Văn 106: Trung Thu Gia Yến.


Người đăng: HắcKê

Tháng tám Trung thu.

Hoàng cung trên dưới vui mừng.

Các loại hoa cúc khiến cho hoàng cung to như vậy lại hoàn toàn đổi mới, cúc
vàng ở tiền điện, vàng xanh rực rỡ, làm cho hoàng cung tràn ngập hơi thở núi
sông. Trong sân hậu cung từng vòng hoa cúc vàng bao quanh phấn hồng tím trắng,
bốn màu sum họp. Hoa cúc cũng có nhiều loại, cúc cánh nhỏ, cúc chân cua, cúc
tròn đáng yêu như tú cầu.

Thải Thải rất thích hai màu trắng và xanh biếc, cho nên trong Phượng Tảo cung
trưng hai chậu hoa cúc tròn trắng nõn, cùng hai chậu cúc tròn xanh biếc.

Hay như Thái hậu thích nhất màu tím, còn chỗ Thượng cung lại là chậu cúc móng
cua cực lớn.

Mà Sở Cuồng lại không thích hoa cỏ, cho nên miễn bàn ở đây.

Bốn phi tử cùng các cung nữ đều đến lấy loại mình yêu thích, mang về trang
điểm trong phòng.

Trong nhất thời, mùi thuốc đặc thù của hoa cúc, trải rộng khắp hoàng cung.

Mừng lễ Trung thu, nhân cua thục, trăng tròn người cũng viên mãn.

Nói đến nhân cua thục, ý chỉ gạch cua đã đầy đặn, đây là thời điểm ngon nhất
để ăn.

Người viên mãn dĩ nhiên là nói về đoàn viên.

Đêm trung thu, yến tiệc được thiết lại Thúy Hà viện đã triệu tập tất cả con
cháu hoàng thất, cả Vương phi, còn có quận chúa, quân vương cũng đến tham gia.
Kể từ sau vụ hoàng tử đảng tranh năm đó, Sở Cuồng cùng các huynh đệ tuổi trẻ
tài hoa dần dần xa cách, là kết thù kết oán, thậm chí còn có mấy người bỏ
mạng, Thải Thải cho rằng gia hòa vạn sự hưng, cho nên nghe theo Thái hậu, cố ý
sắp xếp chỗ ngồi, biểu hiện sự hòa hảo. Hơn nữa Thái hậu cũng cố ý dặn Sở
Cuồng, mượn cơ hội này làm hòa hoãn quan hệ của mọi người.

Những việc này cũng không cần Thải Thải phí tâm, bởi vì chuyện các hoàng tử
thuộc về chuyện ‘triều chính’, mà nàng thuộc về hậu cung, chỉ cần xử lý chuyện
hậu cung là tốt rồi, đó cũng chính là chuyện về tam công chúa điêu ngoa vô
địch, miệng cay nghiệt thủ đoạn lợi hại kia!!

Tam công chúa rất đẹp, mặc dù là góa phụ ở tuổi ba mươi, nhưng nhan sắc một
chút cũng không suy, hơn nữa lại càng thêm chín chắn xinh đẹp, so với nhiều
phương hoa (trẻ tuổi) vương phi lại càng đẹp hơn. Nhưng trình độ thất vọng của
Tam công chúa đối với nam nhân đã sớm không hình dung nổi, lại không thích ăn
diện, lúc nào cũng mặc một thân y phục trắng. Hôm nay nhìn nàng xuất hiện, cả
người vẫn là quần áo trắng, trên đầu chỉ cài một cây trâm Đông Sai, thoạt nhìn
ủ rũ vô cùng. Thật ra là nàng cố ý, chính là ghê tởm bọn hoàng huynh trong
hoàng cung này mà thôi.

Năm đó chính là đám người này đã hợp lực, khiến nàng phải gả cho một nam nhân
mình không thương lại còn ** thành tánh.

(KT: theo mình chắc từ trong dấu ** này chính là ‘hoang dâm’, không biết có
phải không, tác giả hay dùng mấy cái dấu này đánh đố độc giả quá @@~)

Cho nên ngay cả con gái cũng cho ăn mặc đồ tang giống mình.

Tiểu Giai Mậu mười ba tuổi, lại rất xinh đẹp đáng yêu, trên khuôn mặt mềm mại
luôn nở một nụ cười ngượng ngùng, cùng với một đôi mắt to tròn đen như quả
nho. Trong nhiều người như vậy, cô bé dắt tay mẹ mình, yên lặng như một con
mèo nhỏ.

Thải Thải vừa nhìn, mặc dù cô bé này chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi, nhưng dù sao
vẫn còn là trẻ con. Hoàn toàn chưa mất đi sự ngây ngô.

Mẹ con hai người trong buổi đoàn viên gặp mặt lại ăn mặc giống như một đôi nữ
quỷ —-

Thải Thải ra hiệu cho Như Tâm cúi đầu, hỏi: “Lần trước thấy công chúa nàng
cũng không như vậy —- sao hôm nay, lại ăn mặc khủng bố thế kia?”

“Nương nương, em đoán công chúa là cố ý đấy.”

Không sai, công chúa Thục Ngọc chính là cố ý.

Mọi người thấy nàng, quả nhiên trong lòng có chút không thoải mái, nhớ đến
muội muội tuổi trẻ đã thủ tiết, hơn nữa cái chết của phò mã lại rất hoang
đường.

Haiz, người muội muội này đến giờ vẫn như vậy.

“Thục Ngọc tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.” Nàng lãnh đạm nói.

Sở Cuồng nhìn muội muội, “Thục Ngọc à, đã lâu rồi trẫm không có thấy muội,
muội vẫn khỏe chứ?”

Từ trong lỗ mũi công chúa Thục Ngọc phun ra một tiếng ‘hừ ~’ như có như không,
sau đó lạnh lùng nói: “Hoàng huynh hy vọng nghe Thục Ngọc nói mình khỏe, hay
là không khỏe đây?”

Sở Cuồng lập tức câm miệng không hỏi nữa, biết rõ tính tình nàng điêu ngoa như
vậy, nhưng trong lòng vẫn vẫn hơi tức giận, nhưng khi nhìn đến khối ‘thịt cừu
non’ đã chịu ngoan ngoãn về nhà này, Sở Cuồng thế nhưng khó được nở nụ cười
nói: “Dĩ nhiên Hoàng huynh hy vọng muội khỏe rồi, dù sao chúng ta cũng là thân
huynh muội mà.”

Trong lòng Thải Thải lạnh lẽo, nhân phẩm của Sở Cuồng người này luôn khiến
người khác phải phát điên lên, rõ ràng hắn chính là muốn con gái còn tấm bé
của người ta rời mẹ đi hòa thân mà. Trong lòng nàng cực kỳ buồn bực, lại còn
giả bộ làm người tốt. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy để Giai Mậu nhỏ như vậy đã
đi hòa thân, một chút tin tương cũng không chắc sao? Thải Thải thở dài, vững
vàng nói: “Công chúa Thục Ngọc phải bảo trọng thân mình, Giai Mậu nhỏ như vậy,
làm mẹ, vì con gái cũng nên tự bảo trọng bản thân một chút.”

Nàng nhìn Gian Mậu, càng nhìn càng cảm giác chuyện mình làm thật vô lương tâm,
ánh mắt bỗng đỏ lên.

Ai ngờ công chúa Ngọc Thục luôn lạnh như băng lại xảo trá thế nhưng lại có
thái độ khác thường, phúc thân nói vói Thải Thải: “Đa tạ Hoàng tẩu quan tâm,
đã rất lâu không có ai quan tâm đến mẹ con chúng ta như vậy rồi.” Nói xong,
nhìn Thải Thải một cái, xoay người dắt Giai Mậu ngồi xuống, nhất định nàng đã
không kịp thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thải Thải, bởi vì Thải Thải dù thật lòng
nghĩ thế, nhưng vẫn hiểu được chân tướng rằng Sở Cuồng muốn Giai Mậu hòa thân,
làm cho mình rất giống như đang hư tình giả ý.

“Không nghĩ đến ngươi chỉ hỏi mấy câu, lại đả động được muội ấy.”

“Hoàng thượng không cảm thấy, công chúa Thục Ngọc rất đáng thương ư? Nếu đem
Giai Mậu……”

Haiz —- không sai, không phải là Sở Cuồng không đau lòng Giai Mậu, đáng tiếc,
dưới sự cân nhắc, hòa thân chính là cách tốt nhất, gánh nặng mà đứa con của
một công chúa mang đến, nhẹ hơn rất nhiều so với đứa con của một vương gia rất
nhiều, dù cho Thục Ngọc có căm hận, cũng không thể nào ảnh hưởng đến hắn,
nhưng mà, những chuyện thế này, không nói ra vẫn tốt hơn.

Sở Cuồng nhìn Thải Thải, nghiêm túc nói với nàng: “Lúc trước đã có không biết
bao nhiêu nữ tử từng hy sinh vì Đại Sở, sau này vẫn sẽ còn tiếp tục như vậy,
các nàng là công chúa, là Hoàng thân quốc thích, được hưởng thụ đãi ngộ làm
ngươi bề trên thì sẽ phải làm ra lựa chọn của người bề trên, thiên hạ làm gì
có chuyện chỉ lấy không mà không bỏ ra thứ gì cả chứ.”

Hắn lại nhìn mẹ con Thục Ngọc, một tia tín niệm kiên định yếu ớt, thì thào:
“Để làm một Hoàng đế tốt của Đại Sở, thì không thể nào làm một ca ca tốt
được.”

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn, cẩu bất giáo,
tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên, tích mạnh mẫu, trạch lân xử, tử
bất học, đoạn ky trữ, đậu yến sơn, hữu nghĩa phương, giáo ngũ tử, danh câu
dương, dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất nghiêm, sư chi đọa”, tiểu Quận
vương năm tuổi ngồi dựa vào ghế quý phi, ngâm nga từng chữ, hơn nữa lại học bộ
dáng người lớn gật gù đắc ý, tiểu cô nương ôm cậu bé ôn hòa an tĩnh, nhìn Quận
vương cười khẽ yếu ớt, lộ ra một đôi lúm đồng tiền cùng đôi mắt đẹp.

(Tam tự kinh, các bạn có thể tham khảo ở ĐÂY, rất hay à nha ^^)

“Giai Mậu tỷ, ta ngâm có được không?” Tiểu Quận vương hỏi.

Giai Mậu gật đầu một cái, mỉm cười với cậu.

“Giai Mậu tỷ, sao tỷ lại không nói lời nào hết vậy?” Cậu bé nghiêng đầu nghi
ngờ, không hài lòng tại sao tỷ tỷ lại không khen mình đọc tốt chứ?

Giai Mậu sửng sốt, chỉ cười cười.

Hương cúc thơm rực rỡ, mùi vị theo gió ngọt ngào.



Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #106