Chương 677: Thần Phục.


" Nam Cung Kiếm... đến đây đi, xuất ra lực lượng mạnh nhất đi nào!" Phương Hạo Vân trở nên vô cùng bá đạo, khí tức mạnh mẽ ấy ngay lập tức bao phủ lấy toàn bộ nơi này.

Trong mắt của Nam Cung Kiếm bắn ra những tia lạnh lùng, giờ phút này trông hắn như là một ác ma chuyển thế vậy, răng nanh mọc dài ra, hai cánh nhú ra sau lưng, cực kỳ giống như quỷ satan, chỉ thiếu mỗi cặp sừng trên đầu nữa thôi.

Thần sắc của Phương Hạo Vân trở nên cuồng ngạo, cả người giống như một chiến thần vậy, khinh thường nhìn Nam Cung Kiếm, cười lạnh nói : ' Nam Cung Kiếm... tao phải cảm ơn mày, vì đã cho tao biết được lực lượng của quỷ hút máu thế nào ..."

Nam Cung Kiếm lạnh giọng nói : "Thằng chó chết, đừng vội càn rỡ" Nói xong, Lục Huyết ma đao trong tay run lên, đao khí cuốn lên đầy trời, chém về hướng Phương Hạo Vân liên tục.

Phương Hạo Vân cũng không e sợ, tay phải bổ ra một đao, đao khí màu tím mang theo khí thế kinh thiên lao điên cuồng đến .

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm thật lớn do đao khí hai bên va chạm nhau, thân thể của Nam Cung Kiếm bị đao khí của Phương Hạo Vân đánh trúng, văng ra xa mấy mét, quần áo trên người rách nát hết, và lông xanh đang từ từ mọc lên trên thân của hắn.

Phương Hạo Vân đắc thế không tha, thân thể lao nhanh lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nam Cung Kiếm, căn bản là không cho đối phương cơ hội thở dốc. Sat khí lạnh lùng cùng với khí lãng cuồng hoành và đao khí kinh thiên của Thiên Phạt lao đến cắn nuốt Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm đột nhiên cảm thấy cả người bị dòng khí mạnh mẽ ấy khóa lại, ngay cả tốc độ của hắn cũng giảm xuống một cách rõ rệt...

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, hai luồng lực lượng lớn va chạm vào nhau, tiếng nổ lớn cùng lực xung kích đánh trả về hướng hai người, uy lực của nó cực lớn, không gì sánh bằng được.

Thân thể của Nam Cung Kiếm lại bay ngược về sau, há mồm phun ra một ngụm máu, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ. Còn tình huống bên Phương Hạo Vân cũng không tốt lắm, nhưng hắn không phun ra máu, bởi vì khí huyết của hắn đã được Tịnh Thế Tử Viêm làm cho bình ổn lại.

Nhìn thấy Phương Hạo Vân vẫn hoàn hảo không bị gì, vẻ mặt của Nam Cung Kiếm trở nên sợ hãi, thật sự không thể tin vào hai mắt của mình.

Sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung cũng trở nên trầm trọng, hỏi : "Tiểu Phượng, Hạo Vân còn là người sao?"

"Đương nhiên là người!"

Long Hi Phượng cười nói :"Mẹ à, Hạo Vân là người được ghi lại trong điển tịch của Nam Cung thế gia chúng ta, hắn là kẻ sinh ra để tiêu diệt ác ma đó..."

Quan hệ của hai mẹ con, bởi vì lần đồng sinh cộng tử này mà dường như đã được cải thiện hơn không ít.

Nam Cung Kiếm lau đi máu trên khóe miệng, hét lên một tiếng, lông xanh trên người hắn càng lúc càng dày đặc hơn, làm cho bộ dáng của hắn trông khủng bố dữ tợn, nhìn giống một ác ma mới chuyển thế vậy.

"Đến đây!" Phương Hạo Vân nghiêm mặt quát, vận chân khí nội gian, phóng toàn bộ tinh thần lực ra đề phòng, hét lớn một tiếng : "Ra tay toàn lực đi, nếu không mày nhất định phải chết..."

"Khà khà ..." Nam Cung Kiếm đột nhiên bấm tay niệm thần chú, mười đầu ngón tay chợt bắn ra mười tia máu, chớp mắt đã bao phủ bốn phía.

Phương Hạo Vân bị vây ở giữa, dần dần cảm thấy được cơ thể trở nên nặng nề, hơn nữa, mùi máu xung quanh càng thêm đậm đặc, càng thêm dày đặc.

Toàn thân Nam Cung Kiếm lúc này cũng đã được bao phủ bởi luồng ánh sáng máu, cười giả tạo nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Đây mới là thực lực chân chính của tao, mày chết chắc rồi ..."

Lúc này, Phương Hạo Vân đã không còn cảm nhận được hơi thở con người trong Nam Cung Kiếm nữa.

"Chịu chết đi!" Nam Cung Kiếm phát ra một tiếng cười kì quái, Lục Huyết ma đao trong tay điên cuồng chém về hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân dường như không thể tránh né đòn tấn công của Nam Cung Kiếm, thân mình lập tức bị đánh trúng, giống như là một con diều bị đứt dây bay ngược ra xa, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Hắn bị chấn động, vội lấy Thiên Phạt ra chống đỡ cho mình, chậm rãi đứng lên, nhưng ánh sáng của Thiên Phạt đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Nam Cung Kiếm cười khinh thường nói : "Không có gì hơn ..."

Long Hi Phượng và Mộc Nguyệt Dung nhìn thấy Phương Hạo Vân bị thương, lập tức hô lớn lên.

"Không sao!" Quanh thân của Phương Hạo Vân lại dấy lên ánh lửa màu tím, bao phủ toàn thân lại, cười lạnh một tiếng, nói : "Tôi chỉ muốn thử uy lực của quỷ hút máu thôi... chẳng có gì ghê gớm ..."

Phương Hạo Vân nói như vậy làm cho Nam Cung Kiếm hơi giật mình.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân quay đầu lại nhìn Mộc Nguyệt Dung, Long Hi Phượng, nói : "Tịnh Thế Tử Viêm hoàn toan có thể tịnh hóa quỷ hút máu ..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Nam Cung Kiếm liền biến đổi, lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã xem thường Phương Hạo Vân rồi. Trước đó bị đánh trúng hoàn toàn là do Phương Hạo Vân cố ý.

Phương Hạo Vân hét lớn một tiếng, cả người như tên bắn, lao vọt về hướng Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm cũng không hề tránh né, cười lạnh giơ đao lên đón.

Kéo dài đến lúc này, Sí Thiên Sứ trong cơ thể của Nam Cung Kiếm cũng đã đạt đến giới hạn lớn nhất rồi, hắn bây giờ hầu như đã trở thành quỷ hút máu rồi, trên người không còn một chút hơi thở của con người cả.

"Ầm ầm!"

Đao mang của Thiên Phạt đã chém chính xác lên người của Nam Cung Kiếm, ngọn lửa màu tím chạy dọc theo đao thể ra, đốt cháy cánh tay phải của Nam Cung Kiếm.

Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng của Nam Cung Kiếm, hắn liền giơ đao lên tự chặt đứt cánh tay của mình.

Nam Cung Kiếm vội lui về sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ đau đớn, phẫn nộ nhìn Phương Hạo Vân, quát : "Tao muốn giết mày ..." Nói xong, phần tay bị chặt đứt của hắn đột nhiên mọc lông xanh ra, và kết thành lại một cánh tay mới.

Đây chính là năng lực tái sinh của quỷ hút máu.

Phương Hạo Vân biến ắc, trong mắt lóe sáng, một luồng đao mang màu tím bắn ra như điện xẹt, mang theo Tịnh Thế Tử Viêm bên trong, chém về hướng Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm đã có một bài học rồi, cho nên lần này không dám chậm trễ, vội vàng triển khai thân pháp, đôi cánh sau lưng mở ra, đập mạnh một cái, cả người nhanh chóng tránh né một kích kia.

Hành động trước đó của Nam Cung Kiếm thật ra cũng giống như Phương Hạo Vân vậy, hắn muốn thử xem uy lực của cái gọi là Tịnh Thế Tử Viêm ghê gớm đến mức nào, và sự thật đã chứng minh, Tịnh Thế Tử Viêm quả thật không bình thường.

Có điều, hắn đã trở thành quỷ hút máu, và có được năng lực tái sinh của quỷ, cho nên chỉ cần không bị nát xác, thì sinh mạng có thể kéo dài mãi.

Sau khi nghĩ đến những điều này, khóe miệng của Nam Cung Kiếm lộ ra một nụ cười tự tin.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân cũng hiện ra một nụ cười lạnh, thúc dục Tịnh Thế Tử Viêm. Đối phó với quỷ hút máu, hiệu quả của Tịnh Thế Tử Viêm hiển nhiên là không cần phải bàn cãi rồi.

Cùng lúc đó, Nam Cung Kiếm cũng đã giơ Lục Huyết ma đao lên, ánh sáng màu máu lao ra không ngừng, trông khủng khiếp vô cùng.

"Ầm!" Một tiếng, đòn tấn công của hai người chạm vào nhau, và xung quanh lại phát ra những luồng sóng xung kích mạnh, thổi bay tất cả những gì cản đường nó, và hai người lập tức rời khỏi vòng chiến.

Nam Cung Kiếm cảm thấy rằng có một luồng lực lượng kì quái đang tấn công vào thân thể của mình, trên ngực lập tức đau nhói, kêu đau một tiếng thật lớn, rồi lui về mấy bước.

Trong lòng hắn hoảng sợ không ngừng, kinh dị nhìn Lục Huyết ma đao, thân đao cũng đang run rẩy không thôi, và màu máu của nó đang từ từ trở nên ảm đạm thấy rõ. Hiển nhiên là Lục Huyết ma đao đã bị Tịnh Thế Tử Viêm xâm nhập rồi.

Trong lòng của Nam Cung Kiếm cũng đủ loại cảm giác, hắn vạn lần không ngờ Tịnh Thế Tử Viêm của Phương Hạo Vân lại có uy lực lớn như vậy, ngay cả kinh mạch bên trong người cũng bị nó làm cho tổn thương.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nảy sinh ý định rút lui.

Phương Hạo Vân thấy Nam Cung Kiếm sinh tâm lý sợ hãi, liền tận dụng thời cơ, phi thân lao đến, Thiên Phạt trong tay rực ánh lửa màu tím, lao đến chém giết.

Nam Cung Kiếm đã có sợ hãi với Tịnh Thế Tử Viêm, cho nên không dám đón đỡ, thân thể của hắn xoay nhanh trên không trung, tránh khỏi đòn tấn công của Phương Hạo Vân, sau đó cả người như hóa thành một tia máu, bay qua bay lại để tránh né liên tục, tốc độ nhanh như tia chớp. Hai người đã đấu thêm được mấy hiệp, tuy rằng Phương Hạo Vân rất cường thế, nhưng mà tốc độ của Nam Cung Kiếm cũng không chậm, luôn có thể tránh né linh hoạt.

Đột nhiên, Nam Cung Kiếm cười lạnh một tiếng, hai tay nắm chặt Lục Huyết ma đao, rồi tự phun ra một ngụm máu lên thân đao, và ngay lập tức, ánh sáng màu máu trở nên rực rỡ, còn hơn cả lúc đầu.

Phương Hạo Vân không lấy cứng chọi cứng nữa, thân hình xoay tròn, lấy việc tránh né làm chính, đồng thời tìm cơ hội tấn công không ngừng.

Cứ như vậy, hai bên đã đấu thêm với nhau mười hiệp, hai người không ai làm bị thương được ai cả. Nam Cung Kiếm cắn môi, nắm chặt Lục Huyết ma đao trong tay, oán hận nhìn Phương Hạo Vân, suy nghĩ về việc nên rút lui thế nào.

" Phương Hạo Vân, xem chiêu!" Nam Cung Kiếm khẽ quát một tiếng, chuẩn bị thi triển ra một kích toàn lực, sau đó nhân cơ hội bị lực phản chấn đẩy lùi mà chạy trốn. Chỉ thấy đao mang của hắn lóe lên không ngừng, những tia sáng màu máu mạnh mẽ lao đến.

Sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi đổi, hét lớn một tiếng, Thiên Phạt trong tay không ngừng vung lên, Tịnh Thế Tử Vie6mma2u tím đã hóa thành một con rồng lửa lao đến hướng Nam Cung Kiếm.

Mặt của Nam Cung Kiếm liền phát lạnh, Lục Huyết ma đao không ngừng múa lượn trong tay.

Công kích của hai người lại va vào nhau, vài tiếng nổ lớn vang lên, bốn phía liền ngập khí kình, huyết khí và ánh lửa tím bay ra không dứt.

Nam Cung Kiếm thật không ngờ, Phương Hạo Vân lại cuốn theo hắn nhanh như vậy, làm cho hắn căn bản là không có cơ hội rời đi, trong nháy mắt, hai người đã đấu thêm với nhau mười hiệp.

Sắc mặt của Nam Cung Kiếm càng ngày càng trở nên khó coi, xanh mét cả khuôn mặt.

Ánh mắt của Phương Hạo Vân chớp động, ngọn lửa màu tím trên thân đao của Thiên Phạt càng lúc càng rực rỡ.

Nam Cung Kiếm đánh lâu mà không thắng, lại chẳng có cơ hội chạy trốn, chỉ có thể cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, chuyên tâm đối địch. Lục Huyết ma đao trong tay hắn phát ra ánh sáng màu máu kinh dị, làm chấn động lòng người, uy lực không hề bình thường.

"Tiểu Phượng, nếu thật sự không được, chúng ta qua giúp cho Hạo Vân nhé..." Thù hận về Nam Cung Kiếm trong lòng Mộc Nguyệt Dung đã lên đến cực điểm rồi, bà hận không thể tự tay chặt bỏ cái đầu của Nam Cung Kiếm.

"Không được!"

Long Hi Phượng nói :"Mẹ, cuộc chiến của hai người bọn họ căn bản là không phải thứ mà chúng ta có thể can thiệp vào .... Chúng ta cứ ở đây chờ thôi, tin tưởng con, Hạo Vân sẽ không thất bại đâu..."

"Cố lên!" Mộc Nguyệt Dung hò hét một tiếng.

"A...."

Đột nhiên, Nam Cung Kiếm kêu đau một tiếng, bởi vì Tịnh Thế Tử Viêm trong cơ thể của hắn trước đó đã bắt đầu phát lực ra, phá hủy kinh mạch của hắn.

Phương Hạo Vân thấy thế, biết thời cơ đã đến, khẽ quát một tiếng, Thiên Phạt trong tay rực lên ánh lửa tím đậm, đao ảnh xuống như núi, chém về hướng Nam Cung Kiếm.

Nam Cung Kiếm không thể nào suy nghĩ đến Tịnh Thế Tử Viêm đang quậy phá trong cơ thể nữa, hợp lực lạ chống đỡ sát chiêu của Phương Hạo Vân, mỗi lần tiếp một đao, khí huyết trong cơ thể của hắn liền bị chấn động mạnh một lần, sau vài chiêu, hắn đã trở nên đuối sức thấy rõ.

Nhìn thấy thắng lợi đã đến trước mắt, Phương Hạo Vân thúc dục lực lượng của Thiên Phạt, tung đao mang có chứa Tịnh Thế Tử Viêm mà ra, bay về hướng Nam Cung Kiếm.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn, cuối cùng Nam Cung Kiếm đã bị đánh trúng, văng ra xa té ngã xuống đất. Hắn cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, và máu tươi lập tức phun ra, lực lượng trong cơ thể tan rã trong nháy mắt.

Hai cái răng nanh trong miệng lập tức nát ra...

Cái dấu hiệu này nói lên rằng lực lượng của hắn đã không còn.

Con mắt của Phương Hạo Vân hiện lên sát ý mãnh liệt, chỉ thấy tay phải của hăn đang vung lên, chém về hướng Nam Cung Kiếm. Mà Nam Cung Kiếm lúc này đã kiệt sức rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta chém mình.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một âm thanh : "Hạo Vân, để tôi ..."

Quay đầu nhìn lại, người nói chính là Mộc Nguyệt Dung, bà ta cùng đi với Long Hi Phượng đến, nói : "Hạo Vân, để tôi ra tay. Kẻ đã giết chết con của tôi, tôi muốn tự tay cắt đầu của nó ..."

"Tàn nhẫn lắm!"

Do đã mất hết lực lượng của ác ma, cho nên Nam Cung Kiếm đã trở về hình người lại, liếc mắt nhìn Mộc Nguyệt Dung, vẻ mặt đầy bi phẫn : "Tôi và bà tốt xấu gì cũng từ là mẹ con, chẳng lẽ bà thật sự không còn chút tình cảm nào sao?"

"Hừ!"

Mộc Nguyệt Dung cười lạnh khinh thường, nói : "Nam Cung Kiếm, mày còn mặt mũi nói với tao những lời đó sao ... Nếu không phải do Hạo Vân ở đây, thì sợ rằng tao đã chết dưới tay của mày ..."

"Chị dâu, em si mê chị hai mươi năm nay, trong lòng chưa từng có ý định nào khác, có lẽ ngay cả sắt đá cũng bị em làm cho cảm hóa, vì sao ... vì sao lại đối xử với em như vậy?" Nam Cung Kiếm đau lòng gào lên : "Em không cam tâm, không cam tâm...."

Long Hi Phượng cười khinh miệt, nhìn Nam Cung Kiếm, nói :"Ngay từ lần đầu tiên cậu đã sai rồi, cậu tự tay giết chết người anh cùng cha khác mẹ với mày, chỉ dựa vào điều này thôi, cậu đã không được tha thứ ..."

"Nhưng mà chị không thích Nam Cung Hoành ..."

"Thì sao?"

Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Tôi thừa nhận, lúc trước tôi quả thật không thích Nam Cung Hoành, nhưng tôi đã hạ quyết tâm lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó rồi. Tôi cũng quyết định sống tốt cuộc đời của mình, nhưng mà cậu đã tự tay hủy hoại cuộc sống của tôi, hạnh phúc của tôi ... Nam Cung Kiếm, tôi hận cậu chết đi được..."

"Ha ha ..."

Nam Cung Kiếm đột nhiên bật cười, vẻ mặt của hắn dường như hơi điên : "Xem ra tôi thật sự quá ngây thơ rồi ... Tôi vốn tưởng rằng trên đời này có cái gọi là tình cảm. Nhưng các người ... Mộc Nguyệt Dung, tôi thừa nhận tôi đã giết con trai của bà, anh của tôi. Nhưng bà không có giết chết em ruột của bà, mẹ ruột của tôi sao? Bà và tôi, căn bản là không có gì khác nhau, chúng ta cũng cùng là một người ..."

Nói xong câu đó, Nam Cung Kiếm quay đầu nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị dâu, chị cũng chẳng phải thứ tốt lành gì... Ngay cả người thân của mình mà chị cũng không buông tha... chị nghĩ chị là cái gì hả ..."

" Nam Cung Kiếm tôi có được ngày hôm nay, cũng là do các người ban tặng... Tôi không cam lòng ..."

"Đi chết đi!" Không đợi Nam Cung Kiếm dứt lời, Mộc Nguyệt Dung và Long Hi Phượng đã cùng nhau tấn công, chặt bỏ đầu của Nam Cung Kiếm.

Nhìn thấy Nam Cung Kiếm chết không nhắm mắt, Mộc Nguyệt Dung hừ nói : "Mày không cam lòng thì thế nào ... Loại ác ma giống như mày, nên xuống địa ngục từ sớm đi ..."

Tuy miệng nói vậy, nhưng nhớ lại chuyện hồi nãy, trong lòng của bà không khỏi run lên. Chuyện hôm nay, nếu không có Phương Hạo Vân ở đây, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Vì để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn, nên Phương Hạo Vân tung Tịnh Thế Tử Viêm ra, đốt cháy hoàn toàn xác chết của Nam Cung Kiếm, không còn sót lại gì.

Đến lúc này, cả ba người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dừng lại một chút, ba người đi ra phòng khách, kiếm chổ ngồi xuống, Phương Hạo Vân nói : "Tai họa ngầm Nam Cung Kiếm đã hoàn toàn được giải quyết, tôi có việc đi trước, còn về chuyện Nam Cung thế gia các người, ngày mai các người cho tôi một câu trả lời thuyết phục là được..." Trải qua trận chiến này, cách nói chuyện của Phương Hạo Vân dường như cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

"ừ!"

Mộc Nguyệt Dung gật đầu, nói : "Phương thiếu gia, mặc kệ là nói thế nào, tôi cũng đều phải cảm ơn cậu ..."

"Lời dư thừa không cần phải nói, là địch hay là bạn, tùy vào suy nghĩ của bà ..." Phương Hạo Vân nói xong liền xoay người bước đi.

"Khoan đã!"

Mộc Nguyệt Dung do dự mãi, rốt cục đã mở miệng gọi Phương Hạo Vân lại, lấy hết dũng khí ra, nghiêm túc nói : "Phương thiếu gia, không cần chờ ngày mia, tôi cũng đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, Nam Cung thế gia sẽ thần phục cậu... Từ nay về sau sẽ nguyện trung thành ..."

Lời này vừa nói ra, cũng làm cho Long Hi Phượng giật mình, thái độ của mẹ chồng chuyển biến nhanh thật.

Có điều cẩn thận nghĩ lại, theo biểu hiện thực lực hôm nay của Phương Hạo Vân cho thấy, trừ thần phục ra, thì còn có lựa chọn nào khác sao?

"Ra mắt chủ công!"

Vì tỏ vẻ thành ý của mình, nên Mộc Nguyệt Dung đã quỳ một gối xuống.

"Đứng lên đi!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Lão phu nhân, bà đã lựa chọn như vậy, thì từ nay về sau, tôi và bà đều là người một nhà, không cần phải đa lễ ..."

"Cảm ơn Phương thiếu gia..."

Sau khi đứng dậy xong, vẻ mặt của Mộc Nguyệt Dung cũng đã trở nên tôn kính rất nhiều.

Long Hi Phượng được mở rộng tầm mắt ra, trong ký ức của bà ta, đây là lần đầu tiên Mộc Nguyệt Dung tỏ vẻ tôn kính người khác. Trước kia, mặt dù ở trước mặt quan chức cấp cao của chính phủ, thì bà ta vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo của mình.

Bởi vậy có thể thấy được, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều trở nên mờ nhạt đi.

"Ngày mai tôi sẽ phái người đến thương lượng công việc cụ thể với bà, hy vọng bà có thể phối hợp!"

Để lại những lời này xong, Phương Hạo Vân liền xoay người đi ra.

Đợi cho đến khi Phương Hạo Vân rời đi, Long Hi Phượng mới chủ động mời Mộc Nguyệt Dung đi vào phòng mình.

"Con muốn nói cái gì?" Trước mặt Long Hi Phượng, Mộc Nguyệt Dung vẫn giữ cái vẻ cao ngạo của mình : "Tiểu Phượng, có phải con muốn khuyên mẹ hiến thân cho chủ công không?"

"Đúng vậy, con có ý này!"

Long Hi Phượng thản nhiên nói : "Mẹ à, con người của hắn mẹ còn chưa hiểu hết đâu. Đừng tưởng rằng bên cạnh hắn có nhiều đàn bà thì hắn sẽ không thèm ngó ngàng đến, thật ra hắn là một con người rất trọng tình nghĩa... Nếu mẹ có thể làm cho Hạo Vân thích mẹ, hoặc chỉ cần có hảo cảm với mẹ thôi, thì mẹ sẽ nhận được sự che chở của hắn. Như vậy thì đối với Nam Cung thế gia sẽ rất tốt..."

"Nhưng mà..."

Mộc Nguyệt Dung muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng vẫn hỏi : "Tiểu Phượng, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi, con nghĩ chủ công sẽ chấp nhận sao?"

"Đương nhiên là sẽ rồi!"

Long Hi Phượng cẩn thận đánh giá Mộc Nguyệt Dung vài lần, cười nói : "Mẹ, sự tự tin của mẹ chạy đi đâu rồi... Con không hề nói quá, nhìn mẹ hoàn toàn không giống một bà già chút nào cả. Nhất là sau khi mẹ dùng đại hoàn đan xong, thì những dấu vết luyện công năm xưa đã biến mất rồi. Bây giờ, nhìn mẹ giống như là một thục phụ cao quý vậy, hoàn toàn tươi trẻ, sự hấp dẫn đối với đàn ông thì không cần bàn cãi nữa ..."

"Cho dù hắn muốn, nhưng mà mẹ ..." Mộc Nguyệt Dung nhíu mày nói : "Mẹ không thể có lỗi với ba chồng của con được... Những năm gần đây con cũng biết rồi đấy, mấy ông quan, những tên giàu có thèm mẹ chảy nước miếng luôn, nếu mẹ thật sự muốn dùng thân thể để làm hưng thịnh Nam Cung thế gia, mẹ đã làm từ sớm rồi ..."

"Con biết!"

Long Hi Phượng nói : "Con biết mẹ có nguyên tắc của mình, nhưng con phải nhắc nhở mẹ, những người đó của mẹ, mặc dù là cộng toàn bộ lại, cũng không thể nào bằng Hạo Vân được. Thực lực của hắn mẹ cũng thấy rồi đấy, hắn hầu như đã trở thành truyền thuyết rồi... Có đôi khi con thậm chí còn nghĩ rằng, hắn còn là người sao?"

Nói đến đây, Long Hi Phượng tiếp tục khuyên bảo : "Mẹ à, cơ hội ngay trước mắt mẹ, mẹ tự mình suy xét đi ... Đúng rồi... Hạo Vân sẽ không dùng sức mạnh với mẹ đâu, nếu mẹ nghĩ thông suốt rồi, thì cứ việc chủ động đi..."

"Chủ động?"

Mộc Nguyệt Dung hoàn toàn không còn biết nói gì luôn. Nếu là bị động, thì bà còn thẹn thùng chấp nhận. Nhưng muốn bà chủ động thì ... đúng là không thể nói được rồi ...

Mộc Nguyệt Dung không thể tưởng tượng được cảnh mình vểnh mông lên, cầu xinh đàn ông đi vào ...

"Mẹ à, những cái nên nói con đã nói rồi, mẹ tự giải quyết cho tốt đi ..." để lại những lời này xong, Long Hi Phượng cũng rời đi.

"Trời ơi, mình thật sự nên làm thế nào đây?" Mộc Nguyệt Dung đột nhiên nhớ ra hai chữ : "Báo ứng ..."

Trong quá khức, bà rất cường thế, đàn ông trong thiên hạ đều không thể lọt vào trong mắt của bà được. Cho dù là một lão đại như Nhạc Hằng muốn nắm tay hay hôn nhẹ lên má của bà thôi, bà cũng từ chối.

Thậm chí là cả đời này, trừ chồng của mình ra, bà chưa từng khiêu vũ với một người đàn ông nào cả...

Sáng ngày hôm sau, Phương Hạo Vân dẫn người đến để nói về những việc cần phải làm sau này, khi gặp Mộc Nguyệt Dung, hắn luôn cảm thấy rằng ánh mắt của bà ta nhìn mình có một chút khác thường, nhưng hắn cũng không để ý nhiều.

Hắn dẫn theo Bạch Quý, Kim Gia, và để cho bọn họ tự mình thương lượng với Mộc Nguyệt Dung, thảo luận về những chi tiết cụ thể.

Nếu đã thần phụ, thì Nam Cung thế gia sẽ hưởng thụ sự che chở, đồng thời cũng phải trả một cái giá nho nhỏ.

Điều mà Phương Hạo Vân cần nhất hiện nay chính là người và tiền, mà hai thứ này, Nam Cung thế gia đều không thiếu.

Lúc giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Phương Hạo Vân đi dạo một mình trong hoa viên, trên đường bước vào, đâu đâu cũng là cảnh sắc tươi mát, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Phương Hạo Vân thầm than một tiếng ; "Nơi này quả thật là một chổ tốt ..."

"Ây da ..."

Đúng lúc này, phía sau hắn truyền đến một tiếng kêu của đàn bà, Phương Hạo Vân vội vàng quay lại, nhìn thấy Mộc Nguyệt Dung đang ngồi chồm hổm, tay ôm bụng, tỏ vẻ đau đớn.

Không kịp suy nghĩ, Phương Hạo Vân đi qua, nâng Mộc Nguyệt Dung dậy, thân hình của bà dường như không còn sức lực, suy yếu dựa vào vai của hắn, thản nhiên nói : "Cảm ơn ..."

Ôm người đẹp vào ngực, Phương Hạo Vân liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng : "Thơm quá ..."

Ánh mắt ngập nước của Mộc Nguyệt Dung nhìn về hướng Phương Hạo Vân, trên mặt cũng ửng hồng, đang thở hổn hển, vẻ mặt đầy sự phức tạp.

Phương Hạo Vân liền nói với Mộc Nguyệt Dung : "Lão phu nhân, bà không sao chứ? Có phải là ngày hôm qua bị Nam Cung Kiếm đả thương, thân thể vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn?"

Mộc Nguyệt Dung nhẹ nhàng nói : "Tôi không sao, cảm ơn chủ công đã quan tâm ..." Nói xong, đôi mắt đầy mị ý của bà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, có vẻ như đưa tình. Ngoài ra, cổ áo của bà hơi sâu, có thể nhìn thấy rõ khe núi trắng tuyết kia, eo nhỏ mông tròn cả người tràn ngập sự hấp dẫn.

Phương Hạo Vân không khỏi động lòng, hay là Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ mình đây?

Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân bình thản nói : "Không sao là tốt rồi ..."

Mộc Nguyệt Dung cười hì hì nói : "Chủ công, tôi thấy cậu thật sự rất thích chổ này, hay là tặng cho cậu nha, lát nữa tôi sẽ kêu tiểu Phượng làm thủ tục cho cậu... Đúng rồi, tối nay cậu có ở lại không?"

"Xem tình huống thế nào đã!" Phương Hạo Vân cũng trả lời nước đôi luôn.

"À..."

Mộc Nguyệt Dung đáp một tiếng, nói : "Chủ công, cậu tiếp tục thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên đi, tôi đi thu xếp đồ ăn tối một chút ..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung liền cho Phương Hạo Vân một cái nhìn rất dụ hoặc, rồi lắc cái vòng eo như rắn nước của mình chậm rãi rời đi, Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông vểnh của bà đang lắc lư không ngừng kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Hắn luôn cảm thấy rằng, Mộc Nguyệt Dung đang cố ý dụ dỗ hắn.

Hắn phỏng chừng cái này là do Long Hi Phượng xúi bậy.

Nếu không như vậy, thì dựa theo tính cách của Mộc Nguyệt Dung, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này được.

Mộc Nguyệt Dung đi vài bước, chợt dừng lại, quay đầu nhìn Phương Hạo Vân một cái, trong mắt tràn ngập mị ý : "Chủ công, hay là cậu giúp tôi kiểm tra thân thể đi, nhìn xem trong cơ thể tôi còn máu ác ma hay không..."

"Cũng tốt!"

Phương Hạo Vân nói xong liền đi qua.

Mộc Nguyệt Dung thấy Phương Hạo Vân đi theo, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, ngượng ngùng đi tới.

"Đến phòng tôi đi ..." Mộc Nguyệt Dung khẽ nói một tiếng, rồi lắc cái mông dẫn đường.

Phương Hạo Vân đi theo phía sau bà, cảm thấy cơ thể như nóng lên. Tuy rằng hắn không tính làm ra loại chuyện cầm thú già không bỏ nhỏ không tha kia, nhưng bây giờ Mộc Nguyệt Dung đang cố tình khiêu khích hắn, đây lại là một vấn đề khác cần phải tranh luận.

Hai người cùng nhau bước đi, ước chừng khoảng năm phút sau thì đến phòng riêng của Mộc Nguyệt Dung, nhìn thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ dòm chằm chằm vào cặp mông của mình, Mộc Nguyệt Dung mỉm cười nói : "Chủ công, vào đi..."

Nói xong, bà tự tay đóng cửa phòng lại.

"Chủ công, từ ngày hôm qua đến giờ, bụng của tôi luôn cảm thấy đau... Hay là cậu nhìn xem giúp tôi đi..." Nói xong, Mộc Nguyệt Dung lại ném cho Phương Hạo Vân một cái nhìn chết người.

Phương Hạo Vân không trả lời, mà chậm rãi bước đến gần thân thể của Mộc Nguyệt Dung, hít sâu một hơi, tâm tư khẽ động đậy, tuy rằng Mộc Nguyệt Dung đã lớn tuổi rồi, nhưng đối với người luyện võ mà nói, tuổi tác không phải là một vấn đề. Huống chi Mộc Nguyệt Dung đã dùng đại hoàn đan vào, dung mạo càng tươi trẻ hơn.

Nói thật, khi Mộc Nguyệt Dung đứng chung một chổ với Long Hi Phượng, người không biết thì tuyệt đối không có khả năng nghĩ hai người là mẹ chồng và nàng dâu. Bởi vì nhìn từ bên ngoài cho thấy, tuổi tác của hai người không có chênh lệch quá lớn.

Dường như cảm nhận được thân thể đàn ông đang đến gần mình, hô hấp của Mộc Nguyệt Dung cũng trở nên dồn dập hơn.

Phương Hạo Vân bước đến gần hơn, mỉm cười nói : "Bà nằm lên giường đi, tôi xem xét giúp bà ..."

"Ừ ...."

Mộc Nguyệt Dung khẽ đáp một tiếng, rồi nhanh chóng bước qua, nằm lên giường, làm ra vẻ mặc cho người chà đạp.

Phương Hạo Vân đi đến, đưa tay đặt lên bụng của bà, nhẹ nhàng xoa nắn một chút. Hơn chục năm qua, thân thể của Mộc Nguyệt Dung lần đầu tiên được đàn ông đụng vào.

Mặc dù vẫn còn cách lớp quần áo, nhưng thân mình của Mộc Nguyệt Dung không khỏi run rẩy lên : "Chủ công.... thân thể của tôi không có gì trở ngại chứ?"

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền mỉm cười, bàn tay to dần hướng lên trên, nắm lấy ngọn núi cao trên ngực của bà dù còn cách lớp áo, nói : " Không cần sốt ruột, chậm rãi kiểm tra đã ..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân không ngừng xoa nắn bộ ngực của bà.

Thân thể mềm mại của Mộc Nguyệt Dung run lên, giọng nói cũng trở nên gấp gáp : "Chủ công, đừng như vậy ..." Miệng tuy nói vậy, nhưng Mộc Nguyệt Dung dường như không hề có ý giãy dụa chống cự gì cả.

Đêm qua, cả một đêm bà không có ngủ, suy nghĩ mãi về lời nói của con dâu, mãi cho đến khi hừng đông, bà mới đưa ra quyết định.

Chuyện đã đến nước này, bà không còn lựa chọn nào khác.

Phương Hạo Vân vừa xoa nắn bộ ngực cách lớp áo của bà, vừa cúi đầu xuống thì thầm bên tai của bà : "Bây giờ có phải là thoải mái hơn không?"

Mộc Nguyệt Dung bị Phương Hạo Vân khiêu khích làm cho cả người mềm nhũn ra, một cảm giác tê dại từ ngực đánh úp lên đầu, thân mình run lên, nhẹ giọng nói : "Thoải mái một chút... có điều bụng ..."

Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp bà loại trừ tất cả đau đớn ..."

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #677