Chương 6: Bạn Gái


Phương Tuyết Di mím môi tức giận, cô thật muốn xông lên cắn vào cái thằng ranh đáng ghét này mới có thể hả được cơn giận trong lòng.

Nhưng trực giác của cô nói với cô rằng, từ sau tai nạn xe, đứa em trai hay bị mình ức hiếp này đã hơi khác trước, nhất là đôi mắt, trông sắc sảo hơn. Chỉ vừa mới nãy thôi, khi đôi mắt hắn nhìn lướt qua người cô, cô liền cảm thấy như mình đang bị lột hết quần áo. Thậm chí trong tận đáy lòng cô xuất hiện cảm giác nhục nhã mãnh liệt.

Vì nghĩ như thế, nên Phương Tuyết Di đã rất lý trí, không tiếp tục gây hấn với Phương Hạo Vân nữa.

Trời sập tối, vợ chồng Phương Tử Lân y hẹn về nhà và sắp xếp một bàn đầy món ngon, để chúc mừng Phương Hạo Vân đã bình phục.

……

Bữa cơm tối đã xong, Phương Hạo Vân trở về căn phòng của mình, vô tình tìm thấy một chiếc điện thoại di động ở dưới gối. Chiếc điện thoại đang trong tình trạng khóa máy. Phương Hạo Vân do dự một lúc, mở chiếc điện thoại lên.

Tùy tiện xem sơ qua, Phương Hạo Vân phát hiện rằng chủ nhân trước của chiếc điện thoại này, giao tiếp rất thất bại, đúng như những gì mà bà chị Phương Tuyết Di đã nói, tên này đúng là một con mọt sách chính hiệu. Trong danh bạ điện thoại, chỉ lưu có ba số điện thoại thôi, hai số điện thoại trong đó là của ba và mẹ, số còn lại là của cô bạn gái Bạch Lăng Kỳ.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ: “Thật ra vậy cũng được, tên này càng quen biết ít, càng giao du với ít người, thì lại càng có lợi với hắn.”

Một tiếng “Ding…!” vang lên, khi Phương Hạo Vân vừa quăng chiếc điện thoại lên giường, tiếng chuông báo hiệu tin nhắn đến vang lên liên hồi.

Phương Hạo Vân vội vàng cầm chiếc điện thoại lên, mở hộp thư đến ra, chăm chú xem, trong những tin nhắn mới đến, ngoại trừ vài mẩu tin là của ba mẹ gởi khi còn ở nước ngoài ra, hơn hai mươi mấy tin nhắn còn lại là của cô bạn gái Bạch Lăng Kỳ gởi. Từ những câu hỏi thăm lúc đầu, cho đến những câu nóng lòng truy hỏi, dĩ nhiên là đã hơn mười mấy hôm không có tin tức của Phương Hạo Vân, nên Bạch Lăng Kỳ sốt ruột.

Cho đến nay, cô vẫn chưa biết tin Phương Hạo Vân đã bị tai nạn xe.

Buông chiếc điện thoại xuống, Phương Hạo Vân lại do dự lâu hơn, rồi nhắn cho Bạch Lăng Kỳ một tin nhắn, nói là dạo gần đây hắn và ba mẹ đi một chuyến ra nước ngoài, lại quên đem điện thoại theo, giờ vừa mới về.

Sau khi tin nhắn được gởi đi, Bạch Lăng Kỳ đã nhanh chóng trả lời, với câu giải thích của Phương Hạo Vân cô không hề nghi ngờ gì, suy cho cùng thì với gia cảnh của Phương Hạo Vân, việc đi nước ngoài cũng chẳng có gì là lạ.

Đưa tay xoa chiếc má của mình, Phương Hạo Vân lại thở dài, tự nói với mình: “Xin lỗi nha anh bạn, bạn gái của cậu, tôi sẽ chăm sóc tốt dùm cậu. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải thất vọng đâu.”

Chính vào lúc này, tin nhắn thứ hai của Bạch Lăng Kỳ đến, hẹn hắn trong mười phút nữa ra trước cửa trường trung học gặp mặt.

……

Thay quần áo xong, xuống nhà chào hỏi ba mẹ, Phương Hạo Vân vội vàng đi đến nơi hẹn. Khu Cẩm Giang này cách hẻm nhà Bạch Lăng Kỳ khoảng nửa tiếng chạy xe. Bạch Lăng Kỳ hẹn hắn mười phút sau gặp mặt, hiển nhiên là bản thân Bạch Lăng Kỳ đang ở gần đây.

“Mà cũng có thể là, mấy ngày nay cô ấy cứ quanh quẩn gần khu Cẩm Giang này.”

Nghĩ đến đây, sống mũi Phương Hạo Vân hơi cay cay, bất giác hắn bước nhanh hơn. Một cô gái tốt biết bao.

Phương Hạo Vân đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thế này. Tuy không còn oanh oanh liệt liệt như xưa, nhưng cái thế giới bình lặng này lại có cả chân tình trong đó.

Mấy phút sau, Phương Hạo Vân chạy đến cửa ra vào khu Cẩm Giang, còn cách một con đường, hắn đã nhìn thấy một cô gái tầm mười bảy hay mười tám đang ra sức vẫy tay với hắn.

Dĩ Nhiên, cô gái ấy chính là Bạch Lăng Kỳ.

Phương Hạo Vân vừa mau chóng bước đến, vừa xem xét Bạch Lăng Kỳ đang đứng ở bên kia đường, cô mặc một chiếc áo trắng tay nhỡ, tuy nhìn thì không được hợp mốt cho lắm, nhưng lại hợp với cô, nên trông rất đơn giản dễ thương, bên dưới là một chiếc quần jean ôm sát, tuy đã được giặt nhiều lần đến nỗi có chút bạc màu, nhưng lại có thể làm nổi bật đôi chân dài của thiếu nữ thanh xuân.

Nhìn theo đôi vai đang ra sức vẫy hắn, Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy rất rõ ngực cô đang run run.

“Không có mặc áo ngực…!” Phương Hạo Vân kết luận.

“Phương Hạo Vân, sao mấy ngày nay anh không liên lạc với em vậy ?”

Bạch Lăng Kỳ nắm chặt lấy bàn tay của Phương Hạo Vân, như đang e sợ rằng hắn sẽ lại biến mất lần nữa. Trên mặt như có ý trách móc, nhưng nhiều hơn cả vẫn là xúc động.

Phương Hạo Vân có thể cảm nhận được tâm trạng vừa căng thẳng vừa hạnh phúc của cô, bỗng chốc, hắn có chút động lòng, lại có chút áy náy. Để một cô gái tốt như vậy lo lắng hết mấy ngày nay, thật đúng là tội lỗi quá.

“Bạch… Lăng Kỳ, thật ra khoảng thời gian này, anh cũng rất nhớ em, chỉ vì anh đang ở nước ngoài lại quên mang điện thoại theo, nên không có cách nào liên lạc với em.”

Phương Hạo Vân nắm ngược lại tay cô, nhỏ nhẹ nói, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào bộ ngực của cô gái. Mười bảy mười tám tuổi cũng đã dậy thì chín muồi, ánh mắt hắn xuôi theo cổ áo, nhìn vào trong, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả bầu ngực trắng trẻo nữa, nhưng vì không có mặc áo ngực, nên bầu ngực nhìn không được rõ lắm.

“Anh nhìn gì vậy ?”

Dường như Bạch Lăng Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn không đúng chỗ, nên liếc hắn một cái, rồi vội vàng lùi lại một bước, lấy tay nắm lấy cổ áo.

Phương Hạo Vân cười một tiếng khô khan, làm ra vẻ vô tội: “Đâu có nhìn gì đâu, đâu có gì đâu…!”

“Gì chứ ?”

Bạch Lăng Kỳ nghe những lời Phương Hạo Vân nói liền không phục, bèn ưỡn ngực như để thị uy, hàm răng trắng mím chặt, sắc mặt có vẻ hơi hơi giận: “Anh dám nói em cái gì cũng không có sao, anh… anh bị đui rồi à.”

Nói xong, cô gái liền đưa ra một nắm đấm nhè nhẹ vào vai Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân được một trận dở khóc dở cười, bà cô nhỏ này đúng là khó chiều thiệt, nhưng vì muốn báo đáp tấm da mặt này của người ta, dù có khó chiều hơn nữa cũng phải cố mà chiều.

“Anh nói đi, rốt cuộc anh nhìn thấy chưa ?” Bạch Lăng Kỳ trước nay vẫn rất quật cường, chuyện gì cũng thích làm cho ra lẽ.

Phương Hạo Vân do dự một hồi, mép môi như có vẻ gian xảo, nói: “Em không có mặc áo ngực, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chỗ đó.”

“Anh… còn nói là cái gì cũng không thấy, đồ háo sắc…!”

Khuôn mặt Bạch Lăng Kỳ đỏ lên, đưa nay ra nhéo vào hông của Phương Hạo Vân một cái, giận dỗi nói: “Không được nhìn em nữa…!”

Phương Hạo Vân bị nhéo một cái đau điếng, vội vàng lấy tay xoa xoa hông mình, hình như là cô gái đẹp nào cũng thích thế thì phải, ngày xưa khi còn ở bên Nguyệt Như, lúc cô tức giận, cũng thường hay làm vậy.

“Đúng rồi, Lăng Kỳ, em đến anh vội thế, có chuyện gì gấp không ?”

Vì không muốn tiếp tục chịu sự áp bức của người đẹp, Phương Hạo Vân đã nhanh chóng chuyển đề tài.

“Uhm, có việc.”

Bạch Lăng Kỳ vội vàng nói: “Hạo Vân này, ngày tập trung đến trường đại học vẫn còn lâu, mẹ em muốn dẫn em đến nhà cô ở Hàng Châu chơi vài hôm. Trước hôm khai trường, có lẽ hai đứa mình không còn được gặp nhau nữa. Mấy ngày em không có ở đây, trong lòng anh phải luôn nhớ đến em đó, không được đi với cô gái nào khác, nếu không, hứ… anh biết rồi đấy.”

Mình biết gì chứ ? Phương Hạo Vân đột nhiên có chút căng thẳng, chẳng lẽ lúc trước cô bé này và tên Phương Hạo Vân có bí mật gì mà không để người khác biết được sao.

Thôi đành ngoan ngoãn, xem như không biết gì cả, trên tài liệu của Nguyệt Như cũng đâu có nhắc đến.

“Thôi được rồi, giờ cũng không còn sớm, em về trước nha, về muộn hơn nữa mẹ sẽ la em đó.”

Bạch Lăng Kỳ thấy hắn chau mày, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nên đành xem như là hắn không nỡ rời xa mình, trong lòng cô còn có chút ngọt ngào.

“Đợi đã, để anh kêu tài xế đưa em về…!”

Phương Hạo Vân đâu dám để cho một cô gái xinh đẹp đi một quãng đường xa để về nhà được. Ba mươi phút chạy xe, nếu cô bé này tự đi về nhà, cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Trời đã tối rồi, lỡ xảy ra chuyện thì không hay.

Bạch Lăng Kỳ do dự chút, đang tính từ chối, thì Phương Hạo Vân đã gọi được cho tên tài xế, đã lái chiếc xe qua đây.

“Hạo Vân à, như vậy có nên không ?” Nhìn chiếc xe bóng lộn này, Bạch Lăng Kỳ có chút thấp thỏm không yên.

“Có gì mà không nên chứ, đừng quên là, hai chúng ta đều đã thành niên, sau này nhất định anh sẽ cưới em làm vợ. Chiếc xe này là xe của hai đứa mình.”

Phương Hạo Vân mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Bạch Lăng Kỳ, cùng nhau lên xe: “Để anh đưa em về, không thôi anh lại chẳng yên tâm.”

Bạch Lăng Kỳ vui mừng, mặc cho Phương Hạo Vân kéo cô lên xe, chỉ là trong lòng vẫn đang thầm nghĩ, Hạo Vân hôm nay sao thế, hình như có vẻ khác trước. Đừng nghĩ hai người họ là tình nhân với nhau, những chuyện như nhìn ngực, nắm tay như ngày hôm nay, Phương Hạo Vân trước kia đều chưa từng làm qua. Đa số thời gian khi hai người họ ở bên nhau, đều là thảo luận nào là hóa học, toán học… Vả lại, quen nhau lâu rồi, Phương Hạo Vân cũng chưa từng đưa cô về nhà. Có lúc, Bạch lăng Kỳ đã nghĩ là, hai người họ rốt cuộc có phải là tình nhân hay không. Những chị em yêu đương cùng lứa, cũng không giống như vậy, nghe nói hôn nhau mỗi ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Tuy là có chút kỳ lạ, nhưng đối với những thay đổi ngày hôm nay của Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ lấy làm vui mừng. Như vậy, mới giống một đôi tình nhân chứ.

“Hạo Vân, anh thật tốt…!”

Ngồi trên xe, Bạch Lăng Kỳ nắm chặt lấy tay của Phương Hạo Vân, trong lòng vui mừng vô cùng.

“Em cũng rất tốt vậy…!”

Thật ra Phương Hạo Vân cũng chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì, tình yêu duy nhất của hắn, cũng đã vì một triệu đô la mà bỏ đi. Ngày xưa khi ở bên Nguyệt Như, hai người trông giống một đôi bạn tốt có chuyện gì cũng kể hơn là một đôi tình nhân.

Sau khi đưa Bạch Lăng Kỳ về, Phương Hạo Vân đi xe về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng châm chọc của Phương Tuyết Di:

- Hừ, chị còn tưởng em là Khổng thánh nhân đầu thai vào, không thèm hương khói người đời, té ra là em cũng chơi trò yêu đương trẻ con này đấy.

Phương Hạo Vân có chút khó chịu, khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Chuyện của em không cần chị quan tâm. Nếu rỗi hơi thì tự đi lo cho bản thân mình đi. Lớn tướng như vậy rồi mà chẳng có lấy nổi một thằng để cặp kè. Em bắt đầu lo là sau này nếu như chị không bị gả ra khỏi cái nhà này thì sao đây?

Theo tài liệu nắm được, Phương Tuyết Di tuy đã 23, tất cả các mặt đều rất ưu tú, nhưng đến giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Tuy rằng vợ chồng Phương Tử Lân không ít lần nhờ người làm mai mối, đáng tiếc cô nàng đại tiểu thư này quá kênh kiệu, xem mặt tới mười mấy người rồi mà chẳng thèm để ý tới một ai. Đằng đẵng suốt một thời gian, câu chuyện được đồn ra ngoài, rất nhiều người cho rằng Phương Tuyết Di là kẻ đồng tính, thành ra mới không chịu chấp nhận đàn ông. Vì có lời đồn đại như vậy nên những người đàn ông hợp với cô chẳng ai dám tiến tới cả, ai ai cũng tránh né cô. Khiến cho vợ chồng Phương Tử Lân lo sốt vó, vậy mà bản thân cô ta thì lại chẳng thèm bận tâm tới, lại còn nói mình thích độc thân.

Chắc là nói trúng tim đen, nên con mắt của Phương Tuyết Di đỏ long sòng sọc lên, nổi điên nói:

- Phương Hạo Vân, tao nhịn mày lâu lắm rồi, mày muốn làm cho tao tức chết đấy hả?

Haizz, bà chằn này, đanh đá như thế, chẳng trách có những lời đồn kia.

Có điều Phương Hạo Vân cũng không có ý định gây hấn với Phương Tuyết Di, hắn đã quyết định sẽ hòa nhập vào Phương gia cho bằng được, tận hưởng cuộc sống của một người bình thường, cho nên, đối với người chị dễ dãi này, chỉ cần cô ả không đối xử thái quá, còn những cái gì có thể nhịn thì sẽ cố mà nhịn.

- Xin lỗi, em sai rồi, xin lỗi chị!

Phương Hạo Vân quay về phía cô chị, hơi cúi người xuống, tỏ vẻ xin lỗi đầy thành khẩn.

- Chị, thật ra với một đại mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, hiền thục dễ mến như chị, thì cho dù đến 30, 40 tuổi cũng có khối anh chàng xin chết.

Sau khi cúi người xin lỗi xong, Phương Hạo Vân lại bắt đầu giở trò bẻm mép:

- Nếu em không phải là em của chị, nói thật, em cũng muốn chị làm bạn gái em.

Phương Hạo Vân quên béng mất, hình như có ai đó từng nói, con gái luôn thích nghe lời nói ngọt. Dù sao thì trước đây khi giở chiêu này ra với Như Nguyệt thì cũng rất hữu hiệu.

Phương Hạo Vân nói vậy khiến cho Phương Tuyết Di bỗng nhiên khựng lại, chẳng biết mô tả ra làm sao nữa, cứ như thể bị xe tông vào ngớ ngẩn vậy. Tính khí của cậu em, cô chẳng còn lạ gì nữa. Đó là có một chút nhu nhược, pha một chút quật cường. Hơn nữa lại không giỏi ăn nói, vậy mà chẳng hiểu làm sao hôm nay bỗng dưng lại biết mở miệng xin lỗi, rồi còn nịnh nọt... À à, không phải nịnh nọt, là sự thật đấy chứ!

Phương Tuyết Di bỗng nảy ra ý nghĩ rất... "chuối": Đừng tưởng cu em này ngốc nghếch mà nhầm đấy, thực ra cu cậu cũng là một tri kỷ của mình. Hiền thục dễ mến, xinh đẹp quyến rũ... lại chẳng phải đều là đặc điểm của mình sao?

- Hạo Vân, xin lỗi, lúc nãy chị không nên nổi cáu với em, chị quên mất là em vừa mới xuất viện, không được tức giận. Ha ha, chị xin lỗi em nhé.

Rón tay không đánh kẻ mặt cười, Phương Tuyết Di cũng không đến mức quá quắt bắt bẻ người ta làm gì nữa cả.

Con người, ai cũng có lương tâm cả.

- Chị, chị đang bận, vậy em về nghỉ trước đây.

Phương Hạo Vân mỉm cười, quay người bỏ đi, trong nội tâm cũng đang cười thầm, đúng là cô ả này ngực thì to mà óc thì nhỏ.

Không sai, ngực của Phương Tuyết Di quả thực rất to, ít nhất cũng to hơn Bạch Lăng Kỳ đến hai ba cỡ, hơn nữa vừa rồi Phương Hạo Vân cũng phát hiện ra rằng, cô ả cũng không có mặc áo ngực.

Đẩy cửa đi vào nằm phịch xuống giường, Phương Hạo Vân không khỏi có chút buồn bực, lẽ nào con gái thời hiện đại đều đang mốt trò không mang áo ngực, hắn đã gia nhập vào tổ chức này ba năm nay, tư tưởng đã không còn hợp thời nữa rồi, có chút lỗi thời là đằng khác.

…….

- Tuyết Di, xem em trai của con hiểu chuyện thế nào chưa, trước đây con vẫn luôn bắt nạt nó, chế nhạo nó.

Vào lúc Phương Tuyết Di đang dõi mắt trông theo bóng dáng của Hạo Vân, bà mẹ Trác Nhã không biết tự lúc nào đã đứng ở sau lưng cô, nhỏ nhẹ khuyên dạy:

- Con là chị, phải học cách quan tâm săn sóc cho Hạo Vân, biết chưa?

Lần này Phương Tuyết Di không hề chu mỏ tranh cãi với mẹ như mọi lần, những câu nói của Phương Hạo Vân lúc nãy quả thực rất lọt tai.

Gật gật đầu, Phương Tuyết Di điềm nhiên nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ cố gắng nhường nhịn nó, ai bảo nó còn nhỏ, là em của con chứ. Đúng rồi, chuyện của con, mẹ đã bàn với ba thế nào rồi ạ. Mẹ xem này, mấy ngày nay cứ nằm bẹp ở nhà, bụng con lại to ễnh ra rồi đây nè.

Thằng em Phương Hạo Vân chết giẫm, tại sao mình lại có thể quên được chứ nhỉ, nó còn cười cợt về cái bụng của mình cơ mà, hừ, mày cứ đợi đấy mà xem.

- Haizzz...!

Trác Nhã thở dài một tiếng, thấy xung quanh không có ai, lại gằn giọng nói tiếp:

- Lần này ba con giận thật rồi đấy, mẹ khuyên thế nào ông ấy cũng không thay đổi. Lần này mẹ không giúp nổi con nữa rồi, con tự nghĩ cách đi. Hay là con nói một lời với Hạo Vân, em nó có thể khiến cho ba con đổi ý đấy.

……

Bởi vì tâm sự nặng trĩu, cho tới lúc quá nửa đêm thì Phương Hạo Vân mới chợp mắt. Chỉ có điều khi ánh nắng ban mai đầu tiên mới len lỏi chiếu vào phòng lúc sáng sớm thì hắn đã tỉnh dậy. Từ lúc tham gia quân ngũ đến giờ, Phương Hạo Vân chưa từng có thói quen ngủ nướng, bất luận là tối hôm trước ngủ lúc mấy giờ, sáng sớm đúng sáu giờ sáng là chắc chắn hắn đã rời khỏi giường rồi.

Rửa mặt, đánh răng, ăn mặc chỉnh tề xong, Phương Hạo Vân gõ cửa phòng sách của ông ba Phương Tử Lân, theo như tài liệu cho thấy, Phương Tử Lân dạo gần đây đều dậy vào lúc năm giờ sáng.

- Ai đấy?

Sở dĩ Phương Tử Lân dậy sớm như vậy, chính là để sắp xếp lên kế hoạch cho mọi việc phải làm trong một ngày hôm đó. Giờ phút này đang bận suy nghĩ, lại bị người khác quấy rầy, ngữ khí khó tránh khỏi có chút bực tức.

- Ba, là con đây ạ.

Phương Hạo Vân đáp lại.

- Hạo Vân à con, mau vào trong đi con, trời buổi sáng sớm lạnh lắm, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh đấy con.

Nghe ra giọng nói của cậu con quý tử, Phương Tử Lân lập tức tất tả đứng dậy ra mở cửa, vẻ mặt tươi cười.

- Ba, để chị quay lại công ty làm việc đi. Đừng lãng phí tài hoa của chị ấy như vậy. Vụ tai nạn thật ra không trách chị ấy được, con đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi, không thể hễ có chuyện gì là lại đổ lên đầu cho người khác gánh vác được, phải không ba?

Phương Hạo Vân đi thẳng vào vấn đề, nói luôn ý muốn của mình.

- Hạo Vân... con...

Lời của con trai, hiển nhiên khiến cho Phương Tử Lân có đôi chút giật mình, ông hơi bất ngờ về điều đó.

- Ba, coi như con xin ba vậy, để chị quay lại công ty đi. Con biết, gần đây công ty đang nhận vài dự án lớn, đúng lúc cần tới năng lực của chị, đừng vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc lớn.

- Được, ba đồng ý với con.

Phương Tử Lân nở nụ cười trên môi, đi qua vỗ vào bả vai cậu con quý tử:

- Con khá lắm, xem ra con đã thành người lớn thật rồi, nghe con nói được như vậy, ba thật sự rất vui, vui lắm. Nếu mẹ biết con khôn lớn hiểu chuyện như vậy thì chắc cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối.

- Hạo Vân, con có nghĩ tới chuyện cũng nên tới công ty làm việc rồi không? Tương lai sớm muộn gì tập đoàn Thịnh Hâm cũng sẽ giao lại cho con, con cũng nên mau chóng quen với tác phong làm việc của công ty đi. Đúng rồi, chẳng nhẽ con không hề lo lắng chút nào về việc Phương Tuyết Di ở công ty gây dựng lực lượng cho mình, đợi đến khi con tiếp nhận thì gây khó dễ cho con sao?

Phương Tử Lân đột nhiên hỏi.

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi thản nhiên nói:

- Ba, ba nói đi đâu vậy, đều là người một nhà, chị sao có thể làm vậy được, con tin ở chị.

Quả thực, đối với một người đã từng là cô nhi như Phương Hạo Vân mà nói, trong chuyện tình thân cốt nhục này, quả thực rất coi trọng, rất tin tưởng.

Tuy hắn đã từng cho rằng con người sinh ra tính bản ác, nhưng đối với mối tình thân thì hắn rất coi trọng.

Trác Nhã đang định đưa điểm tâm vào phòng sách cho chồng, vô tình nghe được buổi nói chuyện giữa hai ba con, trong lòng vừa mừng vừa lo, lo là bởi chồng mình vẫn còn chút nghi kỵ đối với con gái, mừng là bởi con trai lại hiểu chuyện tới như vậy.

- Thế mới là con ngoan chứ, thật không uổng công ta yêu thương nó.

Trong đôi mắt mỹ miều của Trác Nhã trào lên từng giọt lệ đào rơm rớm nơi khóe mắt, sống mũi có cảm giác cay cay. Chỉ bởi sự chân thành và tin tưởng của Phương Hạo Vân.

......

Ăn xong bữa sáng, Phương Hạo Vân gói ghém hành trang, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

Hôm nay, hắn quyết định đi qua đúng cái địa chỉ đó xem thế nào.

- Hạo Vân, cám ơn em!

Khi vừa bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân đã đụng độ ngay với cô chị Phương Tuyết Di lúc này cũng đang định ra ngoài. Đương nhiên, Phương Tuyết Di đã được nghe mẹ thông tin cho về việc được phép quay trở lại công ty làm việc. Đồng thời, cô cũng biết rằng, bản thân có thể nhanh chóng quay trở lại công ty như vậy hoàn toàn là nhờ vào công lao của cậu em.

- Cảm ơn gì chứ, chúng ta là người một nhà mà.

Phương Hạo Vân mỉm cười tinh quái.

- Em đi đâu đấy? Chị lái xe chở em đi nhé?

Phương Tuyết Di vội vàng đuổi theo hỏi.

- Chị, chị tới công ty làm việc đi, em chỉ đi ra ngoài đi chơi đây đó thôi, em đã lớn rồi, tự lo cho mình được rồi. Nếu chị có rảnh thì chăm sóc ba mẹ giúp em là được.

Bỏ lại câu nói đó, Phương Hạo Vân rảo bước rời đi.

- Thay đổi, nó thay đổi thật rồi.

Phương Tuyết Di khẽ xao động tâm tưởng, từ sau vụ tai nạn hình như thằng em đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Những biến chuyển như vậy khiến cho cô rất vui mừng.

Có người nói, sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh, cận kề giữa sự sống và cái chết, thì con người mới biết quý trọng tính mạng, , mới trưởng thành lên. Về những thay đổi của cậu em, Phương Tuyết Di không hề có bất kỳ sự nghi kỵ hay ngờ vực không căn cứ nào cả.

Địa chỉ đã được hắn ghi nhớ kỹ trong đầu, tờ giấy đã được tiêu hủy sạch sẽ. Cẩn thận hơn, sau khi Phương Hạo Vân đi ra khỏi nhà, đã ngồi ba chuyến xe bus, gọi hai lần taxi. Khi đã chắc chắn là không có ai theo dõi thì hắn mới đi tới đường Phúc Nguyên cách đường Cẩm Giang không đến ba ngã rẽ..

Phía đông của ngã rẽ, một cửa hàng bán đồ lưu niệm hiện ra trước mắt hắn. Tuy rằng còn một đoạn khá xa mới tới cửa hàng đó, nhưng Phương Hạo Vân với đôi mắt tinh tường như cú vọ có thể nhìn thấy rõ mồn một tên của cửa hàng- Lưu niệm hạnh phúc. Qua lớp kính cửa sổ, Phương Hạo Vân có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

- Đúng là cô ấy!

Không biết tại làm sao, cơ thể của Phương Hạo Vân khẽ run rẩy nhè nhẹ.

Hồi lâu sau, hắn lại khổ sở nói:

- Sao phải khổ vậy chứ?

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #6