Sinh Đi Hoàng Thượng


Người đăng: HắcKê

Thải Thải cũng phát hiện dị thường của bản thân, nhưng nếu thái y đã tìm khắp
cũng không ra nguyên nhân, mà muốn nàng tự mình tìm thì khó càng thêm khó, vì
vậy Thải Thải cũng xem như mình không có chuyện gì khác thường, bởi cần gì
phải vì một chút không thoải mái khiến cho tâm tình không tốt, lại nói, coi
như chuyện có vô cùng nghiêm trọng, cùng lắm thì chết, dù sao con người sớm
muộn gì cũng phải chết. Lúc mở mắt ra, nàng đã ăn vận phú quý hoa lệ, mũ
phượng bằng vàng tinh xảo vô cùng.

“Ta sợ nhất chính là cảm giác này, đầu nặng hơn gấp mấy lần, lại không thể cử
động mạnh, chỉ sợ sẽ rơi mũ mất mà thôi.” Thải Thải nói xong bèn đứng dậy. Lúc
đi vào trong sân, các phu nhân đã theo cấp bậc mà đứng chỉnh tề, nhìn Hoàng
hậu nương nương bước ra, tất cả mọi người ai ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong
thái của nàng, nhưng khi thấy Thải Thải, lại thật giật mình, tuy nhiên cũng
không có gì to tát cả, vì từ xưa đến nay, nhìn hoàng hậu đều nhìn từ xuất thân
chứ không hề xét bề ngoài, lại nói vị Hoàng hậu này trông cũng thật quý khí.

Thải Thải ôn hòa nói: “Các vị phu nhân, đa tạ thịnh tình khoản đãi của mọi
người.”

“Hoàng hậu nương nương thiên thiên tuế…”

Thật ra thì cũng không có gì để nói cả, vì vậy Thải Thải cười bảo: “Ta sẽ
thiết yến, khoản đãi các vị phu nhân, mọi người không cần phải quá câu nệ.”

Nói mấy câu đơn giản, Thải Thải trở về phòng, an bài nội dung thiết yến.

Sau đó lại nhìn thấy thái y chạy đến, dâng nàng một củ nhân sâm ngàn năm.

Nàng chưa từng thấy qua nhân sâm ngàn năm, khi cầm trên tay cũng không phải
rất lớn, nhưng quả nhiên là có hình dáng con người, mặt mày ngũ quan cũng rất
giống, Thải Thải vừa nhìn đã đoán được, đây là đồ quý hiếm. Sai Như Ý đi sắc
xong, Thải Thải uống vào, không lâu sau, trong bụng dâng lên một luồng hơi ấm.

Sớm đi ngủ một chút vậy.


  • Sở Cuồng nhìn thái y, “Củ nhâm sâm trẫm đưa thế nào rồi?”


“Hoàng thượng, củ nhân sâm này đúng là của quý, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời
ngăn chặn tà khí trong người nương nương. Một khi dược hiệu của nhân sâm qua
đi, e rằng nương nương vẫn sẽ suy yếu như cũ.”

“Nói nhảm, nếu chờ đến khi dược hiệu qua đi mà các ngươi vẫn chưa có biện
pháp, vậy trẫm cần các ngươi làm gì nữa?!”

“Vâng!”

Sở Cuồng hạ lệnh, “Trước khi dược lực qua đi, nếu chưa tìm được biện pháp, tất
cả các thái y trong cung phải chôn theo nương nương.”

Chỉ là, không biết bây giờ sẽ phải làm sao đây.

Ngày thứ hai thức dậy, Thải Thải tinh thần sáng lán, so với trước lúc ngã
bệnh, lại còn muốn tốt hơn rất nhiều.

Bất chợt có tinh thần, nàng mới phát giác mấy ngày nay giống như biến thành
một người khác.

Thật nóng, Thải Thải mặc đồ lót đi tới đi lui ở trong phòng, còn chưa kịp chải
tóc, đã nghe thấy có phu nhân Tổng đốc phủ dẫn tiểu thư đến muốn được cầu
kiến, Thải Thải không nói một lời liền lập tức cho người đón tiếp, sau đó vội
vàng thay y phục, trang điểm xong, liền hùng hùng hổ hổ mang theo tỷ muội Như
gia đến tiền thính.

“Nương nương, người đến còn sớm hơn cả phu nhân Tổng Đốc phủ, có chuyện chủ tử
phải chờ nô tỳ hay sao?!” Như Ý cẩn thận nhắc nhở.

Thải Thải cả người phiền muộn, căn bản không thể ngồi yên được: “Ta buồn bực
muốn chết, đều tại củ nhân sâm chết tiệt kia quấy phá cả. Ăn nó, một khắc cũng
không thể thanh nhàn.” Thải Thải khoác tay phân phó: “Đi lấy bản ghi chép
chiêu thị tẩm gần đây của Hoàng thượng cho ta xem.”

“Vâng.”

Bản ghi chép rất nhanh được mang ra, Thải Thải lướt qua một lần, cau mày tức
giận: “Chuyện gì xảy ra vậy? Gần đây Hoàng thượng không chiêu thị tẩm sao? Bản
cung đã hứa với Thục phi cùng Thần phi rồi, mà Hoàng thượng cũng thật là, tự
nhiên sao lại thanh tâm ** như vậy chứ?!” Trong lòng Thải Thải thầm nghĩ, nếu
Hoàng thượng cứ tiếp tục như vậy, phải ít năm nữa mới có thể khai chi tán
tiệp, sau đó phải thêm mấy năm để các hoàng tử lớn lên, tốn thêm mấy năm Hoàng
thượng mới có thể…… Ừ, nghĩ đến quá lâu, Thải Thải nhìn chằm chặp, quyển sổ
này không ghi gì cả, trống không.


  • Lại nói, Sở Cuồng nghe nói hôm nay có phu nhân Tổng đốc đến, liền cố ý dặn dò
    nàng mấy câu, có một số việc nàng không nên đề cập đến.


“Hoàng thượng không cần nói thần thiếp cũng đoán được!” Không đợi Sở Cuồng
xong lời, nàng đã gấp gáp nói, “Ý Hoàng thượng là, không thể nói đến thái độ
của Hoàng thượng đối với Tổng đốc đại nhân, hay là những người Hoàng thượng
gặp trên đường nam tuần cùng địa phương sẽ đến trước mặt nàng ấy, có đúng
không ạ?”

“Hoàng thượng người không cần nói ra, thần thiếp cũng đã hiểu được.” Nàng xoa
xoa mồ hôi trên đầu.

Không sai, tất cả những gì nàng nói đều đúng, kết quả Sở Cuồng một câu cũng
chưa nói ra đều bị nàng đoán đúng cả.

Nhìn sắc mặt nàng phát hồng, giống như là đang phát sốt. Sở Cuồng đứng dậy,
vuốt lên trán nàng, cũng không nóng.

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta… chỉ là có chút phiền não, không sao cả.” Đột nhiên, Thải Thải nhìn Sở
Cuồng nói: “Lần này Hoàng thượng xuống Giang Nam, đúng lúc nhìn xem một chút
có nữ tử nào hiền lương thục đức không thì nên mang về nạp vào hậu cung cũng
được, thần thiếp sẽ giúp người để ý, còn có một chuyện nữa, chính là đã bảy
tám ngày rồi Hoàng thượng cũng không chiêu ai thị tẩm, để thần thiếp giúp
Hoàng thượng an bài, hôm nay chiêu Thục phi, qua ngày mai thay bằng Thần phi,
rồi lại trở lại là Thục phi đi.”

Nàng cười một tiếng, lẩm bẩm: “Như vậy quyển sổ của thần thiếp nhìn sẽ đẹp mắt
hơn nhiều.

Sở Cuồng im lặng, không nói gì cả.

Trầm mặc trong một chốc. Thải Thải lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt Hoàng thượng lại
như vậy?”

“Trẫm rất cảm động.” Hắn nhạt nhẽo ứng phó: “Hoàng hậu thật đúng là lo lắng,
vì con cháu của trẫm mà tính toán.”

“Nếu cả đời Hoàng thượng con có hơn mười vị hoàng tử, xem như ngôi vị hoàng
hậu này xem như ta không xứng đáng rồi, như vậy, cũng sẽ trái với ước định của
ngươi, cũng sẽ thật có lỗi với Thái hậu, còn có lỗi với cả lương tâm của ta
nữa.”

“A, nếu như trẫm không sinh con, ngươi sẽ cảm thấy áy náy lương tâm sao?”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, phát hiện hôm nay nàng tinh lực quá mức tràn đầy, vì
vậy vô luận nàng có nói gì hắn cũng không thèm tính toán.

Ai ngờ nàng còn được voi đòi tiên lầm bầm: “Thần thiếp cho rằng chỉ có bốn phi
thì thật sự hơi quá ít rồi, thật ra Hoàng thượng có thể chọn thêm bốn người
nữa mà không phải là hai, nếu Hoàng thượng hăng một chút, thì một năm cũng có
thể sinh được cỡ sáu hoàng tử công chúa, hai năm là được mười hai, ba năm là
mười tám đứa. Cộng thêm cả tài nữ cung nữ, các mỹ nữ hoàng thượng thấy ở ven
đường, không đầy năm sáu năm, người đã con cháu thành đàn, khi hạ triều, thì
có một đám tiểu Sở Cuồng chạy theo gọi người phụ hoàng, phụ hoàng đâu.”

Nói xong nàng cười rộ lên, “Hoàng thượng người nói xem có được hay không?”

Sở Cuồng cam chịu gật đầu một cái, trả lời: “Hoàng hậu thật là vì trẫm mà tính
toán.”

Thải Thải cười to một tiếng, vươn tay vỗ vỗ bả vai Sở Cuồng, “Thần thiếp không
vì hoàng thượng tính toán, thì có thể còn vì ai mà tính đây?”

Nhưng mà tính toán có hơi quá mức một chút.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #117