Văn 105: Tuyển Nữ Hòa Thân.


Người đăng: HắcKê

Ít nhất lần này hắn không giết nàng đã làm cho người ta giật mình vì nhận ra
hắn cũng còn có lòng người.

Lại còn giúp nàng xoa bóp ư?

Sở Cuồng mắng: “Ngươi nói xem vóc người quá béo có gì tốt chứ hả? Chẳng qua
chỉ quỳ một lát thôi, hai chân đã không chịu nổi rồi, ngươi đấy, muốn học
người ta làm tráng sĩ, làm một tên cứng đầu, thì nên kiếm cái thân thể cứng
cáp một chút, nhìn bộ dáng ngươi mà xem, chậc chậc –” Sở Cuồng vừa xoa bóp vừa
nói: “Nếu ngươi gặp phải chuyện gì, hộ vệ ngươi đi bảo vệ ngươi, dù có dang cả
hai tay cũng không thể che hết cho ngươi được, đến lúc đó nếu có tên bắn lén
vút vút vút từ bốn phương tám hướng đến, thế nào cũng sẽ đâm chết ngươi cho
xem.” Nói xong, vẻ mặt hắn xấu xa dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay và hông
của Thải Thải mấy cái, Thải Thải dãy giụa, đẩy tay hắn ra.

Hai chân đã hồi phục tri giác, Sở Cuồng vỗ vỗ tay đứng lên, “Được rồi, trẫm
không có trách nhiệm kéo ngươi đứng lên đâu.”

Vì vậy Thải Thải liền chống hai tay, ngây thơ ngốc nghếch bò dậy sau đó thấp
giọng nói: “Nói không chừng một ngày nào đó ta hộ giá cho ngươi, chính nhờ
thân thể to béo này, dang hai tay đã có thể che ngươi ở phía sau, sau đó, vì
ngươi mà oanh liệt hy sinh. Không đúng, loại người như ngươi, nhất định ngươi
sẽ vì mạng sống kéo ta làm đệm lưng, đến lúc đó ngươi nên ở trước mặt Bồ tát
mà thắp nắm nhang thơm cầu nguyện, cảm tạ ta đã có một dáng người tốt đến như
vậy đấy!”

“Hoàng thượng cuối cùng là có chuyện gì muốn giao cho ta sao?” Nàng sửa lại
xiêm y. Nhất định là liên quan đến việc chọn tân phi, việc mà nam nhân nóng
ruột nóng gan đến vậy chỉ có thể là liên quan đến nữ nhân mà thôi, Thải Thải
mở cửa sổ, gió nhẹ chậm rãi thổi, không biết hôm nay bị sao nữa, hắn lại nảy
sinh lòng từ bi mà buông tha mình.

Xoay người, Sở Cuồng chậm rãi nói ra chuyện của mình ———-

Thật không ngờ, là chuyện đó. Thải Thải nhìn đôi môi hắn khép lại, tạo nên một
đường cong tuyệt đẹp.

“Ngươi cũng biết, chuyện biên cương lúc này rất căng thẳng, nếu như ngươi có
thể nghĩ biện pháp xử lý thỏa đáng, như vậy lỗi lầm lần này trẫm sẽ xóa bỏ. ”

“Lỗi lầm lần này? Hoàng thượng thật hẹp hòi, ta còn tưởng rằng người sẽ xóa
tất cả lỗi lầm chứ!” Thải Thải cau mày.

“Muốn trẫm xóa bỏ tất cả sai lầm, không có cửa đâu!” Hơn nữa, hắn đã nhìn
thấu, nha đầu béo này có rất nhiều nhược điểm, lại có rất nhiều lần lộ ra sơ
hở, để hắn nắm được tất thảy mà tùy ý xoay chuyển trong tay.

Haiz, hình như càng lúc thời gian hao phí ở Phượng Tảo cung này lại càng
nhiều, hơn nữa ngày mai sứ giả Khiết Đan sẽ đến kinh thành, lại còn cả chuyện
chọn tân phi, còn nhiều chuyện đáng để phiền não hơn lắm. Sở Cuồng ra cửa mà
không thèm quay đầu lại, Như gia tam thông thấy vậy xông vào: “Nương nương,
người không sao chứ?” Như Tâm Như Ý lòng như lửa đốt, Hoàng thượng thật hung
dữ, hơn nữa lại còn mang ra không ít hình cụ, làm cho bọn họ còn tưởng thứ mà
họ sắp được nhìn thấy sẽ là thi thể của Thải Thải nữa chứ.

“Hoàng hậu Nương nương, người thật sự không bị sao chứ ạ?”

“Chẳng qua chân có chút đau thôi, đại khái cũng sẽ kéo dài mấy ngày, em đi lấy
dầu hoa hồng đi.”

Như Tâm cẩn thận thoa dầu hoa hồng lên đầu gối cho Thải Thải, sau đó nàng kinh
hãi kêu: “Như Nguyệt, lát nữa em đi xem một chút, cái cửa nhỏ của ta có còn ở
đó hay không!” Như Nguyệt nhẹ gật đầu, một lát sau đó liền chạy đến phía sau
vườn hoa xem, lại kinh ngạc phát hiện, tất cả cỏ hoang ở đây đã bị thanh trừ
sạch sẽ, lỗ chó trên tường đã bị người ta dùng bùn nhão trát kín.

“Động tác thật nhanh.” Thải Thải oán trách, sau này muốn lén xuất cung cũng
không được rồi. Như gia tam thông cũng than thở theo, Như Ý giúp nàng xoa bóp
đầu gối nói: “Lần này xem như Hoàng thượng đã rất độ lượng rồi, Nương nương
người nên cảm kích mới đúng, cho nên từ nay về sau chúng ta đừng làm mấy
chuyện lén xuất cung như vậy nữa, nếu như bị rơi vào tay Hoàng thượng ngài ấy
còn có thể không tố giác, nhưng nếu bị các phi tử khác biết, đầu Nương nương
nhất định sẽ bị rơi xuống đất mất thôi.”

Thải Thải hơi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trở thành Hoàng hậu, đến tột cùng là hạnh phúc nhiều hơn bất hạnh, hay là bất
hạnh nhiều hơn hạnh phúc? Vốn muốn làm một người ngây thơ hồn nhiên vô ưu vô
lo, lại không có cách nào để không bị cuốn vào sóng gió phân tranh, quả thật
rất vất vả. Thải Thải nhìn đầu gối sưng đỏ, quỳ ba bốn canh giờ, đối với nàng
mà nói đó là một trọng hình, đối với Hoàng thượng mà nói đó là sự khai ân, còn
đối với Hoàng cung, lại là nhỏ bé đến không đáng kể. Khiến người ta làm gì
cũng phải cẩn thận tỉ mỉ, không thể nào tùy ý hành động được.

Hoàng thượng muốn khiến nàng mệt chết đấy.

Khiết Đan cùng Đại Sở thiết lập quan hệ hữu hảo đã hơn hai mươi năm, nhưng gần
đây Sở Cuồng nghe nói Hung Nô từng phái thuyết khách đến Khiết Đan, ý đồ liên
minh với Khiết Đan làm cho Đại Sở rơi vào bất lợi, cho nên Sở Cuồng viết thư
cho Khiết Đan vương, mời Khiết Đan vương đến làm khách. Thuận lý thành chương,
Khiết Đan vương nể mặt tình bạn hơn hai mươi năm của hai nước liền đáp ứng.

Khiết Đan vương đi ròng rã một tháng, rốt cục cũng tới kinh thành.

Sở Cuồng lại lần nữa cố ý phát động hòa thân, để làm cho quan hệ bạn bè của
Khiết Đan và Đại Sở càng thêm vững chắc.

Chẳng qua là có một vấn đề khiến cho người ta phải đau đầu, Đại Sở hoàng tử
rất nhiều, nhưng lại không còn công chúa tuổi trẻ chưa cưới xin nào cả.

Sở Cuồng có hai tỷ tỷ, một muội muội, tất cả đều đã xuất giá.

Thục Kim công chúa, Thục Ngân công chúa, Thục Ngọc công chúa.

Thục Kim công chúa quanh năm bệnh tật, đã mất lúc chưa quá ba mươi tuổi.

Thục Ngân công chúa mặc dù còn sống, nhưng quan hệ với phò mã không được tốt,
nhiều năm không thấy mặt.

Chỉ còn Thục Ngọc công chúa, sinh hạ một con gái, đó là Giai Mậu quận chúa.

Nhưng sau khi phò mã bởi vì nhiễm hoa liễu mà qua đời, tính tình nàng lại càng
ngày càng quái.

Điều mà Sở Cuồng muốn Thải Thải làm, chính là muốn nàng đi thuyết phục vị công
chúa Đại Sở nổi danh chua ngoa này, đem con gái gả cho Khiết Đan vương hòa
thân!

**Thải Thải bánh bao thịt*

Suy nghĩ một lát đầu đã đau muốn nứt ra! Đây không phải là ** trụi muốn nàng
mệt chết đây sao ? Biết rõ Tam công chúa là một nhân vật lợi hại như vậy, ngay
cả Thái hậu và Sở Cuồng đều phải kính nàng ba phần, bây giờ hắn lại giao việc
này cho nàng, là muốn nàng làm người xấu đây mà. Hu hu hu… Người này ưu điểm
chính là cứng đầu, nàng, xem như là Hoàng tẩu, cũng không dám trêu chọc đến.

“Bản cung chỉ mới gặp qua công chúa Thục Ngọc cùng quận chúa Giai Mậu có một
lần, có thật là quận chúa Giai Mậu năm nay mới mười ba tuổi sao?”

“Đúng vậy ạ, công chúa Thục Ngọc chỉ kém Hoàng thượng mấy ngày nên làm Hoàng
muội, mười lăm tuổi lấy chồng, hai năm sau mới có quận chúa Giai Mậu.” Như Tâm
bẩm báo. Trong lòng Thải Thải căng thẳng, Giai Mậu chỉ mới mười ba tuổi, lại
phải đến mảnh đất man di Khiết Đan đó, cái gì cũng không có, đừng nói đến việc
cô bé nhỏ tuổi này lại là con gái duy nhất, nếu như là tiểu Mai, Thải Thải
tuyệt cũng không nỡ xuống tay đi yêu cầu cô bé hòa thân.

Cho nên trên mặt nàng bịt kín u sầu, Thải Thải lầu bầu nói: “Tại sao cứ phải
chọn cách hòa thân, người chịu hy sinh lớn nhất luôn là nữ tử, các nam nhân
thật không cảm thấy mất thể diện sao?” Nhưng nàng vẫn biết, hòa thân là loại
thủ pháp bỏ tiền vốn rẻ nhất, nhanh nhất và nhanh chóng để đạt đến hòa bình
nhất.

Cho nên nhắm mắt lại, Thải Thải quyết định trước tiên đi gặp công chúa Thục
Ngọc cùng tiểu quận chúa Giai Mậu đã.

Sắp đến Trung thu, Thải Thải dự định sẽ đẩy lùi vụ gặp mặt mấy vị hầu môn phu
nhân ra sau, mà chuẩn bị mở một cuộc gia yến.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #105