.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #118