"Anh cũng vậy!" Phương Hạo Vân cười cười, chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình, kéo dì Bạch vào lòng ngực, đôi tay chậm rãi vuốt ve tấm lưng ong của cô.
"Hạo Vân, kiếp này có anh, em đã thỏa mãn rồi" Ánh mắt của dì Bạch trở nên mê ly, hơi thở dồn dập hơn, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười. )
Bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi đi xuống đùi của cô, và lập tức phủ lên cái nơi ẩm ướt kia.
"Hạo Vân..."
Bị vuốt ve bên dưới, một cảm giác tê dại lập tức phủ khắp toàn thân, khiến cho cơ thể của cô không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng.
Miệng của Phương Hạo Vân cũng hôn xuống đôi môi của cô, từ từ đi qua cổ, hai ngọn núi cao, cái bụng phẳng, và cuối cùng dừng lại ở nơi đầy cây cỏ kia.
Hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập.
Hai mắt dì Bạch khép hờ lại, hơi thở dần trở nên gấp gáp, dường như không nhịn được cái cảm giác kích thích tê dại kia, eo của cô nhẹ nhàng lắc lư, như có ý muốn miệng lưỡi của hắn vào sâu hơn.
"TIến vào đi..."
Dì Bạch dường như đã chịu hết nổi rồi, kiều mỵ kêu lên một tiếng, cặp mông vặn vẹo không ngừng, trong hơi thở cũng đã phát ra những tiếng rên rỉ dồn dập.
Giờ phút này, chổ ấy của dì Bạch đã ướt lắm rồi, Phương Hạo Vân cũng không chần chờ nữa, đâm thẳng một phát vào. Tuy rằng dì Bạch vẫn còn là xử nữ, nhưng dù sao cô cũng không phải là người bình thường, thể chất mạnh hơn hẳn so với các cô gái thông thường.
Khi Phương Hạo Vân vượt qua lớp màng ấy, ở dưới của dì Bạch cũng không quá đau đớn, cô tự động lắc lư cái mông của mình, chủ động chào đón nó.
Thân thể của hai người kết hợp chặt chẽ với nhau.
Sau cơn đau nhỏ chính là niềm vui sướng lớn, cảnh như vậy, lúc trước dì Bạch đã từng nằm mơ thấy rất nhiều lần. Cảnh trong mơ hoàn toàn khác so với thực tại, cảm giác sung sướng này ở trong mơ tuyệt đối không bao giờ có được. )
Sau khi hư thân, Tố Nữ Công trong cơ thể của dì Bạch thông qua chổ tiếp xúc của hai người điên cuồng chạy vào trong cơ thể của Phương Hạo Vân.
Rất nhanh, dưới sự kích động của Tố Nữ Công, chân khí trong cơ thể Phương Hạo Vân chậm rãi bị kích hoạt và trở nên hưng phấn rất nhiều, tự chạy mấy vòng kinh mạch trong cơ thể.
Chỉ trong nháy mắt, chân khí trong cơ thể hắn đã vận hành được hai chu thiên. Mà trong quá trình này, lực lượng của hai người không ngừng cuốn hút lẫn nhau, dung hợp cho nhau.
Dần dần, chân khí của Phương Hạo Vân cũng Tố Nữ Công của Phương Hạo Vân đã dung hợp thành một lực lượng mới, và nguồn lực lượng ấy sau khi vận hành một vòng chu thiên trong cơ thể của Phương Hạo Vân xong, liền trở về đan điền của hắn.
Ngay sau đó, Thiên Phạt vốn đang yên tĩnh trong cơ thể của hắn bỗng trở nên sinh động, lực lượng bị phong ấn trong đao bỗng tự phun trào ra. Đến lúc này, trong cơ thể của Phương Hạo Vân đã xuất hiện ba nguồn lực lượng khác nhau.
Ba nguồn lực lượng này cuốn lấy nhau, dung hợp với nhau, cuối cùng nó tạo thành một lực lượng màu tím hoàn toàn mới, và Phương Hạo Vân đã có thể cảm nhận được sự cường đại của nguồn lực lượng này.
Ngoài ra, trong lúc hai người đang kết hợp với nhau, thì Phương Hạo Vân và dì Bạch đồng thời tiến vào một cảnh giới kì lạ. Dì Bạch có thể thông qua thần thức của mình mà cảm nhận tâm ý của Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân cũng có thể cảm ứng được tâm ý của dì Bạch. Hai người đã đạt đến cảnh giới trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng rồi.
Loại cảm giác kì diệu này khiến cho hai người càng thêm hưng phấn hơn.
Trong khi các nguồn lực lượng không ngừng giao hòa với nhau, thì nội tâm của hai người cũng kết hợp chặt chẽ với nhau. Cùng lúc đó, thân thể cũng dính chặt nhau hơn.
Hai người cùng cử động thân mình, dùng cái cảm giác nhiệt tình gần như là điên cuồng cùng tình và yêu để kết hợp. Đây mới thật sự là sự kết hợp chân chính.
Toàn bộ quá trình này đại khái là kéo dài khoảng một giờ, đợi sau khi tất cả kết thúc, thì cái trán của dì Bạch đã đầy mồ hôi rồi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi. )
Có điều, trên mặt của cô vẫn mang theo vẻ hạnh phúc và ngọt ngào.
Đàn bà của Bạch gia sinh ra đã là nô bộc của tôn giả, tất cả của cô, từ cơ thể cho đến nội tâm, đều thuộc về tôn giả. Đây là số mệnh, cũng là nhiệm vụ của cô.
Hôm nay, cô rốt cục dã giao lại tất cả cho tôn giả tương lai rồi.
May mắn thay, vị tôn giả ấy lại chính là người đàn ông mà cô thầm mến trong lòng.
Là một người đàn ông đáng để giao phó mọi thứ.
Sau khi tất cả trở về bình tĩnh, hai người chậm rãi mở mắt ra, chăm chú nhìn đối phương.
"Tố Tố, anh yêu em!" Sau khi tâm niệm kết hợp với nhau, đã làm cho tình cảm của Phương Hạo Vân và dì Bạch thăng hoa, những cảm xúc chôn dấu bấy lâu nay trong lòng cũng hoàn toàn phun trào.
"Hạo Vân, ông xã thân yêu của em!" Dì Bạch ngượng ngùng sửa miệng lại, vẻ mặt đầy hạnh phúc, ôm lấy lòng ngục của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười hì hì, chụp lấy bàn tay trắng tuyết của cô, trực tiếp đưa xuống dưới, nhẹ giọng nói : "Tố Tố, anh còn muốn..."
Dì Bạch ngượng ngùng cười, mặt lộ vẻ khó xử, bởi vì chuyện trước kia tuy rằng là "người đưa thì ta đẩy", nhưng mà chủ động mời mọc kiểu này thì cô không làm được.
"Ơ..."
Ngay trong lúc cô đang chần chờ, bàn tay của Phương Hạo Vân đã phủ lên khu rừng của cô, sự tiếp xúc tê dại kia đã làm cho cô rên lên một tiếng, lá gan cũng dần to lên, và bắt đầu phục vụ cho người đàn ông của mình.
Hai người lại tiếp tục hưởng thụ tình cảm mãnh liệt của cơ thể.
Tâm của hai người giao hòa, khiến cho thân thể của hai bên trở nên nhạy cảm hơn, và trong phòng lại vang ra những tiếng hợp thể cuồng dại.
Nguyệt Nha Nhi đứng ngoài cửa nghe thấy hai người kêu to như vậy, trong lòng rất ngứa, có mấy lần cô thậm chí muốn vọt vào để threesome rồi.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn đè nén dục niệm của mình.
Bởi hôm nay là đêm động phòng của chị gái, cô cảm thấy không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Hai người trong phòng làm ba lượt, Nguyệt Nha Nhi đứng ngoài cửa cũng tự an ủi ba lượt, ở dưới đã hoàn toàn ướt đẫm, nhất là quần lót, không thể mặc được nữa rồi.
Mãi cho đến sáng, đôi nam nữ vận động cả đêm rốt cục đã thỏa mãn đi ra.
Nguyệt Nha Nhi đã sớm chuẩn bị cho hai người một bữa sáng phong phú, cô cười cười nhìn hai người, mở miệng nói : "Chị gái, anh rể, còn không lại đây ăn sáng đi, bận việc cả đêm, hai người chắc là đói bụng lắm đây.. Ăn nhiều một chút, bổ sung lại thể lực..."
Dì Bạch đương nhiên là biết ý của em gái rồi, tức giận nói : "Em đó, chỉ biết nói bậy.... bận việc gì chứ, buổi tối bọn chị chỉ ngủ thôi..."
"Hắc hắc"
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi xuất hiện một sự bỡn cợt, cười nói : "Chị, còn giả vờ với em làm gì, chị đúng là người mạnh nhất của Bạch gia, ngay cả lần đầu tiên mà cũng lợi hại như vậy, về sau anh rể không biết làm sao mà sống đây..."
Lúc này Phương Hạo Vân cũng đã chú ý đến, Nguyệt Nha Nhi bắt đầu gọi mình là anh rể.
Dì Bạch đúng là chị của cô, nhưng mình cũng là người đàn ông của cô, cô kêu như vậy, hình như không được thích hợp cho lắm.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, nếu đã là chị em, quan hệ hỗn loạn như vậy thì gọi thế cũng chẳng sao.
Dì Bạch phụng phịu nói : "Nguyệt Nha Nhi không được nói bậy, cái gì mà anh rể với không anh rể, đừng quên, Hạo Vân cũng là người đàn ông của em..."
"Không, em thích gọi anh rể..."
Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Em mặc kệ, về sau em cứ gọi Hạo Vân là anh rể... đây là tự do của em, các người hông được xen vào...."
"Chị mặc kệ, tùy em làm bậy..." Dì Bạch liếc nhìn em gái một cái, rồi kéo Phương Hạo Vân ngồi xuống bàn, bắt đầu thưởng thức bữa sáng phong phú.
"Chị, chị ăn nhiều một chút..." Nguyệt Nha Nhi biết chị đã mất đi tám phần công lực, thân thể không còn như trước kia, cho nên rất đau lòng.
Dì Bạch mỉm cười nói : "Không sao cả... chị đã giữ lại ba thành phần công lực rồi... Tuy rằng không thể so với trước kia, nhưng cũng không tồi... hai người không cần lo cho chị..." (Chổ này có lẽ sẽ có người nhầm lẫn, công lực thường được chia làm mười hai phần, hoặc là mười hai thành, chứ không phải như mười phần mà vài người nghĩ đâu, nếu ai là fan kiếm hiệp chắc biết vụ này) ) )
Sau khi dùng xong bữa sáng, dưới đề nghị của Phương Hạo Vân, dì Bạch đã cùng hắn đi đến ngọn núi phía sau Thiên Phạt thành, vì hắn muốn thử tu vi của hắn bây giờ.
Nghi thức dâng hiến Tố Nữ Công rất đơn giản, chỉ cần hai bên nguyện ý, thì trong quá trình hợp thể sẽ hoàn tất nghi thức này, và vô cùng thoải mái, không bị tác dụng phụ gì cả.
Làm chủ thể trong quá trình này, cho nên dì Bạch nhận rất nhiều đau đớn, dễ hiểu thôi, mất hơn một nửa công lực, ai mà thoải mái cho nổi.
Đương nhiên, phần công lực này truyền lại cho người đàn ông mình yêu, cũng chính là tôn giả tương lai, cho nên trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ lớn hơn so với đau đớn mà cô nhận.
Thật ra, chuyện phát triển đến tình huống này, cũng đã tốt hơn so với mong muốn của cô rồi. Phải biết rằng, lúc đầu cô quyết định gánh mọi trách nhiệm rồi.
Nhưng bây giờ, em gái ruột của cô lại gánh phần nặng nhất thay cho cô.
Cô chỉ mất đi một phần công lực thôi.
Đỉnh núi, gió thổi phần phật, dưới ánh mặt trời màu vàng nhạt, hai người đứng sóng vai nhau. Trên mặt của Phương Hạo Vân hiện rõ đường cong, cương nghị dị thường, ngũ quan giống như đao tước vậy, Thiên Phạt trong tay chém ra một luồng sáng màu tím, khí thế kinh người, nhìn từ xa lại trông Phương Hạo Vân giống như một chiến thần vậy.
Dì Bạch dựa vào hắn, trên mặt hiện ra mảnh đỏ ửng, mi như núi xa, đôi mắt lung linh mỹ lệ, trên người tản ra một tia sáng thánh khiết.
Nhưng mà trong đôi mắt của cô lại mang theo vẻ mệt mỏi. Nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, từ chỉnh thể mà nhìn, dì Bạch vẫn tươi đẹp như trước, giống như một tiên tử vậy.
Hai người đứng lặng yên không nói gì, không ai mở miệng cả. Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói lọi, bất chợt lên tiếng nói : "Tố Tố, em lui về sau một bước, để anh thử xem..." Nói xong, Thiên Phạt liền nằm trong tay hắn, đao thế rung động lên, đao quang bắn ra bốn phía.
"Thần Phạt!!!"
Phương Hạo Vân quát lên một tiếng, tay trái nắm chặt Thiên Phạt, chém ra một đường, một luồng đao mang kinh thiên hướng lên tận trời, giống như muốn vạch ngang bầu trời vậy.
Dì Bạch lẳng lặng nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng hơi mỉm lên, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Thần Phạt vốn là tuyệt kỹ của dì Bạch, tối hôm qua trong quá trình hợp thể, tâm linh hai người giao hòa, trong chàng có thiếp mà trong thiếp cũng có chàng, khiến cho Phương Hạo Vân đã học xong Thần Phạt.
Bí quyết của Thần Phạt dưới sự trợ giúp của Thiên Phạt mới có thể đạt đến trình độ hoàn mỹ nhất. Phương Hạo Vân nhẹ nhàng run lên, đao thế của Thiên Phạt lập tức ngập tràn bốn phía, bắn ra những ánh sáng màu tím chói lọi, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ cả Phương Hạo Vân, khiến cho mái tóc của hắn bập bềnh trong gió, góc áo đập vào nhau phát ra những tiếng phần phật, giống như một chiến thần oai hùng đứng giữa chiến trường vậy, ngay cả dì Bạch đứng bên cạnh mà còn nhìn đến ngây ngốc.
Dưới sự dẫn dắt của Thần Phạt, Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân phát ra những tiếng kêu lớn, giống như tiếng rồng ngâm hổ gầm vậy, dần dần, toàn bộ ngọn núi đã chìm trong đao thế cường đại.
"Hạo Vân.... bây giờ anh đã thi triển được sáu thành lực lượng của Thần Phạt..." Dì Bạch khẽ nói một tiếng, đưa ra đánh giá về tu vi của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hai mắt chợt lóe sáng, nắm chặt Thiên Phạt, và những ánh sáng tím càng trở nên chói lọi hơn, đao thể chấn minh, thẳng lên tận trời, ngay cả dì Bạch cũng phải biến sắc, vội vàng che lổ tai lại.
"Thần Phạt Lâm Thiên Hạ!!!"
Phương Hạo Vân quát một tiếng, chém ra một đao, đao mang như có sự sống vậy, theo đao thế của Thiên Phạt mà ra, chém lên tận trời, trong lúc nhất thời khiến cho cả không gian như thay đổi.
Vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên nghiêm nghị, hắn nhảy lên cao, hai tay nắm chặt Thiên Phạt, chém ra một đao, mà mục tiêu chính là ngọn núi trước mặt.
"Ầm ầm ầm!"
Ngọn núi lập tức bị rung chuyển, một đao mang như hủy thiên diệt địa xuất hiện giữa không trung, chém thẳng lên ngo5nnui1.
Ngọn núi lớn đổ sập xuống ngay trong khoảng khắc đó.
Sau một hồi, Phương Hạo Vân mới thu Thiên Phạt lại, sắc mặt giãn ra, toàn bộ khu vực trở về sự yên tĩnh.
Tiếng động thật lớn đã làm kinh động đến người trong Thiên Phạt thành, khiến cho Hoa Vô Nhai, Phong Dương dẫn theo thuộc hạ chạy đến đây.
"Hạo Vân, một đao vừa rồi của anh, đã thi triển được bảy thành uy lực của Thần Phạt..." Dì Bạch lại đưa ra nhận xét : "Anh vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được lực lượng bị phong ấn trong Thiên Phạt ... Hạo Vân, nói cách khác, anh vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được bí mật lớn nhất của Thiên Phạt..."
Phương Hạo Vân vốn tưởng rằng mình đã ghê gớm lắm rồi, nhưng nghe dì Bạch nhận xét như vậy, hắn mới biết được mình vẫn còn kém lắm.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, Phương Hạo Vân có niềm tin trong việc phá giải bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, bởi vì từ sau khi có được Tố Nữ Công của dì Bạch, sự liên hệ của hắn và Thiên Phạt đã trở nên chặt chẽ hơn, thậm chí là đạt được một trình độ mới.
"Tố Tố, anh tin tưởng, trong vòng một hai ngày nữa, anh sẽ phá giải được bí mật lớn nhất của Thiên Phạt..." Phương Hạo Vân tràn đầy tự tin nói.
"Ừ, em cũng tin tưởng anh"
Dì Bạch đi qua, giang hai tay ôm lấy Phương Hạo Vân, vui vẻ nói : "Hạo Vân, cố gắng lên, tương lai nằm trong tay anh..."
Phương Hạo Vân mỉm cười, đưa tay ôm lấy dì Bạch.
Sau khi hai người buông nhau ra, thì đám người Phong Dương, Hoa Vô Nhai, Tuyết Lý Hồng đã đồng thời bao vây bọn họ lại.
Vẻ mặt mọi người hơi khác nhau, và ánh mắt đều tập trung lên cả hai người này.
"Các vị, có ý gì vậy? Không có gì thì tránh ra..." Không lâu sau, Nguyệt Nha Nhi cũng đến, cô cười cười, nhẹ nhàng đi đến, mày hơi nhíu lại, đôi mắt đẹp nhìn quét qua xung quanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười : "Còn không đi, chờ ăn kẹo cưới à?" )
Nói đến đây, Nguyệt Nha Nhi trầm giọng bảo : "Các vị, còn không nhận ra sao? Tiểu thư và Hạo Vân đã kết thành vợ chồng..."
Lời này vừa nói ra, bốn phía lập tức trở nên ồn ào. )
Hiển nhiên, mọi người tràn ngập khiếp sợ đối với tin tức này rồi.
)
Nguyệt Nha Nhi bước đến, làm nũng cười quyến rũ một tiếng, nói : "Các người ngạc nhiên lắm sao? Ha ha... Từ hôm nay trở đi, Phương Hạo Vân chính thức trở thành tôn giả của Thiên Phạt thành, các người phải cúi đầu thần phục..." Nói xong, Nguyệt Nha Nhi quay lại, nhìn Phương Hạo Vân, nói tiếp : "Đồng thời, tôi còn muốn báo cho mọi người biết, Hạo Vân cũng là người đàn ông của tôi..."
Hai cô cùng có một chồng.
Những người đàn ông ở đây, hầu như ai cũng có chút hâm mộ và ghen tị. Bởi vì hai cô gái ưu tú nhất của Thiên Phạt thành đồng thời ái mộ Phương Hạo Vân, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là Hoa Vô Nhai, sự ghen tị và phẫn nộ của hắn đã đến tột đỉnh.
Tuy rằng hắn không thầm mến tiểu thư Bạch gia, cũng không thầm mến Nguyệt Nha Nhi, nhưng hôm nay, hắn lại ghen tị với diễm phúc của Phương Hạo Vân.
Hoa Vô Nhai ngẩng mặt lên cao, trên mặt hiện ra một cảm giác lãnh khốc, cười lạnh nói : "Nguyệt thành chủ, mặc dù Phương Hạo Vân là phu quân của tiểu thư, nhưng vị trí tôn giả này không phải nói ngồi là ngồi được..."
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khinh thường : "Trừ phi hắn có thể giết chết lão bất tử, diệt trừ đại họa cho Thiên Phạt thành, thì tôi mới tâm phục khẩu phục..."
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy thế, mặt hơi đổi, lạnh lùng nói : "Làm càng.... Lúc Hoa Thiết Thụ còn sống còn chưa dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi thì tính là gì...."
Hoa Vô Nhai cười cuồng một tiếng : "Bây giờ tôi là Hoa thành thành chủ, địa vị tương đương với cô..."
"Muốn chết!"
Trong mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một tia sát khí, tay phải nhẹ run lên, bắn ra một tia sáng trắng, mà tốc độ của tia sáng này không vừ, chỉ chớp mắt một cái đã vọt đến trước mặt Hoa Vô Nhai.
Hoa Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, hơi nâng tay lên, cũng bắn ra một tia sáng màu đen, nghênh đón.
Phương Hạo Vân nhìn thấy tia sáng trắng của Nguyệt Nha Nhi, trong lòng âm thầm bật cười, cuộc chiến này, Hoa Vô Nhai nhất định là chịu thiệt.
Dưới cái nhìn kinh dị của mọi người, ánh sáng trắng của Nguyệt Nha Nhi đã che đôi ánh sáng đen của Hoa Vô Nhai, khí thế không giảm đi, tiếp tục đánh tới hướng Hoa Vô Nhai.
Hoa Vô Nhai biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, hắn căn bản là không kịp tránh né, bị tia sáng trắng đánh đến trước ngực, phát ra một tiếng nổ, thân thể của hắn liền bay ngược về sau, ngã mạnh xuống đất, há mồm phun ra một ngụm máu.
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi lộ ra một nụ cười khinh thường, giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối ở sau đầu.
Mọi người đồng thời kinh ngạc.
Nguyệt thành thành chủ là người có công lực mạnh nhất trong bốn thành chủ năm xưa, lời này quả thật không sai, chỉ một chiêu đã đánh Hoa Vô Nhai ngã xuống đất...
"Đồ điên, cô điên rồi..." Hoa Vô Nhai sau khi đứng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nha Nhi, trong ánh mắt lộ ra sát khí lành lạnh.
"Hoa Vô Nhai... đối thủ của anh là tôi... Trước mặt tôi, anh còn dám bất kính với đàn bà của tôi..." Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng, cầm Thiên Phạt chỉ vào Hoa Vô Nhai.
Hoa Vô Nhai nhìn thấy Thiên Phạt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ : "Trước đó là cậu dùng Thiên Phạt bổ nát ngọn núi kia?"
Phương Hạo Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoa Vô Nhai, cười lạnh một tiếng : "Không sai, chính một tay tôi bổ nát, Hoa Vô Nhai, anh cảm thấy rằng xương của anh cứng hơn ngọn núi đó à?"
"Cậu muốn gì?" Hoa Vô Nhai vẫn lạnh lùng hỏi.
"Anh mạo phạm đến đàn bà của tôi, đương nhiên là phải bị trừng phạt..." Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân liền động, thân mình giống như một tia chớp vọt đến, Thiên Phạt trong tay vung lên, không phát ra một tiếng động nào cả mà tay phải của Hoa Vô Nhai đã bị chặt đứt.
Tốc độ ra tay của Phương Hạo Vân cực nhanh, ở đây trừ vài người ra thì không ai nhìn thấy rõ ràng được.
"Cậu tàn nhẫn lắm..." Hoa Vô Nhai vội vàng điểm huyệt cánh tay lại, để tránh đổ máu, nhưng có điều đau đớn kịch liệt đã làm cho khuôn mặt hắn biến đổi.
"Nhớ kỹ, đây là bài học cho anh..." Phương Hạo Vân thu hồi Thiên Phạt, lạnh giọng nói : "Nếu còn lần sau, tôi sẽ chặt đứt đầu anh..."