Chương 672: Dụ Dỗ.


Đóng chặt cửa phòng lại, hai người giống như hai con thiêu thân lao vào nhau, cởi sạch quần áo và quấn quít nhau trên giường, Long Hi Phượng ngoan ngoãn nằm trong cái ôm ấp của Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân thì vuốt ve cái lưng nhẵn nhụi của cô, thở dài nói : "Đàn bà đúng là ... Ngay cả Mộc Nguyệt Dung cũng không ngoại lệ ... Đúng rồi, chị Phượng, viên đan gì đó, Nam Cung thế gia còn không, nếu còn thì lấy cho em một viên nhé..."

Long Hi Phượng lắc đầu nói : "Khẳng định là không còn... Thứ này chị cũng mới nghe nói lần đầu tiên đấy... Hơn nữa, nghe đồn nó là thánh phẩm trong truyền thuyết, sao có thể có nhiều được chứ"

Nói đến đây, Long Hi Phượng đột nhiên cười mờ ám : "Hạo Vân, nói thật cho chị Phượng biết đi, có phải em có ý định gì với bà già đó không?"

Hai tay của Phương Hạo Vân chậm rãi chạy từ cái lưng nhẵn nhụi của cô về đến ngọn núi mềm mại đầy đặn trước ngực, cười hắc hắc, nói : "Em không rõ ý của chị..."

Hai gò má của Long Hi Phượng chậm rãi đỏ ửng lên, nhỏ giọng đến nổi hầu như không thể nghe thấy được nữa : "Hạo Vân... Có đôi khi công phu giả ngu của em cao không thể tả được... Còn nhớ lần trước chị nói cái gì với em không? Cả đời bà già đó chỉ có một người đàn ông của bốn mươi năm trước, bây giờ dung nhan của bà ta được khôi phục nhờ hiệu lực của viên đan rồi... Nếu em có ý định gì, chị có thể giúp em..."

"Giúp như thế nào?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Hì hì..."

Long Hi Phượng mỉm cười, đưa lưỡi ra khẽ liếm một vòng trên môi, nói ; "Xem ra bây giờ em cũng đã động tâm rồi... Yên tâm đi, chuyện này cứ để cho chị lo, có điều tối nay em nhất định phải cố gắng mới được..."

"Cam đoan là khiến chị hài lòng..." Còn chưa nói xong, một đôi môi đỏ mọng đã che miệng của Phương Hạo Vân lại.

Không lâu sau, trong phòng đã truyền ra tiếng rên rỉ mê hồn của Long Hi Phượng, theo tiếng động mà phán đoán thì, chắc hẳn là hai người đang sung sướng đến cực điểm.

Mộc Nguyệt Dung ở bên cạnh đương nhiên là nghe được rất rõ ràng rồi, tâm tình đơn độc bị trêu chọc khiến cho cả đêm không ngủ được. Mãi cho đến sáng hôm sau, bà mới mặc đồ đi vào phòng khách ngồi một mình.

Không khí tươi mát, bầu trời thoáng đãng, đã làm cho tâm tình của Mộc Nguyệt Dung hơi bình tĩnh lại.

Nếu dựa theo tính cách trước kia của bà, thì Mộc Nguyệt Dung quả quyết là sẽ không cúi người như vậy. Nhưng bây giờ, tình thế ép người, theo tin tức của Nhạc Hằng, cấp trên đã có dấu hiệu bất mãn với Nam Cung thế gia rồi, bọn họ rất có thể sẽ mượn tay của Phương Hạo Vân để đối phó với Nam Cung thế gia.

Cho nên, phương pháp bảo vệ cho Nam Cung thế gia bây giờ chính là Phương Hạo Vân.

Chỉ cần có được Phương Hạo Vân, thì Nam Cung thế gia sẽ an toàn.

Mộc Nguyệt Dung rất rõ ràng sự khác biệt giữa Nam Cung thế gia và Long gia. Long gia có quan hệ rắc rối và khó gỡ với hắc đạo, còn Nam Cung thế gia thì đã tẩy trắng từ rất lâu, cho nên dù cấp trên có bất mãn với Nam Cung thế gia, bọn họ cũng không có khả năng ra tay trực tiếp được.

Đưa mắt nhìn trong nước, nếu quốc gia không phái người ra tay, thì chỉ có một mình Phương Hạo Vân là có năng lực phá hủy Nam Cung thế gia thôi.

Vì thế, Mộc Nguyệt Dung xuất ra sự ôn nhu của đàn bà, hy vọng có thể đạt thành hiệp nghị hòa bình với Phương Hạo Vân. Từ buổi nói chuyện ngày hôm qua cho thấy, hắn cũng không phải là muốn đuổi cùng giết tận gì Nam Cung thế gia cả.

Nói một cách khác tức là, chuyện này còn có đường sống.

Mặt trời lên cao, chiếu xuống đầu giường làm cho Phương Hạo Vân tỉnh dậy, hắn đưa tay mò mẫm bên cạnh, thì không thấy Long Hi Phượng đâu cả. Đứng dậy, hắn lỏa thể đi ra mở cửa sổ, không khí tươi mát tràn vào, khiến cho cả người hắn cảm thấy thoải mái.

"Hạo Vân, dậy đi, chị làm đồ ăn sáng cho em rồi đó..." Đúng lúc này, điện thoại của Phương Hạo Vân vang lên, sau khi tiếp máy, giọng nói của Long Hi Phượng liền vang lên trong điện thoại.

"Haha, để em xuống giúp chị" Tâm tình sáng nay của Phương Hạo Vân rất tốt, cúp điện thoại xong, lập tức mặc quần áo vào, và đi xuống phòng bếp cạnh phòng khách.

Nhìn nhìn vào bếp, thấy Long Hi Phượng đang bận rộn, và mùi đồ ăn truyền lên thoang thoảng, hầu như tất cả đều là các món hắn thích cả, khiến cho hắn nuốt nước miếng theo bản năng cái ực, đi đến nói : "Em có thể giúp gì cho chị không?"

"Không có gì đâu, em ra ngoài trước đi, một mình chị cũng có thể làm được mà" Long Hi Phượng cười ngọt ngào, nói : "Đi đi, đừng để bị hôi khói..."

"Được rồi!'

Phương Hạo Vân nhìn nhìn, dường như cảm thấy mình đúng là chẳng giúp ích gì cho đời cả, vì thế bước ra ngoài phòng khách luôn.

Ngồi xuống ghế sofa, duỗi lưng một cách uể oải, thì đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng động đằng sau lưng, quay đầu lại nhìn, thì thấy một bóng người đẫy đà hấp dẫn đang tưới hoa.

Người này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Mộc Nguyệt Dung.

Lúc này, Mộc Nguyệt Dung cũng đã nhìn thấy Phương Hạo Vân, cười nói : "Phương thiếu gia sao không ngủ thêm một chút nữa đi..."

"Ha ha ..."

Phương Hạo Vân đáp : "Lão phu nhân sáng sớm mà đã dậy tưới hoa rồi, sao tôi có thể ngủ được chứ... Lão phu nhân, hay là để tôi giúp bà..." Khi nói chuyện, Phương Hạo Vân cũng đưa mắt đánh giá Mộc Nguyệt Dung, hai má ửng hồng, eo nhỏ mông vểnh, bộ ngực sung mãn cao ngất, đúng là điện nước vẫn đầy đủ.

Mộc Nguyệt Dung cười cười, đáp : "Không cần đâu, cũng không phải chuyện lớn gì... tôi làm một mình là được rồi... Cậu ngồi chơi một hồi đi, chờ tôi làm xong sẽ qua nói chuyện với cậu..."

Phương Hạo Vân gật đầu, lại ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Không khí buổi sáng quả thật rất tươi mái, Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, thoáng do dự một chút, rồi đi qua một góc phòng tập một bộ quyền pháp dưỡng thân.

Sau khi kết thúc đường quyền, Phương Hạo Vân cảm thấy tinh thần thanh thản, trong lòng dễ chịu không nói nên lời. Mà lúc này Mộc Nguyệt Dung cũng đã đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, hỏi : "Phương Hạo Vân cảm thấy chổ này thế nào... Nếu cậu thích, tôi sẽ tặng chổ này cho cậu..."

"Ha ha..."

Phương Hạo Vân nói : "Nơi này quả thật là một chổ không tồi... Có điều quân tử không đoạt thứ người thích... tôi thấy thôi khỏi đi..."

Mộc Nguyệt Dung đáp ; "Nhà của tôi ở Hàng Châu, Hoa Hải đối với tôi mà nói, chỉ là một chổ dừng chân thôi, một nơi tốt như vậy, tôi cũng chẳng ở được lâu... Cho nên tặng cho cậu thì tốt hơn, xem như là lễ vật gặp mặt tôi tặng cho cậu vậy"

"Cái này càng không được..."

Phương Hạo Vân xua tay, cươi nói :"Nếu nói về lễ vật gặp mặt, hẳn là do tôi tặng cho bà mới đúng..."

Trên mặt của Mộc Nguyệt Dung bỗng dưng lộ ra một nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng lên mặt của Phương Hạo Vân, nói : "Phương thiếu gia, tôi thật tâm hy vọng có thể làm bạn với cậu... Chuyện của cậu và tiểu Phượng tôi cũng không tính quản, nhưng mà tôi có một thỉnh cầu..."

"Nói đi..."

Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Nụ cười của Mộc Nguyệt Dung hơi đổi, ánh mắt vẫn nhìn vào Phương Hạo Vân, nhưng vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc hơn : "Hạo Vân, tôi hy vọng cậu có thể trở thành con rể của Nam Cung thế gia..."

"Con rể?"

Phương Hạo Vân giật mình kinh hãi, nói : "Lão phu nhân, đây là ý gì... Bà hẳn là cũng biết, đàn bà của tôi không chỉ có một mình chị Phượng..." Không cần nghi ngờ nữa, Mộc Nguyệt Dung rõ ràng là muốn buộc hắn chung với Nam Cung thế gia rồi.

Sau một hồi, Mộc Nguyệt Dung mới lên tiếng : "Hạo Vân, tôi biết... Cậu yên tâm, tôi cũng đã nghĩ đến rồi, chuyện này tôi sẽ không công bố ra bên ngoài, chúng ta biết là được rồi. Nói cách khác, cậu làm con rể của Nam Cung thế gia, cũng không ảnh hưởng đến việc cậu qua lại với người khác..."

"Lão phu nhân, việc này bà có nói qua với chị Phượng chưa?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Vẫn chưa" Mộc Nguyệt Dung nói : "Tiểu Phượng sống là người của Nam Cung thế gia, chết là ma của Nam Cung thế gia... Chuyện này chỉ cần cậu đồng ý là được..."

"Lão phu nhân, thứ cho tôi nói thẳng... Có phải bà muốn buộc tôi chung với Nam Cung thế gia hay không?" Phương Hạo Vân trực tiếp hỏi.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên không bình thường, lúc thì xanh, khi thì trắng, sau một hồi bà mới lên tiếng : "Hạo Vân, đúng như cậu dự đoán, tôi quả thật là có ý này... Tôi biết, cậu nhất định sẽ nói tôi là một người chỉ nghĩ đến quyền lực.... Nhưng cậu có nghĩ đến hay không, một góa phụ như tôi mà phải chống đỡ tất cả những thứ này, là không dễ dàng đến mức nào ... Mấy năm nay, tâm lý của tôi càng lúc càng yếu, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không dám thả lỏng cảnh giác dù chỉ một giây..." Nói đến đây, hốc mắt của Mộc Nguyệt Dung đã đỏ lên, hai dòng lệ cuồn cuộn chảy xuống.

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Lão phu nhân, bà quả thật là không dễ dàng, có điều ..."

"Hạo Vân, hãy nghe tôi nói hết đã..." Mộc Nguyệt Dung dừng khóc lại, nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, chặn lời nói của hắn, nói tiếp : "Người ngoài đều cho rằng tôi rấ tuy phong, nhưng aic ó thể hiểu được sự cô độc và khổ sở trong lòng tôi... Đàn bà quản lý gia đình thật sự rất khó... Nhớ đến lúc khi tiên phu vừa mất, những chính khách, phú hào lúc đầu có quan hệ rất tốt với Nam Cung thế gia, ngay lập tức nhân cơ hội trở mặt lật lọng, thậm chí là còn có kẻ mơ ước sắc đẹp của tôi, muốn tiến hành giao dịch quyền và sắc... Khoảng thời gian ấy, là những ngày đen tối nhất trong cuộc đời của tôi.... Nhưng mà tôi vẫn kiên trì được..."

Mộc Nguyệt Dung lại khóc, nói : "Tôi có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự là không dễ dàng... Cho nên, tôi không hy vọng Nam Cung thế gia bị hủy trong tay tôi... Phương thiếu gia, hy vọng cậu có thể hiểu cho tâm tình của tôi..."

Lúc này, trên mặt bà hiện ra một nụ cười hơi ảm đạm : "Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện này với người khác, ngay cả Tiểu Phượng cũng không hề biết được chuyện này. Phương thiếu gia, không biết vì sao, nhưng cậu luôn có thể cho người khác một cảm giác an toàn. Nói chuyện với cậu, trong lòng tôi không có cố kỵ gì cả .... Nếu thời gian cho phép, tôi thật sự muốn đem hết tâm sự của tôi nói hết ra cho cậu nghe ..."

Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Lão phu nhân... bà có thể nói vậy làm tôi rất vui, bà đã xem tôi là bạn ... Nhớ kỹ, có tâm sự gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm một thính giả trung thành..."

Suy nghĩ một chút, Phương Hạo Vân trầm ngâm nói : "Lão phu nhân, chuyện vừa rồi tôi sẽ xem xét, nhưng mà tôi cảm thấy rằng bà nên thương lượng với chị Phượng thì tốt hơn... Dù sao đây cũng là chung thân đại sự của chị ấy ..."

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #672