Chương 81: Phóng Túng (1 +2)


Khó có cơ hội như hôm nay, Trương Mỹ Kỳ chủ động yêu cầu, Phương Hạo Vân tất nhiên không dại gì từ chối. Thực tế là sau khi ra tay trừng trị bọn lưu manh xong, tính khí tào bạo trong người hắn lại rạo rực dâng lên, tuy lúc này hắn có thể chế ngự nhưng có cơ hội giải phóng, tại sao lại đè nén nó làm gì?

Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người xuất hiện ngay trước cửa một căn phòng hạng trung bình ở khách sạn hồ Liễu, Trương Mỹ Kỳ vốn giữ thế chủ động nay bỗng trở nên dè dặt, dù sao thì mấy lần trước hai người xảy ra quan hệ đều do Phương Hạo Vân chủ động, còn cô chỉ là người bị động tận hưởng cảm giác khoan khoái, hoặc có thể nói là kẻ bị hại. Hôm nay đột nhiên hai người đổi vai cho nhau, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hơi xấu hổ, tuy nhiên ý định phóng túng một lần trong cô vẫn chưa tan biến.

Đối với Phương Hạo Vân mà nói, cơ hội giải tỏa dục vọng hiếm có này hắn không thể dễ dàng bỏ qua, hơn nữa hắn muốn lấp đầy khoảng trống hụt hẫng trong trái tim Trương Mỹ Kỳ vào lúc cô đang bị tổn thương tâm lí.

“Chị cứ xem như là mối tình một đêm vậy!”

Phương Hạo Vân nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Trương Mỹ Kỳ, kéo cô vào lòng, dịu dàng thỏ thẻ.

Trương Mỹ Kỳ chưa kịp phản ứng, cơ thể yêu kiều thướt tha của cô đã ngã vào vòng tay Phương Hạo Vân. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy có một cảm giác an toàn lan tỏa toàn thân. Cô nhận ra khi con người ta mang tâm trạng khác nhau thì cách nhìn nhận cùng một sự việc cũng sẽ khác nhau.

Phương Hạo Vân thừa cơ siết chặt vòng tay, đặt môi vào chiếc cổ thon dài của Trương Mỹ Kỳ, dịu dàng hôn lên đó.

Trương Mỹ Kỳ lần đầu tiên được Phương Hạo Vân đối xử nhẹ nhàng như thế, đối mặt với tên đàn ông từng cưỡng bức cô, nay lại trở thành ân nhân cứu mạng cô, tâm trạng cô vừa hồi hợp vừa phấn khích, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

Nhưng từ trong ánh mắt có thể nhận ra Trương Mỹ Kỳ vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, trong cô vẫn còn chút e ngại.

“Chị Mỹ Kỳ, chị cứ thoải mái đi, không phải chị khao khát phóng túng một lần đó sao? Cứ nghĩ đây là mối tình một đêm tuyệt diệu là được rồi.”

Phương Hạo Vân vừa hôn say đắm lên cổ Trương Mỹ Kỳ, lướt qua mang tai, vừa mở miệng rót từng tiếng ngọt ngào vào tai cô.

Rất nhanh, vẻ bất an và xấu hổ trong ánh mắt Trương Mỹ Kỳ biến mất, thay vào đó là dục vọng cuồng si. Mặc cho nhiều luồng suy nghĩ phức tạp không ngừng đan xen nhau trong đầu óc, nhưng ngọn lửa dục vọng đã bừng cháy mãnh liệt trong cô, khiến Trương Mỹ Kỳ khát khao chờ đợi niềm vui sướng mà Phương Hạo Vân sắp sửa mang đến cho cô.

Cơ thể của cô đang mong chờ được thỏa mãn, tâm hồn của cô đã rộng mở chào đón.

Có người nói ăn uống no say có thể giúp giải thoát nỗi buồn, lại có người nói tâm sự với bạn bè giúp khuây khỏa chuyện không vui. Sự thật thì đó đều không phải là cách hay nhất, chỉ có giải tỏa dục vọng mới là cách tốt nhất quên đi tất cả. Khi niềm vui sướng của xác thịt đạt đến đỉnh điểm, trái tim người ta sẽ không còn mang nặng nỗi sầu đau phiền não. Khi cơn khoái lạc qua đi, tâm trạng con người cũng sẽ từ từ xuôi theo cơ thể hồi phục vẻ yên bình vốn có.

“Chị sợ…”

Nội tâm của Trương Mỹ Kỳ vẫn đang đấu tranh tư tưởng, đôi môi mấp máy, không ngừng rên rỉ. Cô cũng không biết mình đang sợ điều gì nữa.

Phương Hạo Vân càng siết chặt cơ thể quyến rũ kia hơn, dùng nụ hôn nồng cháy thay cho câu trả lời. Tấm thân Trương Mỹ Kỳ không ngừng run lên bần bật, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, hai người càng lúc càng xúc động.

“Chị Mỹ Kỳ, để em bế chị lên giường.”

Phương Hạo Vân mạnh mẽ nhấc ngang lưng cô gái lên, đặt nhẹ lên chiếc giường trắng phau, cúi người xuống tiếp tục hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.

Đến lúc này, Trương Mỹ Kỳ không hề có bất cứ động tác kháng cự nào, cô lim dim mắt tận hưởng cảm giác khoan khoái do nụ hôn mang lại.

Hôn nhau thắm thiết hồi lâu, Phương Hạo Vân chợt nhổm dậy tuột váy của Trương Mỹ Kỳ xuống, bàn tay thò vào chiếc quần chip tam giác màu đỏ mò mẫm liên tục.

Mấy phút trôi qua, khi ánh mắt Trương Mỹ Kỳ trở nên mê ly, thân dưới không còn lắc lư chuyển động nữa. Phương Hạo Vân nhanh chóng lột sạch quần áo của hai người ra, hai tấm thân lồ lộ quấn chặt vào nhau.

Trương Mỹ Kỳ đỏ ửng cả khuôn mặt, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra, một cảm giác sảng khoái lan tỏa toàn thân, cô đang phóng túng tận hưởng dục vọng bị đè nén bao năm qua.

Hôm nay cô không phải bị cưỡng bức, không phải đang ở thế bị động, mà là chủ động đòi hỏi, chủ động phối hợp. Trương Mỹ Kỳ cảm giác linh hồn của cô đã thoát ly khỏi thể xác, đang trôi bồng bềnh trên đám mây xanh…

Hòa nhịp cùng động tác của Phương Hạo Vân, thân dưới Trương Mỹ Kỳ không ngừng nhấp nhô, đôi tay ngà ngọc bấu chặt vai hắn, cuồng si la hét không cần kiềm nén. Tiếng rên la điên cuồng của cô vang dội khắp căn phòng, văng vẳng trở lại đôi tai làm tăng thêm cảm hứng. Thật vậy, Trương Mỹ Kỳ đang hoàn toàn phóng túng.

Đúng như lời Phương Hạo Vân nói, đêm ấy là mối tình một đêm.

…….

Hai người sau khi thỏa mãn xong ai về nhà nấy. Mấy ngày sau đó Trương Mỹ Kỳ đều cố tình tránh mặt Phương Hạo Vân, nhưng khi vô tình chạm mặt ánh mắt cô đã không còn mang vẻ oán hận như trước đây.

Phương Hạo Vân biết rằng Trương Mỹ Kỳ đã bắt đầu tha thứ cho hắn, từ từ chấp nhận hắn, dù sao hắn cũng mang lại niềm vui cho cô, điều mà chồng cô Tưởng Đại Phát không cách gì đáp ứng nổi.

Liễu Hồng Hà sau khi điều trị mười mấy ngày trong bệnh viện, cuối cùng hôm qua đã được bác sĩ cho xuất viện. Phương Hạo Vân đích thân lái xe đến bệnh viện đưa cả nhà Bạch Lăng Kỳ về nhà.

Nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức, hôm nay Bạch Văn Sơn và Liễu Hồng Hà đều chính thức đi làm trở lại. Điều làm Liễu Hồng Hà bất ngờ là khi bà xuất hiện, giám đốc nhà máy đích thân ra đón tiếp, hơn nữa còn mang đến cho bà một tin vui, điều bà từ nhà máy lên văn phòng làm việc, còn sắp xếp một công việc nhàn hạ lương cao cho bà nữa.

Liễu Hồng Hà cảm thấy nghi ngờ, lại pha chút phấn khởi, bà vất vả nửa đời người ở nhà máy, trước kia vị lãnh đạo to nhất từng tiếp xúc qua chỉ là anh chủ quản nhà máy, bà không dám nghĩ đến sẽ có ngày giám đốc lại dành thời gian đón tiếp bà như hôm nay, còn chủ động sắp xếp công việc nhàn hạ cho bà nữa chứ.

Bình tĩnh lại phân tích vụ việc, Liễu Hồng Hà không cho rằng đây là vận may do ông trời ban phát, bà cảm thấy việc này chắc có liên quan đến chàng rể tương lai quý hóa của bà. Đám lãnh đạo trong nhà máy là người như thế nào bà biết rất rõ, toàn là bọn tiểu nhân bán mạng vì lợi ích cả, nếu không có lợi ích, họ mặc kệ mình ấy chứ, đối xử tốt với mình chi cho mất công.

Tuy Liễu Hồng Hà không mặn mà nhận ơn huệ và giúp đỡ từ phía nhà thông gia, nhưng tấm lòng hiếu thảo của Phương Hạo Vân bà lại không muốn từ chối. Hơn nữa chẳng qua chỉ là thay đổi vị trí làm việc thôi, theo như kinh nghiệm và thâm niên của bà, đáng lí ra bà đã sớm vào văn phòng làm việc rồi, chỉ là không biết cúi mình nịnh bợ cấp trên nên mới bị chèn ép, không có cơ hội thăng chức. Hôm nay được con rể tương lai giúp đỡ, bà nhận lại đãi ngộ xứng đáng của mình, nghĩ lại cũng không có gì là quá đáng.

Đồng cảnh ngộ với vợ, Bạch Văn Sơn cũng nhận được thái độ niềm nở của cấp trên khi bước vào công ty, bố trí cho ông vị trí làm việc mới, đãi ngộ mới, công trình lâu nay chưa được giải quyết của ông hôm nay dưới sự chỉ đạo của ban giám đốc công ty, rẹt một cái giải quyết xong xuôi.

Tất nhiên con người Bạch Văn Sơn đôn hậu, ông không liên tưởng tới sự giúp đỡ của chàng rể tương lai, ông chỉ nghĩ chắc giám đốc động lòng trắc ẩn, hoặc vận may sau bao nhiêu năm đã đến với ông? Thật ra tất cả những việc này đều do Trần Thanh Thanh nhận ủy thác của Phương Hạo Vân, dựa vào các mối quan hệ của ba cô đánh tiếng với các cấp lãnh đạo mới giải quyết nhanh chóng.

Phương Hạo Vân sắp xếp cho ba của Trương Mỹ Kỳ vào ở trong viện dưỡng lão Quốc Lập tại thành phố Hoa Hải, nơi đó điều kiện sống và thiết bị y tế đều rất tốt, mức sống tuyệt đối trên mức trung bình, chỉ là thiếu thốn tình cảm đoàn tụ với người thân.

Tất nhiên đối với một lão già tội lỗi đầy mình như Trương lão đầu, có kết cục như thế đã quá tốt rồi, dù sao ông cũng nợ vợ con quá nhiều, được an hưởng tuổi già trong viện dưỡng lão chưa hẳn là chuyện xấu.

Nhưng ông cũng mong muốn con gái thường xuyên đến thăm nom, Phương Hạo Vân nhận lời sẽ chuyển ý của ông đến Trương Mỹ Kỳ.

Trương Mỹ Kỳ sau khi biết sắp xếp của Phương Hạo Vân, gánh nặng trong lòng cuối cùng đã được trút bỏ. Người cha đáng khinh của cô được ở trong viện dưỡng lão tốt nhất thành phố Hoa Hải đã là một kết quả không tệ rồi. Cô quyết định đợi mấy hôm nữa giải quyết xong công việc sẽ đến viện dưỡng lão thăm ông.

“Chị Mỹ Kỳ, sắc mặt hôm nay của chị khá tốt đó nhe.”

Tạ Mai Nhi bước vào phòng làm việc của Trương Mỹ Kỳ, thấy cô tươi cười hớn hở, khí sắc rất tốt, cảm thấy hơi bất ngờ, vội tò mò dò hỏi:

“Có phải chị gặp chuyện vui gì không vậy?”

Trương Mỹ Kỳ mỉm cười thần bí, nói:

“Ở đâu ra chuyện vui nào? À phải rồi, Mai Nhi này, buổi dạ hội đã kết thúc một thời gian rồi, chị quên mất hỏi em, em có tìm được đấng lang quân như ý nào trong đêm ấy không vậy?”

Trương Mỹ Kỳ khôn khéo lái sang đề tài khác.

Tạ Mai Nhi nghe xong liền phụng phịu tức tối, hậm hực nói:

“Đừng nhắc nữa, đúng là xui xẻo, đám người giàu có bây giờ toàn có cái đầu rỗng tếch à.”

“Sao vậy? Họ không biết thưởng thức vẻ đẹp của em à?”

Tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ hôm nay rất vui, cô bông đùa hỏi Tạ Mai Nhi.

“Vậy thì không phải. Em xinh đẹp như hoa, chỉ dựa vào thân hình siêu mẫu này thôi đã dư sức mê hoặc cả bọn đàn ông.”

Vừa nói Tạ Mai Nhi vừa ưỡn ngực tự tin, tạo dáng quyến rũ cho Trương Mỹ Kỳ xem.

Trương Mỹ Kỳ cảm thấy hứng thú, cười hi hí trâu chọc:

“Ha ha, Mai Nhi, mấy ngày không gặp, em ngày càng ẻo lả ra đó nha. Thôi được rồi, đừng biểu diễn nữa, để mấy gã háo sắc nhìn thấy không hay lắm đâu.”

“Có gì phải sợ chứ, phòng làm việc của chị đâu có người ngoài.”

Tạ Mai Nhi bỏ ngoài tai lời khuyên của Trương Mỹ Kỳ, thậm chí còn đưa tay kéo nhẹ cho cổ áo xệ xuống, khoái chí hỏi:

“Chị Mỹ Kỳ, chị xem thử em có quyến rũ không?”

“Ờ, quyến rũ lắm, nhưng em cẩn thận mấy kẻ háo sắc nhé.”

Trương Mỹ Kỳ quan tâm dặn dò.

Tạ Mai Nhi tự hào với vẻ đẹp của mình, chợt nói:

“Sau này em bảo Hạo Vân dạy võ cho em, dư sức đối phó với mấy tên háo sắc, thách chúng dám đụng vào em?”

Nghe Tạ Mai Nhi nhắc đến Phương Hạo Vân, sắc mặt Trương Mỹ Kỳ liền tỏ vẻ không được tự nhiên, để che giấu cảm xúc của mình, cô nhắc lại câu hỏi:

“Mai Nhi, em còn chưa nói cho chị biết, trong đêm dạ hội em có thu hoạch gì không?”

“Không có.”

Nhắc đến chuyện này, cơn giận liền trở lại với Tạ Mai Nhi, cô hậm hực ngồi phịch xuống ghế sofa, gầm gừ:

“Bọn đàn ông không một ai tốt cả… À, trừ Hạo Vân ra, phải nói là bọn đàn ông giàu có không một ai tốt cả mới chính xác. Chị Mỹ Kỳ, chị xem có tức không cơ chứ, bọn họ ai cũng muốn em làm tình nhân, làm vợ bé… không một ai chịu đường đường chính chính yêu đương với em, cái bọn đàn ông xấu xa đó…”

“Nhưng người muốn đường đường chính chính yêu thương em, em lại chê người ta không có tiền.”

Trương Mỹ Kỳ cảm khái nói:

“Mai Nhi, trên đời này không vẹn cả đôi đường được đâu, thật ra em nên biết chọn lựa, giữa tiền bạc và tình yêu em phải từ bỏ một thứ thôi. Nghe lời chị Mỹ Kỳ đi, đừng chấp nhặt người đàn ông có tiền hay không nữa, em nên để ý nhân phẩm của người ta, xem người ta có thật lòng với em không? Có đem lại hạnh phúc suốt đời cho em được không? Nếu em gặp được người đàn ông đáp ứng đủ điều kiện cơ bản đó thì hãy tiến tới với người ta.”

Tạ Mai Nhi cúi hục mặt ra vẻ sầu não, đột nhiên thẳng thắn bày tỏ:

“Nếu Hạo Vân là một người đàn ông giàu có thì tốt biết bao, nếu như nó giàu có, em nhất định chọn làm chồng.”

Trương Mỹ Kỳ nghe xong trái tim co thắt mạnh một cái, không biết tại sao một cảm giác không vui lại dâng lên.

Cô nhỏ tiếng tự lẩm bẩm một mình:

“Có lẽ hắn đúng là một người giàu có…”

Theo như phân tích của cô, Phương Hạo Vân tuyệt đối không phải như hắn tự giới thiệu về mình, vì kiếm tiền đóng học phí nên mới vào công ty làm việc. Nên nhớ một điều, muốn đưa người vào ở viện dưỡng lão sang trọng nhất thành phố Hoa Hải cần một món tiền không hề nhỏ.

“Chị Mỹ Kỳ, chị nói gì vậy?”

Tạ Mai Nhi nghe tiếng lẩm bẩm của Trương Mỹ Kỳ, nhưng không nghe rõ cô đang nói gì.

“Không có gì.”

Trương Mỹ Kỳ vội ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng vẻ bối rối. Nhưng Tạ Mai Nhi vốn vô tâm không để ý đến thay đổi của cô, mà tiếp tục hứng chí nói:

“Chị Mỹ Kỳ, em sẽ không bỏ cuộc đâu, em nhất định phải tìm được một người đàn ông tài đức vẹn toàn, tài ở đây là tiền tài đấy nhé.”

Với điều kiện của Tạ Mai Nhi, nếu muốn làm vợ bé hoặc nhân tình của người ta thì cũng không cần đợi đến bây giờ, lúc còn học ở trường đại học Hoa Hải cô đã làm rồi, nhưng trong số bạn bè học chung khóa với cô đúng là có người chấp nhận làm vợ bé của mấy vị quan chức và một số doanh nhân giàu có, chỉ có điều mấy bạn học đó đến nay không ai có kết cục tốt đẹp. Tiền đúng là có kiếm được một ít, nhưng trái tim thường cô đơn trống trải, hơn nữa bắt đầu hối hận. Vết xe đổ ngay trước mặt, Tạ Mai Nhi tuyệt đối không cho phép mình làm vợ bé, cô nhất định phải làm vợ cả mới chịu.

Trương Mỹ Kỳ thở dài ngao ngán, nhìn trưng trưng vào cô em hám tiền này, nói:

“Mong là vậy, chị chúc phúc cho em!”

Tạ Mai Nhi mỉm cười hí hửng:

“Chị Mỹ Kỳ, chị cứ chờ xem, em nhất định sẽ tìm được đấng lang quân như ý của mình, chỉ là em thấy tiếc cho Hạo Vân, nếu nó có tiền thì hay biết mấy.”

“Hạo Vân… Có lẽ nó đúng là một người đàn ông tốt thì sao?”

Trương Mỹ Kỳ không biết đưa ra câu hỏi đó cho Tạ Mai Nhi hay cho chính bản thân cô.

Hai người cứ thế kẻ nói người cười hàn huyên với nhau vui vẻ hết nửa tiếng đồng hồ. Tạ Mai Nhi liếc nhìn đồng hồ, kêu lên:

“Thôi, không nói nữa, em đi làm việc đây, em còn một công việc rất quan trọng cần xử lí.”

Trương Mỹ Kỳ liền vẫy tay với cô, nói:

“Vậy thôi, khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

“Đợi đã, Mai Nhi.”

Chính vào lúc Tạ Mai Nhi sắp bước ra khỏi cửa, Trương Mỹ Kỳ gọi cô lại:

“Cuối tuần này có thời gian chị sẽ đến nhà em, chị muốn nói với em việc này, em hãy cho chị ý kiến…”

“Được thôi, không thành vấn đề.”

Tạ Mai Nhi mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.

……

Phương Tuyết Di do dự mấy ngày liền vẫn chưa hạ được quyết tâm cuối cùng, vừa đúng lúc Trương Mỹ Kỳ đang phụ trách mấy hợp đồng làm ăn lớn của công ty, thêm vào đó cô ta làm việc rất có trách nhiệm, năng lực chuyên môn lại khá giỏi, Phương Tuyết Di không muốn ép cô từ chức vào lúc này.

Suy đi tính lại, Phương Tuyết Di quyết định đợi thêm một thời gian nữa, chờ Trương Mỹ Kỳ giải quyết xong số hợp đồng quan trọng cho công ty mới tìm cô ta nói chuyện. Làm như thế có thể tránh gây tổn thất cho công ty, việc trước mắt cần làm là gặp em trai nói chuyện với nó, giúp nó xây dựng một quan điểm đúng đắn về tình yêu.

Sau khi nhận được cuộc gọi của chị gái, Phương Hạo Vân nhanh chóng có mặt.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #81