Người đăng: HắcKê
Bọn phu xe không thể hiểu, xe ngựa đang êm đẹp tại sao phải lấy sắt lá luồn
dưới đáy, trang bị giống như tường đồng vách sắt vậy, sau đó lại nghĩ dù sao
cũng là Hoàng thượng đi tuần, trên đường đi có nhiều khả năng gặp gỡ gian tặc
ám hại. Hoàng thượng là một minh quân, tại sao lại bị ám toán được chứ? Vì vậy
để bảo hộ Sở Cuồng bọn phu xe không hề biết mệt nhọc là gì đem hơn ba mươi
chiếc xe ngựa bọc thêm sắt vào, xung quanh thân xe lại gia cố thêm một lớp lá
sắt nữa.
Trung thu đi qua, khí trời nóng bức từ từ trở nên lạnh dần.
Thái hậu thế nhưng lại hết sức ủng hộ Thải Thải theo Sở Cuồng xuôi nam. Vì vậy
vô cùng chủ động muốn vì Thải Thải, thay nàng chủ trì đại cục trong khoảng
thời gian nàng không có ở đây. “Khiến mẫu hậu phải mệt nhọc rồi, thật ái ngại.
Mẫu hậu, thật ra con có thể ở lại……” Nhưng từ ánh mắt mà Thái hậu quăng đến,
lời của nàng trở thành một lời nói càn, Thải Thải thức thời tự nhiên sẽ không
nói nữa. Thật ra nghĩ đến phải sớm chiều ở chung trong một thời gian rất dài
với Sở Cuồng, trong lòng Thải Thải vẫn còn giấu một chút tự ti không rõ ràng.
Có một ý tưởng, đã bao nhiều lần chợt lóe lên trong đầu nàng, mà bây giờ, nó
đã biến thành thói quen.
Khi nàng ở quá gần Sở Cuồng, nàng đều rất sợ rằng, hắn sẽ sinh ra lòng chán
ghét nàng.
Thật ra cho dù nàng căn bản không để ý đến ánh nhìn của người khác, nhưng khi
đối mặt với Sở Cuồng, Thải Thải có chút thẹn khi tiếp xúc quá gần với hắn.
Có lẽ là bởi vì, dù sao hắn cũng là trượng phu trên danh nghĩa của nàng.
Cho nên, nàng không tự chủ sẽ để ý đến cảm giác của hắn.
Sau đó, lại cưỡng chế bản thân phải giữ khoảng cách với hắn. Mà quan hệ giữa
hoàng hậu và hoàng thượng cũng trở nên khá hơn một chút.
Bởi vì nàng không đến mức suy tư về vấn đề tình cảm, còn tự ý thức được bản
thân mình không đủ khả năng khiến cho Sở Cuồng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bởi vì, vô luận Thái hậu có ý tốt muốn tác hợp cho nàng và Sở Cuồng. Thì bọn
họ cũng không thể có khả năng được.
Hơn nữa nếu không tiến thêm một bước, giữ chặc trái tim của mình, thì sẽ không
bị tổn thương.
Thải Thải xuất cung, vẫn như cũ mang theo ba tỷ muội Như Gia, nhưng mà nàng
lại mạnh mẽ yêu cầu, lần xuất hành này, mang thêm cả hai phi tần, Thục phi,
Thần phi.
Trên thực tế mọi sự chuẩn bị trước khi xuất môn hay để đề phòng bất ngờ đều do
các lão thượng cung có kinh nghiệp sắp xếp cả. Thải Thải chỉ cần đi xác nhận,
sau đó nêu các nhu yếu phẩm mình cần thêm, người ở các phòng sẽ theo đó chuẩn
bị.
Trước khi xuất cung, Thải Thải đi gặp Thần phi, Thục phi, mời bọn họ dùng trà
mai vàng.
“Hoa mai là bản cung hái xuống từ cây mai vàng sau hiên nhà trước khi xuất
giá, sau đó rang khô, cho vào hộp, đến bây giờ mới lấy ra dùng…, cuộc sống
trong nhà so với trong hoàng cung vẫn là thoải mái hơn nhiều. Mọi người, cũng
đã vất vả rồi.” Thải Thải nói.
Thần phi, Thục phi, kể từ mấy lần Thải Thải thống trị hậu cung đều chấp pháp
nghiêm khắc, thủ đoạn cứng rắn, đã không dám khinh thị nàng như lúc đầu nữa,
hơn nữa lại sinh lòng e ngại.
Thải Thải biết việc này căn bản không thể đổi thay, nàng cũng không xa cầu tìm
được tình tỷ muội trong hậu cung này.
Nhưng Thải Thải hy vọng, mọi người có thể chung sống hòa bình, không nên lại
gây nên thị phi. Nên dồn nhiều tâm tư để làm cho việc cai quản hậu cung được
tốt hơn, để các phi tử được thường xuyên được thị tẩm hơn, quan tâm nhiều hơn
đến việc làm thế nào cho Đại Sở khai chi tán diệp, chẳng lẽ không được sao.
Nàng tuyệt đối sẽ không phải là một hoàng hậu hay đố kỵ, bởi vì giữa nàng và
Sở Cuồng, không tồn tại loại vấn đề này.
Nếu có người nào đó mang thai, nàng cũng sẽ chăm sóc thật tốt, cũng vui lòng
nhìn thấy trong cung hoàng tử thành đoàn.
Huống chi mọi người đấu đi đấu lại, ngôi vị hoàng đế lại chỉ có một, mà hoàng
tử lại không phải là một, phi tử cũng không phải vĩnh viễn chỉ có bốn. Phá
hỏng phong khí hoàng cung, đến một ngày nào đó, kẻ đã từng hại người, cuối
cùng cũng sẽ bị hãm hại lại, như vậy, người sống một đời, chỉ quan tâm đến đấu
đá lẫn nhau thì thật là lãng phí.
Trong lòng Thải Thải có thật nhiều lời để nói, nhưng sợ nói ra, lại bị người
ta cho là gian trá.
Vô phương làm người xấu, Thải Thải cười nói: “Lần này xuất hành, hai người các
ngươi phải đồng tâm hiệp lực, hầu hạ hoàng thượng cho tốt, có biết không?”
“Nương nương yên tâm.”
“Chuyện thị tẩm trên đường đi, bản cung sẽ an bài, hai người các ngươi chỉ cần
ngoan ngoãn, bản cung sẽ không để người nào chịu thiệt cả.”
“Dạ……”
“Ý của bản cung chính là, nếu có kẻ nào ỷ lại vào việc được thị tẩm, chèn ép
người khác, bản cung tuyệt không nương tay.
“Vâng……”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Từ lần trước khi Như Phi bị đánh, Đức phi bị giam lỏng, Thục phi, Thần phi đã
vô hình chung hình thành một mối quan hệ hợp tác, cùng đối lập với hoàng hậu.
Mà trong lúc Thải Thải còn chưa phát hiện, tâm tư của các phi tử này đã không
còn bị bại bởi hình tượng vu bà của nàng, mập gầy đã không còn quan trọng, bây
giờ chỉ còn dư lại e sợ cùng ghen tỵ mà thôi.
E sợ uy nghiêm của Thải Thải, cùng với lối làm việc dứt khoát mạnh mẽ của
nàng.
Ghen tỵ vì hoàng thượng không còn như ngày trước, đối với nàng thâm cừu đại
hận, mà ngược lại, trở nên gần gũi thân cận,thời gian đến Phượng Tảo cung ngày
càng nhiều lên, cũng càng thường xuyên hơn. Tuyên ngôn không bao giờ bước vào
Phượng Tảo cung đã sớm bị người quên lãng từ đời nào rồi. Nữ nhân này, đến tột
cùng là có bao nhiêu mị lực đây?
Khi Thải Thải tựa hồ đã chiếm được một chút đồng lòng của Sở Cuồng, các phi tử
đã bắt đầu nhận ra, Thải Thải là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân vô
cùng thủ đoạn, hiểu được cách lấy lòng nam nhân.
“Cái gì mà sắp xếp cho chúng ta thị tẩm chứ, ta xem ả ta sẽ sắp xếp thế nào
đây.”
“Hoàng hậu nương nương lòng dạ rất sắc bén, Thục phi tỷ tỷ, thật sự chúng ta
không nên bằng mặt mà không bằng lòng, mà là nên đồng lòng đồng sức, nếu như
chúng ta hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, hai người hợp lại không đối phó được
với hoàng hậu hay sao? Nên biết rằng mặc dù hiện tại quan hệ của ả cùng Hoàng
thượng nhìn như rất thân mật, nhưng thủy chung, Hoàng thượng cũng sẽ không
động ả ta dù chỉ một cái.”
“Chỉ cần là một nam nhân, dĩ nhiên sẽ không thèm động vào loại người ấy rồi.”
“Chỉ là hình như so với lúc mới vào cung, ả ta đã gầy đi rất nhiều thì phải?”
“Chắc là định quyến rũ hoàng thượng đấy, chỉ sợ dù ả ta có cố gắng đến mấy, ta
nghĩ cũng chỉ là uổng phí tâm cơ mà thôi, thật ra lúc trước ta còn tưởng rằng
phẩm hạnh nàng ta không tệ, còn đối xử với ả ta vô cùng hữu hảo, chỉ là vì cảm
thấy ả chẳng có gì, căn bản không đáng giá để ta phải để tâm, lại còn thương
hại ả ta không kịp nữa kìa.”
“Ả nói mấy câu cũng đúng, chúng ta nên cố gắng giúp hoàng thượng khai chi tán
diệp, chỉ cần có hài nhi, ả mới thật sự trở nên đáng thương đấy, không chiếm
được sủng ái của hoàng thượng, cho dù có vì hoàng thượng mà làm nhiều việc hơn
nữa, cũng vô dụng, bởi vì, tương lai hoàng thượng vẫn còn cần hoàng tử. Mà ta
cho dù không phải là mẹ của hoàng thượng, thì cũng là mẹ của vương gia trong
tương lai, còn ả thì có cái gì chứ?”
Hai người nói chuyện trong khu vườn bốn bề vắng lặng.
Thục phi cười một tiếng: “Lần này xuôi nam là một cơ hội tốt nhất để gẫn gũi
với Hoàng thượng.”
-oOo-