Văn 100: Hiểu Rõ Chân Tướng.


Người đăng: HắcKê

“Thì ra là Hoàng thượng đã biết hết.”

“Trẫm dĩ nhiên biết, mẫu thân của trẫm từng là một Hoàng hậu, như thế nào trẫm
lại không biết một chút về mấy thứ vớ vẩn đó chứ?”

Mặc dù trong miệng nói là mấy thứ vớ vẩn, nhưng hắn vẫn hiểu được từ xưa đến
nay nó đối với hậu cung lại vô cùng thận trọng, thật ra thì việc ghi chép là
cực kỳ cần thiết, vì phòng ngừa hậu phi xuất tường, mang huyết thống không
tinh khiết vào hoàng thất, ngoài ra còn có thể phòng ngừa hậu phi kiêu ngạo,
cũng là lời nhắc nhở đối với Hoàng hậu.

Đột nhiên bộ dáng Sở Cuồng lại giống như biến thành hồ ly, ôm lấy bả vai Thải
Thải, kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói.

“Lúc Hoàng hậu nhìn sổ sách riêng của trẫm có cảm tưởng gì?”

Có cảm tưởng gì…….

Thật ra thì một chút nàng cũng không muốn xem thứ đó. Nàng cảm giác nó khiến
cho mắt mình bị ô nhiễm đi.

“Ta cảm thấy, tại sao nam nhân không thể rời nữ nhân đi dù chỉ là một ngày
thôi.”

“Rời nữ nhân, làm sao khai chi tán diệp đây?”

Thải Thải vẫn còn nghi ngờ, tại sao hắn không thể rời bỏ nữ nhân dù chỉ một
ngày, nhưng lại thủy chung không để cho một phi tử nào thụ thai, tại sao……

“Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu tại sao ngài đã rất cần mẫn khai chi tán
diệp, nhưng mà bụng các nàng ấy ngay cả một chút phản ứng cũng không có, chẳng
lẽ là do Hoàng thượng cố ý……”

Thải Thải biết nàng không nên hỏi vậy, vừa mới nãy bởi vì tò mò cho nên mới
thốt lên, nói ra liền lập tức lại hối hận.

Chỉ là nàng đã đoán đúng, Sở Cuồng tự nhiên có biện pháp, hắn cũng biết hiện
tại hắn cần một Hoàng tử, nhưng hắn vẫn còn đang chọn lựa mà thôi, chọn một
người thích hợp làm mẫu phi của Hoàng tử con hắn. Nhìn Thải Thải, làm sao nàng
sẽ hiểu đây? Hắn cười lạnh ha ha, nói: “Chẳng lẽ ngươi là đang chất vấn về
năng lực sinh con của trẫm sao?”

“Không dám, ta chỉ là cảm thấy đại khái Hoàng thượng có cách đặc thù nào đó,
nhưng, tại sao lại làm vậy chứ?”

“Hoàng hậu!”

“Dạ……”

“Bây giờ, ngươi nên để trẫm an ổn ăn bữa cơm này đi.”

Đây rõ ràng là ác nhân cáo trang trước a, rõ ràng là hắn chạy đến khiến nàng
không cách nào an ổn mà ăn hết bữa cơm được.

“Trẫm muốn ăn bánh bao hấp.”

“Vậy, để thần thiếp gọi người đi làm.”

“Ngươi đi làm đi!” Hắn nói.

“Dạ, vậy thần thiếp đi làm.”

Thật ra thì hắn một chút cũng không muốn ăn bánh bao hấp, chỉ là muốn dời lực
chú ý của nữ nhân hay lảm nhảm càng ngày càng được voi đòi tiên này mà thôi,
ban đầu là hắn định khởi binh vấn tội, lại không bết thế nào lại chiếm được
một đáp án thật đáng giận, không, đáng lẽ hắn nên hài lòng với câu trả lời này
mới đúng, nhưng thật đáng ghét, tại sao câu trả lời không thể bắt bẻ này lại
khiến cho hắn cả người không được tự nhiên, thậm chí làm hắn phải nghi ngờ mị
lực của bản thân. Sau lại thật đáng buồn cười, tình huống lại biến thành buổi
tham khảo về của sống riêng của hắn.

Cho nên chuyện bánh bao hấp, chính là tìm chút chuyện để nàng làm mà thôi.

Thải Thải đi vào phòng bếp, hiện tại trời rất nóng, nàng xoa xoa mồ hôi trên
trán, thấy có mấy bát trứng tôm tươi, vì vậy lấy làm nhân bánh. Không lâu sau
cho một lồng bánh bao khéo vào vĩ hấp, ước chừng thời gian một nén nhang, Thải
Thải liền mang bánh bao đến cho Sở Cuồng lúc ấy đang uống trà thưởng thức.

“Ngươi tự tay làm sao?” Thấy trên tay nàng có dính bột mì, mới biết câu hỏi
này thật vô dụng.

“Là ta làm, chỉ là ta không có nếm thử, cho nên không biết có ngon hay không
nữa.”

“Không biết có ngon hay không, lại dám đem cho trẫm ăn?” Không sợ độc chết hắn
hay sao? Nhưng nhìn hình dáng của bánh sao, có chút giống như từng quen biết,
sau đó hắn cầm lên, ném vào trong miệng, trong miệng liền tràn ngập vị tươi
mới, hắn lập tức sửng sốt, mùi vị này, tại sao lại giống với mùi bánh mà Đức
phi làm khi tuyển phi lúc trước đến vậy? Không sai, lưỡi hắn chắc chắn là sẽ
không sai được, hai mùi vị này giống nhau như đúc.

Ngược lại bánh bao hôm trước Đức phi dâng lên, cũng không có mùi vị đặc biệt
thơm ngon như vậy.

“Cái này thật là ngươi làm sao?

“Một lồng bánh là thôi, thần thiếp không cần phải mượn tay người khác làm
giúp.”

Trong lòng Sở Cuồng căng thẳng, vươn tay lau vào khăn, hắn đứng lên, không nói
một lời liền rời đi.

Thật quá khinh ngươi, nhiều lần lừa gạt tình cảm của hắn như vậy, gan của nha
đầu béo này thật lớn, vẽ mình gầy lại để lừa hắn vẫn chưa tính, lại còn dám
giúp Đức phi gian lận, hừ, Đức phi kia lại càng ghê tởm hơn, thế nhưng lại ~!
Không biết làm sao Sở Cuồng lại chạy đến cung của Đức phi, Đức phi đã chép
kinh được mấy ngày nay rồi.

Không ngờ được rốt cục mình đã khiến Hoàng thượng cảm động mà chạy đến đây
thăm, Đức phi giương cặp mắt tiều tụy, nhẹ nhàng cúi người nói: “Hoàng
thượng.”

Sở Cuồng vừa nhìn thấy Đức phi liền nổi giân, nhưng sau khi bước vào, hắn vẫn
đè nén lại, tận lực khiến cho bản thân bình tĩnh, “Lâu rồi trẫm không thấy Đức
phi nhỉ?”

“Hoàng thượng, nô tỳ chuyên tâm vì ngài chép kinh cầu phúc, đến hôm nay đã
được mười ngày.”

Thấy kinh văn để trên bàn, Sở Cuồng đi đến, cầm lên tay, nhìn thấy Vô Lượng
thọ kinh được sao chép cẩn thận trên bút ký, rốt cục, hỏa khí cũng tiên tán
một chút, nể mặt chút tâm ý của nàng ta, Sở Cuồng nháy mắt một cái, hỏi: “Sao
ái phi lại muốn vì trẫm mà sao chép kinh văn?”

“Nô tỳ yêu Hoàng thượng, tự nhiên sẽ hy vọng Hoàng thượng có thể vĩnh viễn
khỏe mạnh trường thọ. Nhưng mà còn có một ý tứ khác, nô tỳ cũng là vì trăm dân
thiên hạ mà cầu phúc.” Sở Cuồng gật đầu một cái, để kinh văn xuống nói: “Chờ
thêm mấy ngày nữa, trẫm đặc biệt cho phép ngươi đến trước tượng Phật ở Hoàng
miếu đốt kinh văn, tế thiên.”

“Đa tạ ân điển Hoàng thượng.”

Sở Cuồng xoay người lại, nhìn thấy Đức phi vì chép kinh mà hai mắt có chút đỏ,
dứt khoác nói: “Ngươ mệt như vậy, trẫm cũng không nên làm phiền, ái phi đi
nghỉ sớm chút đi.” Nói xong, Sở Cuồng định bước đi, mà Đức phi vì muốn dùng
chuyện này để cảm động hắn, sau đó ngủ với hắn, không nghĩ đến hắn nói xong
liền đi như vậy? Đức phi cuống quít giải thích: “Nô tỳ không mệt, nô tỳ còn có
thể hầu hạ Hoàng thượng được.”

“Hôm nay trẫm mệt mỏi, không cần hầu hạ.” Hắn nói, nhìn Đức phi: “Hy vọng ái
phi có thể giác ngộ giáo huấn, sau này đừng có như vậy nữa, còn có……, nên dồn
sức học hỏi nấu nướng một chút.”

Nấu nướng, trong tim Đức phi căng thẳng.

Sở Cuồng nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, cố ý hỏi: “Tài nấu nướng của Đức phi hình
như cũng không tệ lắm, nhất là bánh bao hấp, học với ai vậy?”

Đức phi cười khan, sau đó lại nói dối: “Nô tỳ học với mẹ mình.”

Sở Cuồng cười mỉa, gật gật đầu: “Mẹ của ái phi, thật đúng là một người mẹ
tốt.”

“Nếu Hoàng thượng thích, không bằng ở lại, nô tỳ làm cho Hoàng thượng ăn.”

Sau đó liền ở lại đây qua đêm đúng không? Sở Cuồng cũng không còn tinh thần,
chỉ quẳng lại một câu: “Trẫm nghe nói ‘A di đà kinh’ cũng rất được, rảnh rỗi
ái phi chép một nghìn lần đi, chép xong, mang cho trẫm nhìn, ái phi muốn
chuyên tâm lễ Phật, yên tâm, trẫm hoặc người khác sẽ không đến đây để làm
phiền ái phi nữa.”

Giống như bị sét đánh, ý tứ của Hoàng thượng, sao lại giống như giam lỏng nàng
vậy?

Một nghìn lần kinh A di đà.

Cái này muốn chép đến năm tháng nào chứ?!

Đến lúc đó, tóc nàng đã bạc trắng, mà Hoàng thượng cũng không còn nhớ đến nàng
nữa.

Nhưng mà Đức phi cũng không dám khóc lóc cầu xin tha thứ, mặt nàng trắng bệch
đáp ứng.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #100