"Dì, trên lưng của dì có hình xăm của Thiên phạt à?"
Phương Hạo Vân chợt giật mình, đột nhiên ở trên lưng của dì nhìn thấy một hình xăm cực nhỏ có hình rất giống Thiên phạt. Điều kỳ quái là, cái hình xăm đó như là có sinh mệnh vậy, thỉnh thoảng lại phát ra hàn quang khiến cho người ta phải sởn gai ốc.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân cũng cảm giác thấy Thiên phạt trong cơ thể của mình đang rục rịch.
"Đây là dấu ấn Thiên phạt, vào năm dì mười bảy tuổi, là do mẹ của dì tự tay dùng sắt nung để ấn lên, vĩnh viễn sẽ không biến mất, trừ phi dì tìm được một người thủ hộ cho Thiên phạt tiếp theo."
Dì Bạch nhẹ giọng giải thích, thản nhiên nói:
"Không cần để ý đến nó, đúng rồi, cháu thử sờ vào nó xem, nó với Thiên phạt trong người cháu có cảm ứng với nhau đó."
Xuất phát từ tâm lý tò mò, Phương Hạo Vân đưa tay tới chạm nhẹ vào, quả nhiên, hắn cảm thấy dường như cái hình xăm đó đang vẫy gọi Thiên phạt.
Phương Hạo Vân vội vàng thu liễm tinh thần, trấn áp chặt chẽ Thiên phạt trong cơ thể, không cho nó xuất ra.
Ngay vào lúc bàn tay to của hắn khẽ vuốt lên hình xăm kia, thân thể của dì Bạch không tự giác giật mình một cái, trong hơi thở phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Trong phòng, đột nhiên tràn ngập một bầu không khí ám muội.
Phương Hạo Vân nghe thấy tiếng rên rỉ của dì Bạch, nhất thời hô hấp liền trở nên dồn dập.
" Hạo Vân, bí mật của hình săm này về sau dì sẽ giải thích với con, bây giờ con giúp dì lau mồ hôi đi đã..."
Dì Bạch mở miệng nói chuyện trước, đánh vỡ sự nặng nề và ám muội trong phòng.
Phương Hạo Vân theo lời, cầm lấy khăn mặt bắt đầu lau và chà xát phía trước ngực và sau lưng của dì, trong toàn bộ quá trình, dì Bạch chỉ cảm thấy thân thể của mình như là bị dòng điện đánh trúng vậy, cảm giác khoái cảm tê dại không ngừng truyền tới, tập kích thẳng lên não, khiến cho mấy lần, cô đều không thể nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Vấn đề kế tiếp còn ác liệt hơn, bởi vì Phương Hạo Vân phải thay áo ngực sạch sẽ cho dì Bạch. Nếu làm không tốt, bàn tay to của hắn lúc nào cũng có thể đụng vào bộ ngực sữa của bà dì.
" Nếu không con cứ phủ thêm áo khoác lên cho dì trước đã, dì ngồi nghỉ một lúc, có lẽ có thể khôi phục lại được một ít khí lực..."
Dì Bạch cũng cảm thấy được sự xấu hổ sắp tới, cho nên đưa ra cách giải quyết.
"Vâng!"
Phương Hạo Vân nhất thời thở nhẹ nhõm một hơi, vội vàng phủ áo khoác lên cho dì, hộ pháp cho cô, hy vọng cô có thể khôi phục lại khí lực sớm một chút.
........
Phương Tử Lân vọt vào phòng tắm, vội vàng cởi sạch quần áo cọ rửa dơ bẩn trên người, dội cho hết cái mùi thối khó chịu kia, không ngờ Trác Nhã cũng tiến vào theo, hai người liền tắm uyên ương luôn trong phòng tắm.
Sau khi những kinh mạch ở gần trái tim được đả thông, Phương Tử Lân cảm thấy rằng đầu óc mình sảng khoái hơn, quả tim không bị chèn ép nữa, ngay cả hô hấp cũng dễ chịu hơn nhiều, cả người đều lộ ra phong thái phơi phới, như là trẻ đi mười tuổi vậy.
Phương Tử Lân năm nay kỳ thật mới có bốn mươi ba tuổi, chỉ lớn hơn Trác Nhã ba tuổi, nhưng mà theo diện mạo của hai người mà xem thì khác biệt nhau rất nhiều, lí do cũng là bởi vì bị ốm đau tra tấn. Hiện giờ, bệnh tật trên người ông đã được giảm bớt đi rất nhiều, tinh thần sung túc, nhìn vào đương nhiên là thấy trẻ ra.
Hai người vốn là còn muốn làm thêm chút chuyện gì đó, nhưng mà còn phải nghĩ tới thần y ở bên ngoài, không thể thất lễ với cô, cho nên vội vàng bỏ đi ý niệm này, mặc y phục vào đi ra phòng khách.
"Tuyết Di, Hạo Vân với dì nó đâu rồi?"
Trác Nhã không nhìn thấy hai người bọn họ ở phòng khách, vội vàng đặt câu hỏi.
"Ở trong phòng của Hạo Vân đó, nghe nói là mất lực quá nhiều nên phải nghỉ ngơi... Ai biết có phải như vậy hay không..."
Câu nói cuối cùng kia, Phương Tuyết Di chỉ dám hạ thấp giọng nói thầm, chứ không dám lớn tiếng nói ra.
"Ồ, là như thế à!"
Phương Tử Lân suy nghĩ một chút, nói:
"Thần y đúng là rất mệt mỏi, cứ để cho cô ấy nghỉ ngơi, chúng ta mau đi chuẩn bị cơm chiều, nhất định phải đáp tạ người ta cho thật tốt..."
Phương Tử Lân đúng là không còn bệnh thì cả người nhẹ nhàng, tâm tình khoái trá đến lạ kỳ.
.........
Ngồi xuống hít thở một hồi, khí sắc của dì Bạch rõ ràng đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn một chút, tuy rằng vẫn chưa thể vận động được thoải mái, nhưng mà khí lực để nâng tay duỗi chân cũng là có.
Cô chụp áo con lên trước ngực, ý bảo Phương Hạo Vân cài móc ở đằng sau.
Sau đó cô cố gắng cởi chiếc quần lót ướt đẫm ra, rồi tự mình cố gắng lau lau vài cái. Để cho Phương Hạo Vân nâng đùi của cô lên, rồi thay vào chiếc quần lót lưới của Phương Tuyết Di, toàn bộ quá trình tuy rằng Phương Hạo Vân luôn nhắm mắt, nhưng mà hắn vẫn như trước cảm giác thấy thân thể của dì hơi run rẩy.
"Được rồi!"
Dì Bạch thấy Phương Hạo Vân chỉ nhắm tịt mắt lại, trong lòng thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng nhắc nhở một câu, ý bảo là mình đã mặc xong.
Trong khoảnh khắc lúc mở mắt ra, hắn vẫn thấy được thân mình mặc quần lót lưới của dì Bạch, mắt thấy một vùng màu đen mỹ diệu lúc ẩn lúc hiện ở giữa hai chân, cổ họng của hắn không khỏi khô ran.
Phản ứng của Phương Hạo Vân, dì Bạch đã hoàn toàn thấy rõ, có điều cô cũng không có ý muốn trách cứ, biểu hiện của hắn cũng đã nằm ngoài dự kiến của cô. Nói thật, hắn có thể chịu đựng được đến mức này, thì đúng là cũng không tồi chút nào.
"Giúp dì mặc áo khoác vào đi."
Dì Bạch nhẹ giọng nói một câu.
Phương Hạo Vân đáp lời, chuyển tới phía trước người dì Bạch, từ từ giúp dì lại một lần nữa mặc chiếc áo khoác màu trắng ngà lên người, bàn tay to thỉnh thoảng khẽ chạm một chút vào da thịt. Mỗi lần đụng vào, hắn đều có thể cảm giác thấy được thân thể của dì run rẩy, nhất là khi đụng vào bộ ngực và phần mông, dì thậm chí còn không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.
Tới khi mặc quần áo xong, sắc mặt của một nam một nữ đều đã trở nên ửng đỏ, hiển nhiên là có xu hướng không được tốt cho lắm.
"Dì à, mặc xong rồi, bây giờ dì muốn về nhà hay là ở đây nghỉ tiếp một lúc?"
Lần này, Phương Hạo Vân mở đầu phá vỡ sự trầm mặc.
Dì Bạch cúi đầu xuống, trống ngực đập như nai con đang chạy loạn, bao nhiêu năm qua, đây mới là lần đầu tiên trái tim của cô đập kịch liệt như vậy. Cô rốt cuộc biết được 'người thủ hộ Thiên phạt' có ý nghĩa là gì, có dấu vết của Thiên phạt có ý nghĩa là gì. Trái tim vốn luôn cứng rắn không dao động, hôm nay lại bị Phương Hạo Vân nới ra một khe hở.
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với Phương Hạo Vân: "Con trông giúp dì, dì nghĩ chắc chỉ tầm một giờ là thể lực của dì có thể khôi phục bằng tới một người bình thường, đến lúc đó dì sẽ về."
Phương Hạo Vân gật gật đầu
Góp sức làm ra một bàn thức ăn đầy mĩ vị, chờ nữ thần y và Phương Hạo Vân hiện thân, Phương Tuyết Di không ngừng thấp giọng thì thầm:
"Lâu như vậy, có trời mới biết được bọn họ ở trong phòng làm cái quái gì..."
Không biết vì cái gì, Phương Tuyết Di đánh hơi thấy có điều gì đó không ổn ở đây, mấy lần cô đều muốn tới đó gõ cửa, nhưng lại bị ba ngăn cản.
Phương Tử Lân lấy thân mình ra để thử nghiệm, đã thấy được thuật Hoàng Kỳ của nữ thần y thật là lợi hại, làm sao dám có chút nào thất lễ, chỉ còn thiếu mỗi lập bài vị trường sinh cho cô nữa thôi.
"Tử Lân, nếu không mình đi hỏi xem sao, có phải là nữ thần y gặp phiền toái gì hay không?"
Trác Nhã có hơi suy nghĩ cho con trai. Từ khi vào cửa, bà đã cảm thấy rằng quan hệ giữa con trai và dì Bạch đó không bình thường chút nào. Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn xác, cô nam quả nữ ở cả buổi một chỗ lại không thấy có động tĩnh gì, trong lòng bà không khỏi có chút nghi hoặc.
"Hai người gấp cái gì."
Sắc mặt Phương Tử Lân có chút không vui, nói:
"Hai người nếu đói bụng, thì vào nhà mà ăn chút hoa quả đi... Nếu mà không đói, thì yên lặng mà chờ cho tôi."
Một giờ sau, dì Bạch đúng hẹn tỉnh lại từ trong nhập định, gật đầu một cái với Phương Hạo Vân, duỗi duỗi cánh tay, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười:
"Được rồi, hiện giờ dì đã có thể tự do vận động... Hạo Vân, bây giờ chúng ta ra ngoài đi, chúng ta đơn độc ở trong phòng lâu như vậy, phỏng chừng người nhà con cũng đang sốt ruột chờ rồi..."
"Không đâu."
Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Dì đoán rằng chị của con đang nghĩ, cô nam quả nữ, không thể không xảy ra chuyện gì..."
Dì Bạch nói như giỡn.
Sắc mặt Phương Hạo Vân hơi ngượng, cười xòa nói:
"Sẽ không đâu..."
"Chờ một chút, dì viết xong phương thuốc cho ba con cái đã, lát nữa là dì phải về rồi..."
Dì Bạch đang muốn mở cửa thì đột nhiên lại nhớ tới việc chính. Cô đi tới bàn học của Phương Hạo Vân rồi rồng bay phượng múa viết ra một phương thuốc, đưa cho Phương Hạo Vân và dặn dò cẩn thận:
"Lửa to nửa giờ, lửa nhỏ ba giờ, mỗi ngày một lần, uống bảy bảy bốn mươi chín ngày là được."
Phương Hạo Vân vươn hai tay nhận lấy phương thuốc cứu mạng kia, hỏi thêm một câu:
"Dì, thân thể của ba con về sau sẽ không có việc gì chứ?"
Dì Bạch ban đầu hơi sửng sốt một chút, sau đó thẳng thắn nói:
"Hạo Vân, con là người luyện võ, đương nhiên là đã tinh tường kết cấu cơ thể của con người. Con hẳn là biết, sinh mệnh của con người cũng chỉ có hạn, sớm hay muộn cũng sẽ tới lúc dầu hết đèn tắt. Thẳng thắn mà nói với con, tình huống thân thể của ba con cũng không được lạc quan cho lắm, thân thể của ông ấy đã kiệt quệ rất nghiêm trọng. Đương nhiên, vấn đề bệnh tim đã được trị tận gốc rồi, không đáng để nói tới nữa... Có điều con cũng không cần phải lo lắng quá mức, nếu sau này ông ấy có thể luyện được những thói quen tập luyện, ăn uống tốt, thì đối với việc điều trị thân thể sẽ có tác dụng rất lớn..."
Phương Tử Lân thấy nữ thần y cùng con trai đi ra, vội tiến về phía trước, nhiệt tình mời nữ thần y vào ngồi trong phòng ăn, cảm tạ không thôi.
Dì Bạch vốn muốn về sớm một chút để điều tức, nhưng lại không muốn từ chối ý tốt của ba Phương Hạo Vân, đành phải đồng ý lưu lại một lúc, ăn cơm chiều rồi mới đi.
Trên bàn cơm, Phương Tử Lân không ngừng mời rượu, đáp tạ ơn cứu mạng của dì Bạch. Tiếc rằng thân thể của dì Bạch không được khỏe, không nên uống rượu, cho nên đành phải để Phương Hạo Vân uống hộ.
Phương Tuyết Di ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm rằng, hai người này chắc chắn là có gian tình, nhìn cái kiểu mắt qua mày lại nóng bỏng thế kia, ai mà nói rằng bọn họ là trong sạch, thì đúng là kẻ ngốc nhất thiên hạ.
Uống qua được ba tuần rượu, Phương Hạo Vân mới lấy phương thuốc kia đưa hai tay cho ba:
"Ba, đây là phương thuốc điều trị bệnh tim cho ba, ba phải giữ cho cẩn thận, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày đều phải đi bộ, liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, là có thể khiến cho thân thể ba khỏe mạnh không còn phải lo lắng nữa.
"Hạo Vân, đưa phương thuốc cho mẹ, chuyện sắc thuốc để mẹ làm cho, ba con chỉ cần để ý uống thuốc là được."
Người nói chính là Trác Nhã, bà đón nhận lấy phương thuốc, cẩn thận cất vào một chỗ, định bụng sáng sớm ngày mai sẽ tự mình bốc thuốc.
"Vậy làm phiền mình rồi!"
Trong ánh mắt của Phương Tử Lân bao hàm thâm tình, biết ơn nhìn người vợ của mình.
Trác Nhã trắng mắt lườm ông một cái, khẽ cáu nói một tiếng:
"Xem mình nói gì kìa, tôi là người ngoài hay sao? Cái gì mà phiền hay không phiền chứ, chỉ cần thân thể của mình có thể khôi phục, tôi cho dù có chịu khổ đến đâu, mệt đến đâu cũng là đáng giá."
"Ba, mẹ, chuyện sắc thuốc con cũng sẽ lo một phần. Còn nữa, về sau bữa sáng cứ để con lo, giảm bớt đi một chút gánh nặng cho mẹ..."
Phương Tuyết Di cũng hứa hẹn.
Dì Bạch nhìn cả nhà hòa thuận thân tình, trong lòng không khỏi có hơi chút hâm mộ, đồng thời cũng âm thầm vui mừng cho Phương Hạo Vân. Sinh hoạt ở một gia đình như vậy, với hắn mà nói, chính là một chuyện tốt.
Sau đó, dì Bạch dựa theo tình huống thân thể của Phương Tử Lân, đưa ra một vài phương pháp tập dưỡng sinh cụ thể. Đồng thời, ở phương diện rèn luyện và ăn uống cũng đưa ra một vài đề nghị.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô liền đứng dậy cáo từ.
Phương Hạo Vân ngăn cản ý đồ muốn giữ cô lại của mọi người, rồi đi chuẩn bị tự mình lái xe đưa cô về.
Nhìn theo bóng dáng của hai người, Phương Tuyết Di dẩu cái môi lên, nhẹ giọng thì thầm:
"Thằng nhóc này thật là giỏi, đã ăn trong bát rồi, lại còn ngó trong nồi nữa, nghĩ chị đây sẽ không mách lẻo cho Kỳ sao?"
Phương Tuyết Di nói móc một lúc, rồi lại thôi…
Hiện tại cũng đã tới nửa đêm rồi, xe cộ trên đường không nhiều lắm, Phương Hạo Vân lái xe nhanh như bay, không mất bao nhiêu thời gian đã đưa dì Bạch về tới cửa hàng lưu niệm.
Xuống xe, Phương Hạo Vân còn dặn dò vài câu với dì Bạch:
"Dì, trong khoảng thời gian này, dì cũng đừng vì chuyện của con mà vất vả nữa, trước tiên phải khôi phục được chân khí mới là quan trọng."
"Ừm!"
Dì Bạch gật gật đầu, mỉm cười, nói:
"Dì biết rồi, Hạo Vân, nghe dì nói với con này, trong khoảng thời gian một tháng tới, dì có thể tạm thời không liên lạc với con được. Dì cũng không gạt con, lần này chân khí bị hao phí rất nhiều, dì cần phải tới một chỗ để tĩnh dưỡng. Cửa hàng lưu niệm tạm thời cứ đóng cửa đã, dì sẽ đưa đủ thuốc Đông y cho con, con nhất định phải dùng cho đúng hạn, cấm được lười biếng. Về chuyện của Trương Mỹ Kỳ, con phải suy nghĩ cho thật kỹ, cô ấy cũng đã đủ đáng thương rồi, đừng làm cho cô ấy phải chịu thương tổn thêm nữa. Mặt khác về chuyện của Trương Bưu, con cũng phải mau chóng xử lí đi, đừng có để cho hắn cứ nhìn chằm chằm vào con, nếu không con sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ dấu vết đó.