Người đăng: HắcKê
Buổi chiều ngày thứ hai mọi người lên đường, mặc dù Sở Cuồng cưỡi ngựa đi bên
cạnh xe Thải Thải, xem nàng có vấn đề gì không, chỉ là con gà độc miệng này
lại trở nên ít lời, vì vậy hắn vẫn chưa thể yên lòng được. Thật ra thì Thải
Thải không sao cả, chẳng qua là cảm giác trở nên buồn ngủ nhiều hơn. Nàng nằm
trong xe, nước cũng không uống, cơm cũng không ăn, cái gì cũng không làm.
Rốt cục hai ngày sau cũng đến thành Tô Chậu, Sở Cuồng lo lắng Thải Thải không
đủ sức để ứng phó với thế tấn công của các nội các phu nhân nhà quan viên ở
trong Tô Châu, vì vậy ra lệnh, hôm nay miễn trừ tất cả các hoạt động, trước
tiên mọi người trở lại hành cung nghỉ ngơi một đêm, mọi chuyện trọng yếu đều
dời sang ngày thứ hai.
Hành cung ở Tô Châu chính là một trong mười hành cung lớn nhất Đại Sở, Thái tổ
của Sở Cuồng từng lập nơi này làm kinh thành, cho nên nơi này không khác hoàng
cung là mấy.
Gió thu nhẹ nhàng khoan khoái, Sở Cuồng ăn trưa xong, một thân một mình đến
Tiểu Tuyền cung, nơi Thải Thải đang trú ngụ.
“Hoàng thượng.” Người này thật sự rất kỳ quái, làm sao cứ ba ngày hai bữa lại
chạy đến nơi này thế chứ? Thải Thải thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, lại
phải trấn tỉnh đầu óc, đứng dậy thỉnh an.
“Thôi, trẫm là tự đến, dù sao cũng đang ở hành cung, ngươi thật là, sao lúc
nào cũng coi trọng mấy thứ quy củ này hết thế hử? “
Thải Thải đứng lên, Sở Cuồng nhìn mặt của nàng, thấy sắc mặt vô cùng tái nhợt,
không mềm mại như quả mật đào mấy ngày trước đó.
“Trẫm gọi thái y, xem cho ngươi một chút nhé?” Sở Cuồng quan tâm nói.
“Thật ra Hoàng thượng không cần quan tâm đến ta như vậy, Hoàng thượng bận rộn
vội vã, tự ta có thể ứng phó được.” Nàng nói, mặc dù những lời này nghe như
thế nào cũng khiến người ta hoài nghi hắn đang giả vờ giả vịt, dù sao Hoàng
thượng cũng rất bận bịu, lại còn chạy đến đây hỏi một câu, ngươi có sao không,
đây có bao nhiêu là vinh hạnh chứ?
“Hoàng thượng, người không bận sao?” Nàng vội chuyển đề tài, muốn mê hoặc sự
phán đoán của Hoàng đế, tận lực khiến cho câu hạ lệnh đuổi khách này chuyển
thành một loại quan tâm.
“Hình như ngươi rất không cao hứng khi trẫm đến thăm thì phải?”
Hừ, muốn lờ sang chuyện khác sao? Chậm, hắn đã ngửi được mùi vị đuổi khách từ
trong lời nói của nàng rồi.
“Không phải vậy.” Thải Thải trả lời: “Thật ra thần thiếp không có ý gì cả,
Hoàng thượng là người bận rộn, tới đây thì thật phiền cho người……”
“Trẫm không sợ phiền.” Hắn một câu chặn nàng mười câu. (dông dài ^^)
Thải Thải không còn lời để nói, Như Ý liền mang trà lên: “Hoàng thượng quan
tâm nương nương, là phúc khí của nương nương.”
“Trẫm… chẳng qua là đến xem một chút mà thôi.” Lại còn bị người cự tuyệt rồi
lấy cớ là đang quan tâm mình, tại sao lại còn nói hắn quan tâm nàng chứ?
Lại nhìn nha đầu béo này, có chỗ nào đáng giá cho người ta quan tâm sao? Nhưng
mà coi như hắn có lòng tốt đi, xem như đang nuôi một con mèo hay con cún vậy,
không thể nói chuyện được, cũng không cần phải quan tâm chi.
Như Ý cười cáo lui.
Không biết là Hoàng thượng giải thích cái gì nữa.
Sở Cuồng hừ lạnh một cái: “Trẫm đoán, ngươi không vui khi trẫm đến đây là do
phải phí sức thỉnh an cùng nói chuyện với trẫm phải không, đồ lười biếng!”
Không sai, nói đúng ra, chuyện Thải Thải để ý nhất chính là phải phí sức nói
chuyện với Sở Cuồng, mà lần nào nàng nói chuyện với hắn cũng rất khó khăn.
Không được mấy câu lại trở giọng, huống chi người nam nhân này, trong lòng
nghĩ gì người khác làm sao biết được?
Đôi mắt Thải Thải rất mệt mỏi, đột nhiên nàng hướng về phía Sở Cuồng mà ngáp
một cái. Sau đó vội vàng dùng tay che lại, cười nói: “Ta lại thấy mệt nữa
rồi.”
“Mệt nhọc thì đi ngủ đi.” Nhìn thấy nàng không thoải mái, đầu thì cúi như trái
cà ỉu xìu, Sở Cuồng đứng lên phân phó: “Trẫm gọi thái y xem cho ngươi.”
“Không cần đâu Hoàng thượng. Nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
“Vậy thì bây giờ ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Sở Cuồng đứng dậy, nhàn nhạt nói,
“Trẫm còn có nhiều việc, bây giờ không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi.”
“Vâng, thần thiếp không dám trễ nãi việc của Hoàng thượng nữa.” Làm như người
ta vui vẻ mà nói chuyện phiếm với ngươi lắm ấy.
Sở Cuồng vẫn phái thái y đến, thái y chẩn bệnh, phát hiện huyết mạch nàng cực
kỳ suy yếu, không, phải nói là lục phủ ngũ tạng, toàn bộ đều rất suy yếu, may
là nàng vẫn còn trẻ, nếu như lớn tuổi hơn một chút nữa, có lẽ sẽ rất nguy
hiểm.Vì sao lại thế ? Hơn nữa triệu chứng này giống như là tự nhiên bộc phát,
mặc khác trong thân thể có một cỗ khí tức bị ngăn chặn, muốn thoát ra, mà
thoát không được.
“Có cách trị không?”
“Tìm được bệnh căn thì có thể có cách trị.”
Sở Cuồng trầm ngâm một hồi, tự dưng lại sinh ra một cảm giác vướng bận trong
lòng.
“Nếu không tìm được bệnh ăn thì sao?”
“Cái này……” Vẻ mặt Thái y khó xử: “Sợ rằng không qua nửa năm, Hoàng hậu nương
nương sẽ hương tiêu ngọc vẫn……”
Sở Cuồng chấn động, trái tim như bị một bàn tay nắm chặc lấy.
“Nhất định phải tìm ra nguyên nhân, biết không?”
“……” Thái y thật sự không nắm chắc, nhưng vẫn thưa dạ đáp ứng để đối phó.
Như giam tam thông cũng đều phát giác. Chính là chỉ có thể lo lắng suông, các
nàng liền kiểm tra thật kỹ việc ăn, mặc, ở, đi lại mấy ngày nay.
Thật ra Thục phi và Thần phi lúc đến đây đều hay cùng đến đây, Như gia tam
thông luôn muốn từ chối khéo, nhưng ngại mình là hạ nhân, mà lại sợ mấy lúc
như thế có thể sẽ gặp chuyện không hay, cho nên luôn quan sát nhất cử nhất
động của hai người.
Nhưng bọn họ chẳng qua chỉ nói chuyện với Thải Thải, nói xong cũng lập tức cáo
từ.
“Bánh ngọt hai nương nương mang đến.” Như Tâm nhìn Thải Thải: “Xử lý thế nào
đây ạ?”
Thải Thải biết mặc dù làm vậy có chút quá nhạy cảm, nhưng những khi xuất môn
ra ngoài thế này, kinh nghiệm bản thân nàng không phong phú bằng ba tỷ muội
các nàng được.
“Các em tự xử đi.” Nàng nhất định phải nghỉ ngơi một chút, nhất định phải……
Ba tỷ muội Như gia sâu kín thở dài, cầm đồ, định mang ra ngoài vất bỏ.
Đột nhiên, Như Ý lại nói ra suy nghĩ của mình: “Chẳng lẽ là có người hại nương
nương chúng ta sao?”
“Tỷ tỷ, ý của tỷ là, rất có thể nương nương bị trúng độc sao?”
“Nhưng lúc nào chúng ta cũng luôn thủ hộ bên cạnh nương nương, kẻ khác làm sao
có cơ hội ra tay được?”
Đột nhiên các nàng lại nhớ đến Thục phi cùng Thần phi gần đây rất hay tiếp xúc
với Thải Thải.
Như Ý nhìn món bánh trong tay: “Đây là điểm tâm hai vị nương nương mang đến,
Như Nguyệt, muội đi ra ngoài mua một con thỏ về đây, chúng ta thử một chút……”
Con thỏ này cũng thật ham ăn, nó ăn sạch điểm tâm trên mặt đất, cái đuôi không
ngừng lay động, nhưng mà, ăn nó nhiều như vậy, cũng không thấy bị sao cả.
“Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi sao?”
Hôm nay thân thể Thải Thải đỡ hơn một chút, liền nghe thấy bên ngoài rất náo,
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Thê thiếp các quan viên đang quỳ gối chờ tiếp kiến nương nương, bọn em liền
đẩy bọn họ sang cho Thục phi, sau đó lại sang gặp Thần phi, hôm nay họ lại
chạy đến đây. Cũng không xem chút bây giờ đã là bao giờ rồi.”
Thải Thải cười một tiếng, “Vậy ta phải dứt khoát ra ngoài, gặp bọn họ một lần,
như vậy mới bớt chuyện được.” Vì vậy nàng ngồi vào trước bàn, đưa mắt ý bảo
Như gia tam thông giúp nàng ăn mặc trang điểm, hơi thở của Thải Thải rất yếu,
nàng khẽ cúi thấp đầu xuống. Ba tỷ muội Như gia thấy vậy, mắt đỏ lên, vừa
nghẹn vào vừa cầm tóc của nàng nói: “Nương nương đã ngã bệnh thành như vậy,
sao còn liều mạng làm chi?”
Thải Thải cũng lười trả lời, trong lòng lại nghĩ, đó là bởi vì Hoàng thượng
nam tuần là một đại sự, thứ nhất có thể trấn an quan viên thiên hạ, thứ hai,
nàng thân là hoàng hậu, gặp phu nhân các quan viên là trách nhiệm của nàng.
Hơn nữa trước đó nàng đã đáp ứng với Sở Cuồng, còn làm hoàng hậu một ngày thì
sẽ làm cho hết trách nhiệm của mình.
-oOo-