Văn 107: Lần Thứ Hai Đục Lỗ Chó.


Người đăng: HắcKê

Thải Thải đến nơi các vương tử đang tụ tập, cười nói với Như Ý: “Dẫn bọn trẻ
đến yến tiệc ăn cua, nhớ kỹ, cua tính hàn, đừng cho ăn quá nhiều, còn điểm tâm
trên trên bàn bên kia thì ăn nhiều một chút cũng không sao.” Phân phó xong,
tiểu quận vương, quận chúa đồng loạt nói: “Đa tạ ân điển của hoàng thẩm.”
Thanh âm trẻ con rất đáng yêu, sau đó chúng rối rít với nhau, được các Thượng
cung dẫn đi ăn điểm tâm, Giai Mậu cũng định đi, Thải Thải bước đến hỏi: “Giai
Mậu, cháu có thể ở lại dùng bữa với mẹ mình.” Mới vừa rồi nàng nhìn thấy công
chúa Thục Ngọc đang châm rượu mà uống một mình.

Giai Mậu gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.

Thải Thải cau mày, đứa trẻ này, vì sao lại không nói lời nào cả? Cẩn thận nghĩ
lại, tựa hồ hai lần trước xa xa nhìn thấy, Giai Mậu cũng là không nói lời nào
hết.

“Giai Mậu, cháu thích ăn cua hầm hoa cúc không?”

Cua hầm hoa cúc

Lập tức Giai Mậu rạng rỡ cười, gật đầu một cái.

A —

Trong lòng Thải Thải căng thẳng, chẳng lẽ, đứa nhỏ Giai Mậu này, không thể nói
chuyện được sao?

Trong buổi yến tiệc từ đầu đến cuối nàng luôn quan sát Giai Mậu, phát hiện cô
bé dù có theo sát cạnh mẹ, cũng không nói một lời nào, công chúa Thục Ngọc chỉ
lấy thịt cua ra, kề bên miệng cô bé, cô bé lẳng lặng ăn xong rồi ngồi bên cạnh
mẹ mình nhìn người ca múa biểu diễn.

Mãi cho đến khi gia yến kết thúc, Thải Thải cáo biệt các vị vương phi, nhìn
thấy công chúa Thục Ngọc cũng định mang theo Giai Mậu lên xe ngựa thì mới đi
qua, hỏi: “Công chúa Thục Ngọc, vì sao Giai Mậu lại không nói lời nào cả?
Chẳng lẽ con bé —-”

Nói đến chuyện thương tâm của công chúa, nàng rưng rưng lắc đầu một cái, nhìn
Giai Mậu, cách một hồi mới nói: “Vốn là Giai Mậu biết nói chuyện, nhưng không
biết tại sao lúc nó trưởng thành năm mười ba tuổi, chỉ trong một đêm lại không
nói được nữa, ta dùng vô số cách, con bé cũng không mở miệng nói một câu, đã
gặp mặt tất cả các danh y, thái y, đại phu trong kinh thành, bọn họ cũng đã
nói Giai Mậu không có vấn đề gì cả. Chỉ là con bé không muốn mở miệng nói
chuyện thôi. Nhưng ta phát hiện, đầu lưỡi con bé có một đường màu trắng, giống
như lưỡi bị người ta cắt đứt đi vậy.”

Công chúa Thục Ngọc bảo Giai Mậu mở miệng, le lưỡi ra cho Thải Thải nhìn, “A,
là thật, có một đường màu trắng rất mảnh, giống như là mọc ra do lưỡi bị cắt
đứt vậy.” Công chúa Thục Ngọc còn nói, “Hơn nữa gần đây trán Giai Mậu luôn
nóng lên, lại còn nổi lên một cái ban trắng hình hoa mai nữa.” Nói xong, nàng
vén mái tóc chính khí của Giai Mậu lên, cho Thải Thải nhìn, quả nhiên, có một
đóa hoa mai tròn, màu trắng nhạt.

Đây là có chuyện gì, Thải Thải lắc đầu, không cách nào hiểu được.


“Hoàng thượng, Giai Mậu đã không nói được, sao lại còn cho đi hòa thân? Chẳng
lẽ nhất định phải chọn Giai Mậu sao?”

“Giai Mậu là người thích hợp nhất, nếu đột nhiên không nói lời nào, cũng không
nhất định là do bị bệnh, trẫm sẽ bảo thái y xem cho con bé một chút.”

“Tâm địa người thật sắt đá.”

Sở Cuồng cũng không phản bác, không để ý đến nàng, Thải Thải cảm thấy vô vị
liền đi về, một đêm này, nàng lật tất cả các sách thuốc về bệnh không nói được
cũng không thể tìm thấy được ghi lại nào có liên quan đến tình huống của Giai
Mậu cả.

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Nương nương, không phải trước đó mấy ngày người mới đồng ý là sẽ không bao
giờ đục lỗ chó nữa mà!” Như Ý vừa lo lắng vừa đem bùn đất đổ vào bụi cỏ, sau
đó rất nhanh Như Nguyệt lại đào thêm một mảng đất lớn, quả nhiên Như Nguyệt
tinh lực hơn người, đảm khí cũng hơn người, vừa đào đất lại còn vừa giúp Thải
Thải phân tích: “Cái này kêu là ‘ăn gan hùm mật gấu, thật ra lần đầu tiên em
nhìn thấy Nương nương đã nhận ra Nương nương là một nữ tữ anh hùng, đảm khí
rất lớn, giỏi lắm!”

Như Tâm mắng: “Như Nguyệt, Nương nương làm chuyện này là chuyện lỗ mãng, sao
muội còn giựt dây cho người?”

Như Nguyệt không phục, “Muội không phải là giật dây cho Nương nương, muội chỉ
cảm thấy Nương nương nhất định đã biết làm vậy sẽ không có vấn đề gì cả, tỷ
xem lần trước Nương nương bị Hoàng thượng phát hiện, cũng đâu có chuyện gì
chứ?!”

Thải Thải ngồi bên cạnh, không nói lời nào, lần này nàng cũng không biết là có
vấn đề gì hay không, nhưng theo như binh pháp nói ‘xuất kỳ chế thắng’ (thắng
vì đánh bất ngờ), nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, càng là lúc bị
người ta nhìn chằm chằm thì lại càng ít bị người ta nhìn thấy, càng là lúc Sở
Cuồng cho rằng nàng sẽ không bao giờ đục lỗ chó để đi ra ngoài nữa thì nàng sẽ
đục, như vậy càng không dễ bị phát hiện. Hơn nữa lần này nơi đục lỗ chó rất bí
mật, nhất định tạm thời sẽ không bị phát hiện.

“Trước tạm dùng đã, Như Nguyệt, tương lai bản cung còn có thể giao cho em
nhiệm vụ khác quan trọng hơn.”

“Nương nương yên tâm, Như Nguyệt sẽ cố hết sức.”

“Ừ, bản cung vô cùng tín nhiệm Như Nguyệt em, ý của bản cung là, đục lỗ chó ra
bên ngoài vẫn không thể giữ bí mật được, sau này, nếu sau này có thể từ đáy
tháp, đào một đường hầm đi ra ngoài, như vậy mới có thể làm cho thần không
biết quỷ không hay.” Thải Thải nghiêm trang nói.

Như Nguyệt sửng sốt, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: “Vì Nương nương đào đất,
Như Nguyệt xin cam tâm tình nguyện.”

Nói xong, lại ra sức đục cái lỗ chó, độ lớn vừa đủ cho Thải Thải bò vào, Thải
Thải thử bò qua lại hai lần, cực kỳ hài lòng. Sau khi ra ngoài, đi mấy trăm
thước mới dừng lại trước một chiếc xe ngựa tốt, “Nương nương, trở về Chu phủ
ạ?”

“Không, chúng ta đến thư khố của kinh thành đi.”

Thì ra là Thải Thải nhớ cha từng nói qua, nơi cất chứa sách phong phú nhất
toàn bộ Đại Sở chính là thư khố của kinh thành, so với nơi này, hoàng cung
hoặc là Tụ hiền hội quá quả thật không là gì cả. Một đường, lộc cộc lộc cộc
lộc cộc, lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Móng ngựa gõ lên đường đá vô cùng thanh thúy.

Ước chừng nửa canh giờ sau, mới đến thư khố. Chỉ có một lão nhân lớn tuổi canh
giữ, vô cùng đáng thương, đang mơ ngủ lại bị Như Nguyệt điểm huyệt.

Đi vào trong quả thật cũng không tốn quá nhiều sức, Thải Thải đốt một cây nến,
nương theo ánh sáng yếu ớt đi vào thư khố tối tăm này, nàng giật mình há hốc
miệng, một biển sách vô cùng mênh mông hiện ra trước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn,
những giá sách cao lớn như vực sâu, quả thật…… Đây, rất không thực tế, bởi vì
nói lớn đến nỗi vượt ra ngoài sự tưởng tượng của Thải Thải, ngược lại khiến
nàng không biết nên tìm từ đâu.

“Nương nương, nơi này nhiều sách quá, sợ rằng người sẽ không tìm hết được
đâu.”

“Đúng vậy, em cũng nghĩ như thế.”

Đột nhiên, một ánh đèn nhỏ u ám từ đàng xa đi đến, Như Nguyệt vội bảo vệ trước
người Thải Thải.

Ánh đèn kia càng ngày càng sáng, lại càng ngày càng gần, sau đó từ trong bóng
tối một khuôn mặt khủng bố nhiều nếp nhăn bước ra, đó là một lão phu nhân trên
trăm tuổi mặt rỗ, bà ta không hề nhìn bất luận người nào, chẳng qua chỉ cầm
một cây nến chầm chậm bước đi trong thư khố. Trong miệng lại lẩm bẩm gì đó.

Đi thẳng đến trước mặt Thải Thải, lúc này Thải Thải mới nhìn rõ y phục của bà
rất lam lũ, tóc trắng rối loạn, mạng nhện vương đầy người, trong miệng bà
niệm, ‘Có tiểu nữ, mệnh khổ đau, mười ba tuổi, gả Di tộc, trời cũng than, đất
cũng thương, vì tiền kiếp, kết quả này, ngọt hay khổ, không tự nếm, làm sao
biết, hai nước kết, dân an khang……’

Bà đi càng lúc càng xa, lần nữa phục hồi tinh thần, ánh đèn tắt ngúm liền
không thấy bóng dáng bà đâu nữa, thanh âm cũng biến mất không còn.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #107