Tố Tố, em tốt nhất là nên hiểu rõ ràng... cơ hội ngay trước mắt, một bước lên trời, một bước ngã ngựa, hoàn toàn là do quyết định của em..." Tôn giả liếc nhìn Phương Hạo Vân đầy ẩn ý : "Em hy vọng hắn có thể thay đổi được vận mệnh của Bạch gia, đó là điều không có khả năng..."
"Đây là chuyện của tôi, không cần ông lo!" Dì Bạch mỉm cười nói : "Tôi tin tưởng Hạo Vân, tôi tin tưởng ánh mắt của tôi... Lão bất tử, nêu tôi là ông, thì tôi đã sớm rời khỏi Thiên Phạt thành đi chơi bên ngoài rồi... Nếu không phải nghĩ đến việc Bạch gia có thẹn với ông, thì mười năm trước tôi đã ra tay giết ông rồi..."
"Hừ!"
Lão bất tử cười lạnh một tiếng, nói : "Em cũng biết các người có lỗi với anh... Nếu đã có lỗi, vậy vì sao không nghĩ biện pháp bù lại... Tố Tố, nói thật cho em biết, anh đã hết hy vọng với Bạch gia rồi... Anh cũng không còn lòng nhìn Thiên Phạt thành nữa... Lần này rời núi, anh chỉ có một mục đích, đó chính là trả thù"
"Cút!"
Phương Hạo Vân xuất Thiên Phạt ra, dưới sự hỗ trợ của Thiên Phạt đã đẩy lực lượng toàn thân lên đến cực hạn, trong đôi mắt hiện ra sát khí dày đặn, tức giận nói : "Lập tức cút ngay cho tôi, nếu không thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn..."
"Chỉ dựa vào ngươi?" Tôn giả cười khinh thường :" Thằng nhóc con, ra tay với ta, ngươi còn non lắm... Nếu ngươi luyện thêm mười năm nữa thì còn có năng lực liều mạng với ta... Bây giờ, ngươi không được"
Tôn gia cười lạnh nói : "Ngươi cũng biết, Tố Tố bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, các ngươi đến với nhau, tuyệt đối không xứng... Tố Tố là của ta, Nguyệt Nha Nhi cũng là của ta. Nể mặt hai nàng, ta có thể tha cho ngươi, ngươi rời khỏi Thiên Phạt thành đi..."
"Lão bất tử... tôi thấy ông đúng là càng ngày càng hồ đồ, ông cảm thấy rằng ông thật sự có thể dùng một tay che trời sao?" Phương Hạo Vân nói : "Tôi đã nắm giữ được bí mật của Thiên Phạt... Tuy rằng không nắm chắc là có thể giết chết ông, nhưng mà tôi có năng lực thí mạng với ông, nếu ông không tin, bây giờ chúng ta thử xem..."
Lúc nói chuyện, Phương Hạo Vân đồng thời vận dụng tất cả lực lượng toàn thân và Thiên Phạt, đẩy lên một điểm giới hạn mới.
Khí thế cường đại như vậy không khỏi làm cho tôn giả nhíu mày, hắn nhìn dì Bạch như hổ đang rình mồi bên cạnh, lại nhìn Phương Hạo Vân đang đằng đằng sát khí. Cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Hắn vẫn còn luyến tiếc cái mạng của mình.
Trước khi nắm chắc tuyệt đối, hắn không muốn mạo hiểm.
"Hừ!"
Tôn giả hừ lạnh một tiếng, nói : "Hôm nay ta còn có việc, đi trước. Nước chảy nhưng núi không chuyển, chúng ta còn gặp mặt..." Vừa dứt lời, thân hình của tôn giả giống như một quả cầu lửa lao lên trời, trong nháy mắt đã biến mất tại chân trời.
Phương Hạo Vân âm thầm cắn lưỡi, lão bất tử quả nhiên cũng có bản lĩnh thật.
"Hạo Vân... Con thật sự nắm giữ bí mật của Thiên Phạt?" Dì Bạch bước đến gần hỏi.
"Không có!"
Phương Hạo Vân lắc đầu, thành thật nói : "Một số chổ quan trọng vẫn chưa rõ... Bây giờ con có thể khẳng định rằng trong Thiên Phạt đang ẩn chứa một lực lượng cường đại vô cùng. Nhưng mà làm cách nào vận dụng toàn bộ lực lượng này thì con không biết... Cuối cùng con vẫn cảm thấy rằng, trong cái này dường như đang thiếu cái gì đó..."
"Dì biết!"
Dì Bạch làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Thật ra dì biết nên làm thế nào để con nắm giữ hoàn toàn bí mật của Thiên Phạt, nhưng bây giờ dì vẫn chưa thể nói cho con biết.... Hạo Vân, có phải con đã biết được cái gì đó từ miệng của Nguyệt Nha Nhi không?"
"Dạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu : "Dì... không, Tố Tố, từ hôm nay trở đi, cứ để con che chở dì, bảo vệ dì... Tuy rằng con không phải là đối thủ của dì. Nhưng con sẽ cố gắng. Mặc kệ là nói thế nào, con cũng sẽ không để cho dì bị tổn thương..."
Dì Bạch nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên những dòng nước.
Dì Bạch không thích rơi lệ, nhưng hôm nay, dì đã để lại những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tuy rằng dì là sự tồn tại vô địch tại Thiên Phạt thành, tại Bạch gia. Nhưng làm một người phụ nữ, dì cũng vô cùng hy vọng có được sự che chở và an ủi của đàn ông.
Phương Hạo Vân đi đến trước mặt dì Bạch, lấy ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt dì, sau đó, ôm lấy thân hình nhỏ bé kia, cảm thụ mùi thơm quen thuộc : "Dì Tố, dì yên tâm, con sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện của Thiên Phạt thành, mấy ngày nay, dì ốm đi nhiều rồi...."
Dì Bạch không nói gì, chỉ dựa mình vào ngực hắn, lẳng lặng cảm thụ tình cảm của hắn.
Dì Bạch rất rõ ràng số phận của mình, cô nhất định sẽ trở thành nô lệ của Thiên Phạt giả. Đương nhiên, có thể gặp được một người đàn ông đối tốt với cô như Hạo Vân, cũng có thể coi như là may mắn.
Mặc dù là nô lệ, nhưng cô cũng cam tâm tình nguyện.
Phương Hạo Vân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của cô, nói : "Dì Tố, chuyện của dì và Nguyệt Nha Nhi con đã biết hết rồi, các người theo con, có tủi thân cho các người không?"
"Không!"
Dì Bạch mỉm cười : "Đương nhiên là không... Hạo Vân, dì nói cho con một bí mật... Đàn bà Bạch gia trời sinh đã là của con..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức kinh ngạc : "Cái ... cái này..."
"Trong lòng đang vui vẻ chứ gì..." Dì Bạch đưa tay điểm lên trán của Phương Hạo Vân một cái, nói :"Hạo Vân, nhớ kỹ, chỉ cần thực lực của con đủ mạnh, tất cả của Bạch gia, mặc kệ là người, hay là vật, tất cả đều là của con..."
Phương Hạo Vân dừng ánh mắt của hắn lại trên bộ ngực đặc biệt mê người của dì Bạch, cười xấu xa : "Con biết, con nhất định sẽ cố gắng... Dì Tố, cho dù là vì dì, con cũng sẽ cố gắng..."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hạo Vân, dì Bạch cười khúc khích, đưa tay gõ lên đầu hắn một cái : "Nhớ kỹ, không riêng gì dì, còn có toàn bộ Bạch gia... Con là hy vọng của Bạch gia. Tuy rằng dì không hy vọng trên người con mang quá nhiều gánh nặng, nhưng có một số việc con cũng nên rõ ràng..."
"Đúng rồi, con cũng thu Hương Hương sao? Dì cũng đã điều tra rõ ràng, cô ta là mật thám của gia tộc Morgan..." Dì Bạch nói : "Theo tin tức đáng tin cậy, nội chiến của gia tộc Morgan đã chấm dứt, tin tức về tộc trưởng tuy rằng vẫn chưa công bố chính thức... Nhưng mà tộc trưởng được tuyển chọn lần này, là một người vô cùng quyết đoán ... Chúng ta phải nhanh chóng chấm dứt nội loạn của chúng ta..."
"Dì, ý của dì là muốn con điều tra tin tức từ Hương Hương?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Không phải!"
Dì Bạch nói : "Hương Hương là võ sĩ chữ Vương của gia tộc Morgan, theo dì được biết, võ sĩ chữ Vương có độ trung thành cao nhất, bọn họ rất khó phản bội lại gia tộc. Ý của dì là khi bảo đảm là Hương Hương không còn giá trị lợi dụng nào, giết chết cô ta, không để lại bên cạnh mình làm tai họa..."
"Con hiểu rồi!' Phương Hạo Vân trầm giọng nói.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp : "Dì Tố, con muốn giải quyết nhanh Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, không còn bọn họ, thì lão bất tử sẽ không thể gây ra nhiều động tĩnh gì..."
"Hạo Vân, Hoa Thiết Thụ là người âm hiểm nhất trong bốn thành chủ, con hãy nghe dì nói. Con phải cẩn thận... Về phần Phong Vân, đây là một kẻ chỉ biết bắt nạt người khác, chỉ cần con đủ mạnh, căn bản là không có vấn đề" Dì Bạch dặn dò.
"Con biết... Dì Tố, dì cứ yên tâm, chuyện này giao cho con. Mặt khác, con cũng muốn tranh thủ một số tin tức hữu dụng từ Hương Hương"
"Ừ, con tự xử lý đi" Dì Bạch nói.
Thời gian không đợi người, ngay ngày hôm sau Phương Hạo Vân đã lên kế hoạch giết Phong Vân rồi. Hắn trấn thủ tại con đường từ Phong thành đến Hoa thành.
So với lần phục kích Tuyết Như Vân, thì lần này Phong Vân không có mang thuộc hạ theo, hắn ta chỉ đi một mình.
"Phong thành chủ, sao lại vội vàng như vậy, không ở lại nói chuyện tâm sự một chút..." Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt Phong Vân, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, nói : "Phong thành chủ, tám phần là ông đi tìm lão bất tử, đúng không?"
"Phương Hạo Vân... tránh ra... cậu dám đón đường tôi?" Phong Vân nhìn thấy Phương Hạo Vân liền kêu lên không tốt, nếu như là trước kia, Phong Vân đương nhiên không sợ. Nhưng mà Phương Hạo Vân một mình giết chết Tuyết Như Vân, thì hắn ta đã coi Phương Hạo Vân trở thành đối thủ chân chính.
Lần này đi gắp, cũng bởi vì muốn liên lạc với Hoa Thiết Thụ, thúc giục lão bất tử ra tay giết người. Thế cục của Thiên Phạt thành càng lúc càng hỗn loạn, hắn không hy vọng đêm dài lắm mộng.
"Tránh ra!"
Phong Vân quát một tiếng, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng mà trên mặt cũng không hề lộ vẻ hoảng sợ, vào lúc này, cần phải giữ bình tĩnh hơn.
"Haha!"
Phương Hạo Vân dường như cũng biết được tâm tư của ông, cười nói : "Được rồi, Phong thành chủ của tôi, đừng phô trương thanh thế nữa, nếu tôi đoán không sai, trong lòng ông đang rất lo lắng, sợ hãi muốn chết luôn đúng không... Nói thật với ông, tôi đến tìm ông, chính là vì muốn mượn ông một món... đầu của ông..."
"Làn càn, cuồng vọng!" Phong Vân quát lạnh một tiếng, nhân cơ hội này, thân hình của hắn ta giống như cây cung, phóng mạnh ra ngoài.
"Muốn chạy?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường, thân hình bắn lên, dưới sự trợ giúp của Thiên Phạt, cả người hóa thành tia sáng, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ cũng cực nhanh, cũng không chậm hơn lão bất tử bao nhiêu.
"Đứng lại" Cản trước mặt Phong Vân, Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Muốn chạy cũng được, nhưng để đầu lại..."
"Khinh người quá đáng" Căn cứ theo nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, trong lúc đang nói chuyện, Phong Vân liền đánh về hướng Phương Hạo Vân. Vừa ra tay là sát chiêu, mục tiêu là đầu của hắn.
Phương Hạo Vân cũng không lo sợ, xuất Thiên Phạt ra nghênh chiến, hai người lao vào nhau, chỉ trong nháy mắt đã đấu năm sáu chiêu.
Ngoài mặt cho thấy, hai người không phân được cao thấp, nhưng thật ra lại không phải vậy. Ít ra là Phương Hạo Vân vẫn chưa vận dụng sức mạnh cao nhất của Thiên phạt, mà Phong Vân đã thi triển toàn lực rồi.
Qua một trăm chiêu, nếu Phương Hạo Vân dùng toàn lực, Phong Vân tất nhiên là chạy trời không khỏi nắng rồi. Nhưng Phương Hạo Vân vẫn phải cẩn thận, dù sao thì thực lực của Phong Vân cũng khá nguy hiểm.
Phong Vân chiến một hồi, phát hiện ra mình không thể thoát được sự dây dưa của Phương Hạo Vân, trong lòng có chút sốt ruột. Mà càng sốt ruột thì càng dễ mắc sai lầm.
Phương Hạo Vân không nói lời nào, chiêu thế tàn nhẫn sắc bén, hiển nhiên là đã động sát khí.
Phong Vân lúc đầu phát lực rất mạnh, nhưng càng đánh càng mệt, và lúc này đã không thể chống lại Phương Hạo Vân. Dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải dựa vào bộ pháp quỷ thần khó lường của mình để du đấu.