Hòa Thân Khiết Đan.


Người đăng: HắcKê

Thải Thải đứng lên, phúc thân nói : “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

“Ngươi nên thỉnh an trẫm, nhưng mà, không phải ở trên giường, mà là sau khi
trở lại thì nên đi qua gặp trẫm mới phải.”

“Vốn thần thiếp định sáng mai sẽ……” Nàng cười một tiếng: “Ta cứ tưởng là hoàng
thượng đã ngủ.”

Ngủ? Hắn cũng không đi ngủ sớm đến vậy, kể từ ngày trở thành Hoàng đế, mỗi
ngày canh ba ngủ canh năm lại dậy là chuyện thường như cơm bữa, đã sớm luyện
được năng lực đặc thù, có thể mấy ngày không ngủ mà vẫn có thể làm việc bình
thường, hơn nữa, từ ngày Đại Sở lập quốc đến nay, tất cả các đế vương, đều
phải như vậy. Khi màn đêm buông xuống, ngàn vạn nhà dân chìm vào giấc ngủ say,
hắn lại cao hứng, vì thế thường tự hỏi, làm cách nào để dân chúng trường
trường cửu cửu, an cư lạc nghiệp mãi mãi.

“Có gặp công chúa Thục Ngọc sao?” Hắn hỏi.

“Gặp, công chúa Thục Ngọc nói —” những lời này, nàng thật không dám nói.

Không nghĩ đến Sở Cuồng lại sâu kín thở dài một hơi, khuôn mặt lộ vẻ u sầu
cùng bất đắc dĩ ngồi xuống, “Ngươi nói xem, đúng thật là trẫm rất có lỗi với
công chúa, vô luận muội ấy nói gì, trẫm đều không thể trách tội được.” Thật ra
vị muội muội này rất được mọi người thương yêu, năm ấy hắn vì muốn lung lạc
phò mã, mới cho người mai mối đề nghị với phụ hoàng gả Thục Ngọc cho phò mã,
năm đó, Thục Ngọc không phải mới mười mấy tuổi sao? Ngẩng đầu nhìn thấy Thải
Thải cũng giống vậy, mới mười mấy tuổi đầu, hắn lại quay đầu tiếp tục nghĩ
ngợi, tình cảm của hắn và Thục Ngọc, thật ra vẫn thân thiết hơn so với những
người khác rất nhiều, lúc chưa xuất giá, Thục Ngọc vẫn luôn thích nắm lấy tay
hắn, gọi vương huynh, vương huynh.

Trước mắt tựa hồ hiện lên thân ảnh của Thục Ngọc, trong tay nàng nắm một dây
diều gió, vừa chạy vừa kêu, vương huynh, huynh xem có cao không?

Cao lắm, rất cao……

“Hoàng thượng, người sao thế ?”

“Khụ khụ, trẫm đang đợi ngươi nói đây.”

Thải Thải nhếch môi, lúc này mới nói, “Công chúa nói, nếu như nàng cùng Giai
Mậu nhất định phải mẹ con chia lìa, nàng sẽ tự vẫn, biến thành lệ quỷ suốt
ngày quấn lấy hoàng huynh, làm cho hoàng huynh đầu đau muốn nứt ra, không thể
đọc tấu chương, lại còn……”

“A?” Những lời này Thục Ngọc có thể nói được, “Còn gì nữa ?”

“Còn làm cho vật kia của Hoàng thượng – đứt đi, khiến Đại Sở phải tuyệt hậu—»

Sở Cuồng nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, vật kia —

Đột nhiên nghĩ ra, hắn tức giận vỗ bàn: “Lớn mật! Càn rỡ!!”

“Thần thiếp cũng nghĩ như vậy, nhưng công chúa Thục Ngọc còn nói, những lời
này nàng dám nói thì cũng dám chịu, tùy Hoàng thượng xử trí.”

Sở Cuồng cảm thán, miệng lưỡi của Thục Ngọc quả thực rất sắc bén, nhưng mà,
vẫn nên miễn cưỡng mà nhẫn nại lại, cách một hồi lại nói: “Trẫm đã quyết rồi,
Giai Mậu hòa thân là việc phải làm, ai cũng không ngăn cản được, dù cho là
muội muội ruột, cũng không thể được, nếu như Thục Ngọc muốn oán, muội ấy cứ
làm, kiếp này trẫm thiếu muội ấy, đúng là bất đắc dĩ, kiếp sau làm trâu ngựa
cũng đành chịu……” Câu nói đó, là tự buột miệng ra. Kiếp này hắn sinh ra ở đế
vương gia, đế vương gia bất đắc dĩ có bao nhiêu người có thể hiểu được chứ?

Chiếc ghế đắt đỏ nhất thiên hạ, mà người người ai cũng muốn ngồi, nhưng mà,
chỉ có người đã ngồi lên mới hiểu được thật ra đó là chiếc ghế không thoải mái
nhất, tứ phía không chỗ để dựa, trống rỗng cô đơn. Từ khi làm Hoàng đế, Sở
Cuồng rất hiếm khi ở trước mặt mọi người xưng ‘ta’, càng không có cơ hội để
nhắc đến cái tên Sở Cuồng của mình, hắn xưng trẫm, trở thành Hoàng thượng, mọi
người làm việc gì cũng xem sắc mặt hắn, mà ở một lúc nào đó, hắn nhìn thấy
người nào đó có chỗ để dựa, sẽ cực kỳ hâm mộ, bởi vì khắp thiên hạ, chỉ có hắn
là người cô đơn.

Những chuyện đã buông tha thì lại càng nhiều hơn.

Bỏ đi ‘ta’, bỏ đi tên, bỏ qua những gì mình thích.

Tuy vậy, mẫu hậu vẫn thường xuyên khuyên, Hoàng thượng nên ổn trọng hơn nữa,
hoàng thượng tại sao phải quá đa cảm được? Hoàng thượng phải lấy thiên hạ làm
trọng, tự nhiên không thể quá nhiều tình cảm dư thừa được.

Mẫu hậu nói không sai, hắn làm sao có thể như vậy được.

Cho đến nay, thậm chí hắn đã quên mất ý nghĩ tồn tại của thân thể này.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên mấy tiếng chuông.

Sở Cuồng quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng Thải Thải căng thẳng, công chúa
quả nhiên làm việc nghĩa không chùn bước… Nàng đã— quyết định làm như vậy —

Thải Thải sắc mặt tái nhợt, đi ra ngoài gọi Như Nguyệt: “Như Nguyệt, em đi xem
một chút, tại sao chuông lại kêu lên vậy.”

Nửa đêm chuông kêu, nhất định có đại tang.

Như Nguyệt trở lại, đầu đầy mồ hôi, bẩm báo với Thải Thải và Sở Cuồng: “Nương
nương, Hoàng thượng, công công truyền tin nói là, đêm nay công chúa Thục Ngọc
ở trong nhà, treo cổ tự vẫn —-”

“—-” Cạch —

Cây quạt rơi xuống sàn, Sở Cuồng cả người mờ mịt.

Nàng kiên quyết như vậy sao? Vì nguyền rủa hắn, cho nên vứt bỏ sinh mạng của
mình? Cười khổ, hắn biết, nếu như Thục Ngọc lựa chọn cách này, chắc chắn là đã
bị thương tâm đến cực điểm, mà lần quyết định này của hắn, đã vượt ra khỏi
giới hạn thừa nhận của nàng.

Ai ngờ hắn lại cứng rắn đem nước mắt sắp tràn ra nuốt ngược vào trong, trấn
định như thường nói, “Nói cho người của phủ công chúa Thục Ngọc, giữ chặc
miệng lưỡi, tạm không phát tang, tất cả đều chờ đến sau khi hôn sự chấm dứt
đi. Nếu có người hỏi tiếng chuông kia là có chuyện gì xảy ra, thì cứ nói với
bên ngoài, là cái chết của một lão hoàng thân mà thôi.”

Thải Thải ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ đến, ở thời điểm này hắn lại máu
lạnh đến thế, hoàn toàn không hề nhớ đến tình huynh muội.

“Còn không đi sao.” Sở Cuồng nói, trong cứng rắn lại cất giấu mềm yếu, nhìn
Thải Thải.

“Đi ngay đây —” chẳng biết tại sao, nội tâm Thải Thải lại như rơi vào đáy vực
sâu, sinh ra tia sợ hãi đối với Sở Cuồng.

Phải biết, lúc này công chúa chết, Giai Mậu phải túc trực bên linh cửu, sẽ
không thể tiến hành hòa thân được. Thục Ngọc đang dùng cái chết, để khiêu
chiến sự liên trì của hắn.

Thải Thải yên lặng đi ra ngoài.

Sau đó Sở Cuồng cũng trở về tẩm cung của mình.

** Thải Thải bánh bao thịt **

Nửa tháng sau.

Việc hòa thân không có cách nào né tránh kia đã diễn ra, Thải Thải trơ mắt
nhìn, Giai Mậu mới mười ba tuổi, đầu đội mũ phượng, người khoác phượng bào
ngồi lên kiệu bước lên hành trành đi về Khiết Đan, người Khiết Đan mang theo
tân nương, chở sính lễ, hài lòng rời đi.

Một nam tử cao lớn, dung mạo tuấn mỹ bước về phía nàng, nói: “Hoàng hậu nương
nương, tiểu vương sẽ hộ tống tân vương phi trở về thành hôn. Xin nương nương
hãy trở về đi.” Nhìn vương tử Khiết Đan từ khoảng cách gần như vậy, dung mạo
của hắn có thể cho là tuấn mỹ phi phàm, nếu như dung mạo của hắn như vậy, hẳn
Khiết Đan đại vương, cũng sẽ không kém. Thải Thải phán đoán, càng nghĩ, lại
càng lo lắng.

“Vương phi tuổi rất nhỏ, dọc đường xin Vương tử hãy chăm sóc nhiều hơn một
chút.”

-oOo-

Đọc chương này mà thấy thương cho anh Cuồng với Giai Mậu quá, sinh ra ở hoàng
thất, có bao nhiêu là bất đắc dĩ đây?


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #110