Chương 599: Thủ Đoạn Mạnh Mẽ Của Hàn Tuyết ...


Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi cười hài lòng, nói : "Nếu không còn ai muốn từ chức, vậy tôi liền tuyên bố thay đổi nhân sự tiếp..." Đây là lần thay đổi nhân sự thứ hai từ sau khi Hàn Sơn qua đời, mọi người lập tức trở nên hồi hộp hơn. Nhất là những kẻ thông đồng với Đới Cường chuẩn bị uy hiếp Hàn Tuyết Nhi, càng sợ đến mức kinh hồn khiếp vía.

Hàn Tuyết Nhi không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của mọi người, cố lấy danh sách trong tay của thư ký, lúc này đứng lên tuyến bố. Cái gọi là thay đổi nhân sự, thật ra là miễn vài chức vụ, tổng cộng có mười lăm người, tuy rằng không phải là những lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, nhưng cũng nằm trong một số vị trí quan trọng.

Rất nhanh, người thông minh liền phát hiện ra, những người bị miễn chức ấy đều là thân tín hoặc là người thân của Đới Cường.

Rất rõ ràng, Hàn Tuyết Nhi đã chuẩn bị khai đao với Đới Cường rồi.

Hàn Tuyết Nhi làm ra hành động lớn và mạnh như vậy, cho dù Đới Cường có tu tâm dưỡng tính thế nào, lòng dạ thâm sâu ra sao, thì cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.

"Hàn Tuyết Nhi, cô làm vậy là sao?' Đới Cường vỗ bàn, tức giận nói :"Hàn Tuyết Nhi, nói thế nào cô cũng là vãn bối của tôi, hôm nay cô làm việc mà không có chút tình lý là sao... Những người bị cô miễn chức, tất cả đều là thành viên lâu năm của Hàn thị, bọn họ cùng Hàn thị vượt qua nhiều sóng gió... một con nhóc như cô, ỷ là con gái của Hàn đại ca, cô muốn làm gì thì làm sao?"

"Hừ!"

Nói đến đây, Đới Cường hừ lạnh một tiếng : "Tôi thấy phong cách làm việc của cô và đại ca hoàn toàn khác nhau, bây giờ tôi thậm chí hoài nghi cô rốt cục có phải là con gái của đại ca hay không?"

Lời này của Đới Cường mang theo hàm nghĩa độc ác thâm sâu rất nhiều.

Hàn Tuyết Nhi có thể ngồi lên vị trí này, hoàn toàn là nhờ vào dòng máu trong người.

Nếu cô không phải là con gái của Hàn Sơn, vậy có nghĩa là cô hoàn toàn mất đi tất cả.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói :: 'Làm càn... Đới Cường, ông nói nhảm cái gì đó, có tin tôi kiện ông tội phỉ báng hay không... Các vị, Đới Cường là kẻ hiểm độc, Hàn tổng đã điều tra rõ ràng, những người bị miễn chức ấy đều có dính dáng đến vấn đề tham nhũng, sau đó đội điều tra kinh tế sẽ đến gặp mặt họ nói chuyện..."

"Cậu là ai?" Sắc mặt của Đới Cường liền phát lạnh, nói với Hàn Tuyết Nhi : "Hàn Tuyết Nhi, cuộc họp của tập đoàn, cô mang cái thứ gì vào đây thế?"

"Đới Cường, ông đừng có cậy già lên mặt, ông là cái thứ gì, tin rằng bản thân ông rất rõ ràng..." Hàn Tuyết Nhi thấy Đới Cường chửi anh Hạo Vân, lập tức nổi điên.

"Hàn Tuyết Nhi, cô đang hâm dọa tôi à... Hàn thị có được sự huy hoàng của ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào công sức phấn đấu của chúng tôi. Bây giờ Hàn đại ca đi mới vài ngày, mà cô lại làm ra chuyện như vậy, cô là đứa con gái ngỗ nghịch bất hiếu. Cô làm cho Hàn đại ca thất vọng rồi" Đới Cường làm ra vẻ quang minh chính đại nói.

Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, cũng không nổi đóa lên nữa, sắc mặt trở nên bình tĩnh, thậm chí là còn làm cho người ta cảm nhận được điềm xấu trên mặt cô: "Đới Cường, ông thật sự cảm thấy ông không làm cho ba tôi thất vọng sao? Ông dám thề với bóng đèn không?"

Nói đến đây, Hàn Tuyết Nhi đột nhiên cười nói : "Đới Cường, tôi hỏi ông, ông có quen Từ Yến không?"

Lời này vừa nói ra, Đới Cường liền ngẩng người, không liên hệ được với Từ Yến là đã cảm thấy có điềm rồi, và theo tình huống bây giờ, dường như đã xảy ra chuyện.

Hắn liền móc cái khăn trong túi ra lau mồ hôi trên trán, muốn nói cái gì đó nhưng không nói nên lời, trong tình huống này, hắn có vẻ rất chột dạ.

Hàn Tuyết Nhi không để ý đến hắn, nhìn mọi người một cái, thản nhiên nói : "Các vị, còn nhớ rõ trong cuộc họp lần trước tôi đã kêu Đới Cường giải thích về việc doanh thu của tập đoàn bị giảm không? Bây giờ vấn đề đã điều tra xong, doanh thu của tập đoàn giảm là do một tay của Đới Cường gây ra, hắn và tập đoàn Hoàng Hà cấu kết với nhau để gây phá rối cho chúng ta. Đồng thời, hắn còn phái người ra ngoài gửi viên đạn và thư đe dọa tôi và mẹ, kêu chúng tôi rời khỏi Hàn thị... Sau khi biết uy hiếp không được, hắn liền kêu Từ Yếu thuê người giết chúng tôi... Đới Cường làm ra chuyện như vậy, hoàn toàn là vì muốn chiếm đoạt Hàn thị... Những người đang ngồi ở đây đều là tinh anh của Hàn thị, tôi hy vọng các người có thể nhận rõ thế cục, thấy rõ bộ mặt thật của Đới Cường, đừng để tên tiểu nhân đê tiện này lừa..."

Phương Hạo Vân âm thầm bội phục Hàn Tuyết Nhi, sự trưởng thành của nha đầu này quả thật làm cho người ta hài lòng.

Vì đề phòng Đới Cường cùng đường làm bậy, con mắt của Phương Hạo Vân luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Bị Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm, Đới Cường nhanh chóng hồi hộp đến nổi run lên. H8a1n muốn nói cái gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào.

Cuối cùng, hắn nói lớn một tiếng : "Muốn đổ tội cho người khác, có gì mà không nói được..."

Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười hiểu ý : "Ông muốn chứng cứ phải không? Bây giờ tôi cho ông thấy chứng cứ..."

"Mang Từ Yến vào.." Phương Hạo Vân quay đầu ra bên ngoài hô một tiếng, Bạch Quý liền mang Từ Yến đi vào.

Khi Đới Cường nhìn thấy Từ Yến, lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa, hai mắt căng ra, hắn biết hắn đã tiêu rồi, hoàn toàn tiêu đời.

"Đời Cường, tên khốn nạn này, là mày hại tao, mà lày bắt tao bỏ tiền ra thuê sát thủ đến giết mẹ con Hàn Tuyết Nhi... thằng chó đẻ này, mày là thằng súc sanh...." Từ Yến vừa được giải huyệt câm liền bắt đầu mở miệng chửi ầm lên.

Thật ra chuyện này nói chính xác hơn là do Từ Yến bày ra, còn Đới Cường chỉ là người bị hấp dẫn.

Nhưng mà sự thật này đối với Đới Cường bây giờ mà nói cũng đã không còn nhiều ý nghĩa rồi.

Hắn thành thật ngồi ở đó, lẳng lặng ngồi nghe Từ Yến vạch tội mình.

Khi hắn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ và căm hận của đồng nghiệp, sóng mũi liền thấy cay cay, cảm thấy rằng bản thân đã thật sự đi một bước sai lầm mà thành hận thiên cổ rồi.

Nếu ...

"Anh là Đới Cường à... chúng tôi là cảnh sát kinh tế, chúng tôi nhận được tin báo, nói anh tham ô công khoản, mời anh theo chúng tôi một chuyến..." Chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt, dưới ý bảo của Phương Hạo Vân, Trương Bưu mang theo hai người cảnh sát mặc cảnh phục đi vào.

Chuyện đã đến thế này, tình huống cũng đã rõ ràng.

Lần đánh cờ này, Hàn Tuyết Nhi là người chiến thắng cuối cùng,

Khi Đới Cường bị mang đi, những người có quan hệ với Đới Cường cũng bắt đầu lo lắng, lo rằng sẽ bị Hàn Tuyết Nhi tính sổ, có người thậm chí còn đang đọc kinh sám hối nữa.

"Các vị..." Hàn Tuyết Nhi dường như đã đoán được tâm tư của mọi người, cười nói : "Hãy nghe tôi nói, Đới Cường là kẻ hại người, bây giờ đã bị cảnh sát bắt đi, con sâu trong tập đoàn cũng đã bị diệt... đây là một ngày đáng để chúng ta chúc mừng..."

Dừng lại một chút, Hàn Tuyết Nhi nói tiếp : "Tôi biết trong những người đang ngồi ở đây, lúc trước cũng có quan hệ với Đới Cường. Tôi tin rằng các người đã bị Đới Cường lừa. Bây giờ kẻ ác đã đền tội, tập đoàn tỏ vẻ bỏ qua cho hành vi trước đây của moi người... có điều, tôi xin nhắc nhở mọi người một câu, nếu sau chuyện này mà còn có người muốn hãm hại người khác như vậy, thì Đới Cường chính là tấm gương cho người đó..."

Câu này vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng họp liền thở phào một hơi.

Nhất là mấy chữ "tỏ vẻ bỏ qua", giống như đã cho mọi người thuốc an thần vậy.

"Các vị, cuộc họp hôm nay đến đây chấm dứt, ngày mai sẽ tiến hành thảo luận những công việc liên quan cụ thể. Tôi hy vọng các vị đang ngồi ở đây có thể về suy nghĩ lại, nghĩ đến các vấn đề còn tồn đọng của Hàn thị, nghĩ đến sự phát triển của Hàn thị... Ngày mai, mỗi người đều phải lên tiếng, nhớ kỹ, chổ ngồi cao chỉ dành cho kẻ có chí... Sau này, tôi còn sẽ tiến hành thay đổi nhân sự nữa. Nếu có người muốn được thăng chức, thì đây là cơ hội của mọi người..."

Nghe Hàn Tuyết Nhi nói vậy, mọi người lập tức phấn khởi lên, giống như uống phải viaga vậy, mặt của ai cũng đỏ ke lên, vỗ tay tới tấp, giống như là muốn được biểu hiện vậy.

Phương Hạo Vân âm thầm bật cười, với biểu hiện của Hàn Tuyết Nhi ngày hôm nay, trong cuộc sống sau này tuyệt đối có năng lực khống chế cả chiếc xe ngựa Hàn thị này.

Phương Hạo Vân biết Hàn Tuyết Nhi sở dĩ có thể biểu hiện xuất sắc như thế, bình tĩnh như thế, hoàn toàn là do hắn ngồi bên cạnh cả. Sau khi đi vào văn phòng, cả hai chỉ nhìn nhau, không nói gì, tất cả đều không cần phải nói nữa rồi.

Bên ngoài, Tần Tú Văn và Trần Thiên Huy đang đi cùng nhau, hai người cùng nói chuyện về đề tài Hàn Tuyết Nhi và Phương Hạo Vân.

"Chúc mừng em, Tuyết Nhi thật sự đã trưởng thành rồi, biểu hiện hôm nay của nó không tồi..." Trần Thiên Huy nghiêng đầu nói : "Tuyết Nhi còn mạnh hơn Thanh Thanh nhà anh nhiều..."

Tần Tú Văn nói : "Còn không phải do mọi người gúp đỡ sao, nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, em và Tuyết Nhi cô nhi quả phụ, làm sao mà ứng phó nổi chuyện này?"

"Tú Văn, người một nhà không nói hai lời... Nếu Tuyết Nhi đã ở cùng một chổ với Hạo Vân, và có quan hệ vợ chồng, vậy nó cũng là người phụ nữ của Hạo Vân. Việc này bọn anh cũng nên làm" Nói đến đây, Trần Thiên Huy nói : "Mục tiêu tiếp theo của chúng ta chính là Tần gia... Hành vi của Tần gia đã hoàn toàn chọc giận Hạo Vân rồi, anh thấy ý của nó là muốn nhổ cỏ tận gốc..."

Tần Tú Văn nghe thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui mừng : "Tốt, tốt. Nhất định không thể tha cho đám người Tần gia đó nữa... Nếu có thể, em muốn tự tay đâm kẻ thù của em..."

Trần Thiên Huy đề nghị : "Anh cảm thấy chuyện đâm kẻ thù nên giao cho Tuyết Nhi hoàn thành. Nó cần rèn luyện thêm một chút nữa... Thương trường như chiến trường, Tuyết Nhi muốn khống chế thành công Hàn thị, thì cần phải được rèn luyện thêm nhiều, tay phải nhuộm máu mới được, nếu không thì hai mẹ con em sẽ khó sống tốt..."

"Nó mới mười bảy tuổi... lại còn là con gái, em lo..." Tần Tú Văn lo lắng.

"Không sao!"

Trần Thiên Huy nói : "Anh và Hạo Vân sẽ có chừng mực!"

Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi vẫn nhìn nhau như thế, gọi là "bốn mắt nhìn nhau trào máu họng" hoặc đại loại như thế ấy.... Một hồi lâu sau, Hàn Tuyết Nhi mới đưa tay nhỏ lên vuốt ve khuôn mặt của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, anh biết không? Chỉ khi anh xuất hiện bên người em, em mới cảm thấy được an toàn, em mới có thể làm việc mà không lo sợ... sức mạnh của em đến từ anh..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, đưa tay kéo cô vào lòng, ôn nhu nói : "Yên tâm đi, anh sẽ làm chổ dựa kiên cường cho em, làm trụ cột tinh thần cho em..."

Hàn Tuyết Nhi nghe vậy, khóe miệng nhỏe lên, nhìn vào con mắt thâm thúy của hắn, chủ động hôn lên miệng hắn, đưa lưỡi vào mút miệng của hắn.

Phương Hạo Vân cười thầm, không cam lòng yếu thế, đưa tay chạy dọc sau lưng cô, cuối cùng dừng mục tiêu lại tại mông cô, bóp nhẹ vài cái.

Hai má của Hàn Tuyết Nhi lập tức ửng hồng diễm lệ lên, tâm tình có vẻ đã nhộn nhạo.

"Anh Hạo Vân, Tuyết Nhi khó chịu..." Từ cái lần đầu tiên ấy ấy đến bây giờ đã mấy ngày rồi, theo nhu cầu sinh lý bình thường thì cô quả thật rất cần sự an ủi của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng liền bị hấp dẫn, quyết định chơi trò hương diễm văn phòng với Hàn Tuyết Nhi. Con mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên cặp ngực của cô.

Thấy ánh mắt của anh Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm lên ngực, Hàn Tuyết Nhi liền cảm thấy hạnh phúc và kiêu ngạo, cô cố ý dựa sát người vào, dùng bộ ngực của mình cạ qua cạ lại trên ngực của Phương Hạo Vân.

Hàn Tuyết Nhi nhẹ nhàng vặn vèo, đỏ mặt ngượng ngùng nói : "Anh Hạo Vân, yêu Tuyết Nhi nhẹ nhàng nhé?"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc một tiếng, hai tay không ngừng xoa bóp cặp mông đầy đặn đáng yêu của cô, cuối cùng còn đột nhập vào khu vườn thần bí.

Hàn Tuyết Nhi cảm thấy một dòng điện làm cho người ta mê muội dâng lên từ cái mông, nhanh chóng truyền khắp toàn thân, làm cho thân thể của cô run lên, đồng thời, một dòng nước nóng ấm chậm rãi tràn ra, làm ướt cả ngón tay của Phương Hạo Vân.

"Haha..."

Cảm nhận được sự động tình của cô, Phương Hạo Vân cười một tiếng, và ngón tay cũng bắt đầu hoạt động nhanh hơn.

Hàn Tuyết Nhi liền thở dốc liên tục, hận không thể đè anh Hạo Vân xuống rồi lấp đầy cái khoảng trống rỗng trong người của mình.

Phương Hạo Vân vọc tay đã rồi, thấy Hàn Tuyết Nhi không chịu được nữa, lập tức đẩy ngã cô trên bàn làm vậy, bắt đầu chinh phạt.

Và trong phòng lại vang lên tiếng rên rĩ của đàn bà, tiếng thở dốc của đàn ông.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #599