Chương 521: Ông Bố Tiện Nghi Dặn Dò.


Long Phượng ngẩn người.

Phương Hạo Vân nói như vậy, làm cô không thể trả lời.

Thân là một người của nhà họ Long, cô đương nhiên biết rõ tất cả hành vi của nhà họ Long rồi.

'... có lẽ đây là báo ứng...'

Nhớ đến những oan hồn chết thảm dưới tay Long gia, nhớ đến những chuyện do Long gia làm, Long Phượng không còn biết nói gì.

Phương Hạo Vân dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười thản nhiên : "Không sai, chính là báo ứng, người đang làm, trời đang nhìn... đừng tưởng cách người làm cẩn thận, nhưng ông trời luôn luôn biết..."

"Xin lỗi, tôi không thể chịu đựng sự đau khổ của nô lệ, tôi hy vọng anh đừng vì sự thất tín của tôi mà làm hại Long gia của tôi... tôi lấy cái chết tạ tôi, có thể chứ?" Nói xong, Long Phượng đột nhiên giơ đao lên, đâm về ngực của mình.

Trong giây phút cô sắp chết, khóe miệng của cô lộ ra một nụ cười.

Cô được giải thoát, thật sự được giải thoát rồi.

"Đồ ngu!"

Phương Hạo Vân vốn có thể cứu Long Phượng, nhưng hắn không cứu. Đường là do cô ta chọn, hắn không cần thiết phải can thiệp vào.

Khi Long Chiến nhẫn được cái xác lạnh như băng của con gái từ tay cảnh sát, ông ta mới tỉnh ngộ ra, là chính ông ta đã tự tay giết hại con của mình.

Long Phượng còn nhỏ, năm nay chỉ mới vừa tròn hai mươi, nếu cô không sinh ra trong nhà họ Long, mà là một gia đình bình thường, có lẽ bây giờ đang học đại học rồi.

Chỉ là do cô lại là con gái của Long Chiến, đeo trên lưng trách nhiệm của gia tộc, từ bỏ cuộc sống của một người con gái bình thường. Những năm tháng trong quá khứ, cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ám sát của cô, lập không ít công lao cho nhà họ Long.

Chỉ là, kết quả của cô lại bi thảm như vậy.

Sau khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát kết luận là tự sát. Sau khi nhìn cái xác của con gái, Long Chiến cũng cam chịu kết quả này. Trên thực tế, con gái đúng là tự sát. Chỉ là ông ta nghĩ, con gái nhất định là do Phương Hạo Vân ép tự sát.

Chuyện đã đến nước này, ông và Phương Hạo Vân cũng đã trở thành thế nước với lửa, không đội trời chung.

Sau khi tiễn cảnh sát ra về, Long Chiến quỳ xuống trước xác của con gái, cắn răng thề : "Long Phượng... là ba có lỗi với con, là gia tộc có lỗi với con... con yên tâm, ba nhất định sẽ báo thù cho con..."

Long Nhị khóc nói : "Long Gia... tiểu thư nhất định là bị Phương Hạo Vân bức tử... thù này không thể không báo... xin Long Gia cho phép Long Nhị đi tìm Phương Hạo Vân báo thù" Long Nhị cực kỳ yêu thương Long Phương. Trước đây khi mẹ của Long Phượng chết, chính do một tay của Long Nhị nuôi nấng Long Phượng, công phu của Long Phượng cũng là do Long Nhị truyền dạy. Long Phương đối với Long Nhị giống như là một đứa con gái vậy. Bây giờ nhìn thấy Long Phượng đột tử, ông luôn luôn bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh nữa rồi.

"Không được động vào!"

Long Chiến quát : "Công phu của ông cũng ngang với chú hai, với công phu của chú hai mà còn bị thuộc hạ của Phương Hạo Vân đánh bại, làm sao ông có thể đánh lại hắn?"

"Tôi mặc kệ... cho dù là liều mạng, tôi cũng phải báo thù cho tiểu thư" Long Nhị nói.

"Hồ đồ!'

Long Chiến đứng dậy : "Nếu liều mạng có thể giải quyết được vấn đề, tôi sẽ không ngăn cản ông... chỉ là ông có nghĩ đến không... ngay cả Long Phượng còn thất bại, cho dù ông liều mạng thì cũng có thể làm gì được Phương Hạo Vân? Bình tĩnh một chút, nhà họ Long chúng ta bây giờ đã đến cảnh sống chết rồi, chúng ta nhất định phải vượt qua nguy cơ lần này... cho dù chúng ta không thể thay đổi, thì cũng phải bắt Phương Hạo Vân trả một cái giá lớn..."

"Long Gia, Long Nhị có ý kiến... không biết cậu có đồng ý không?" Long Nhị hỏi.

"Nói!"

"Long Gia... nếu thật sự không được, chúng ta ngọc nát đá vụn!"

Long Chiến nghe thấy thế, dường như hiểu ra cái gì đó, vội hỏi : "Long Nhị, đem suy nghĩ của ông nói ra đi..."

"Long Gia, cấp trên lần này quyết tâm đối phó với nhà họ Long chúng ta, nguyên nhân cũng là do giàu quá nên có tội, bọn họ thèm muốn tài sản của nhà họ Long. Theo ý của tôi, đừng ai mong có được..." Long Nhị nhỏ giọng nói : "Chúng ta chất tài sản trong mật thất, trước đó cài thuốc nổ vào... Lỡ như thế cục đã cảnh chúng ta không thể khống chế được, chúng ta liền cho nổ đống tài sản đó, tiêu hủy tất cả đi, để cho đám người tham lam ấy cùng nhau lên trời..."

"Tốt... như thế rất tốt..."

Long Chiến không nói hai lời, vội vàng cho Long Nhị đi thu xếp.

"Khoan đã!"

Ngay lúc Long Nhị đi ra ngoài, Long Chiến gọi ông ta lại, dặn dò : "Long Nhị, đem thuốc nổ gài hết ở sơn trang Long gia luôn... lần này cần phải chơi thật lớn..."

Long Nhị nghe thấy thế, trong lòng rung mạnh, vội hỏi : "Long Gia... có nên thu xếp cho một số con cháu bỏ trốn ra nước ngoài không, kéo dài dòng máu của nhà họ Long..."

"Không cần!"

Long Chiến hừ lạnh nói : "Long Nhị, có một số việc ông không biết. Tôi nói thật cho ông nghe, cho dù bọn họ có san bằng sơn trang Long gia, thì hương khói của Long gia cũng không bị đoạn tuyệt...Hơn nữa, cho dù chúng ta muốn đưa người trốn đi, thì cũng không có khả năng..."

Long Chiến thở dài nói : "Chuyện này dù chính phủ không trực tiếp ra mặt, nhưng bây giờ Long gia chúng ta đã nằm trong tầm giám sát của chính phủ rồi, mặc kệ là người hay tài chính... Chúng ta đều không có khả năng chuyển ra ngoài... cũng may cha tôi năm đó cao tay, đã đưa em trai tôi ra nước ngoài..."

"Nhị thiếu gia chẳng lẽ không phải là chết non?" Long Nhị kinh hãi hỏi.

"Đương nhiên là không!"

Long Chiến cười lạnh : "Đều là cha tôi một tay bày ra, mấy năm nay tuy rằng hai anh em chúng tôi không có gặp mặt, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau. Chẳng qua, bây giờ tôi không biết nó đang ở đâu cả, và đang làm chuyện gì... Tóm lại, dòng máu của nhà họ Long sẽ không bị diệt tuyệt..."

Long Nhị há hốc mồm, vốn muốn hỏi cái gì đó, nhưng rốt cục cũng từ bỏ ý định tò mò trong đầu. Mặc kệ là nói thế nào, ông cũng chỉ là một người hầu, có một số việc quả thật không đến lượt ông hỏi.

.....................................

Phương Hạo Vân trở về nhà, liền nhận được điện thoại của Phương Tử Lân, kêu hắn dù thế nào cũng phải trở về nhà một chuyến, có chuyện cần dặn dò Phương Hạo Vân.

Sau khi ấn chuông, người ra mở cửa là Bạch Lăng Kỳ.

"Kỳ... hôm nay em mặc rất đẹp..." Phương Hạo Vân thấy bộ công sở màu trắng của Bạch Lăng Kỳ, trên cổ còn đem một sợi dây chuyền tinh xảo, không khỏi khen ngợi một câu.

"Hạo Vân, ba hy vọng em tham gia vào buổi lễ khánh thành của anh...." Bạch Lăng Kỳ dẫn Phương Hạo Vân vào nhà, sau đó cẩn thận dò hỏi.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền hiểu được vì sao Phương Hạo Vân lại gọi mình đến.

Hẳn là ông muốn mượn cơ hội này mà xác định địa vị nữ chủ nhân của Bạch Lăng Kỳ tại nhà họ Phương.

"Hạo Vân, nếu anh không thích em đi, thì em sẽ không đi... Anh không cần lo việc nói chuyện với ba. Em sẽ đi giải thích, nói là em không thích..." Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân không tỏ thái độ, vẻ mặt cũng hơi ảm đạm, có điều, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hơn nữa còn có vẻ rất hiểu lòng người.

"Kỳ..."

Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Kỳ... chúng ta cùng đi... cho dù ba không nói, anh cũng sẽ mang em đi... Dù sao thì tập đoàn Đằng Phi cũng cần một nữ chủ nhân. Em là lựa chọn thích hợp nhất..."

"Thật sao... anh đồng ý mang em đi?" Trên mặt Bạch Lăng Kỳ lập tức lộ ra sự vui vẻ.

"Đương nhiên!" Phương Hạo Vân ôm lấy eo của Bạch Lăng Kỳ, cười nói : "Kỳ, anh đã nói rồi, mặc kệ là anh có bao nhiêu người phụ nữ, thì địa vị của em trong lòng anh vẫn là có một không hai!"

Phương Hạo Vân nói câu này, thật ra là muốn phương pháp để gạt phụ nữ vui, thích hợp để nói với tất cả tình nhân.

"Hạo Vân, buổi tối có khiêu vũ, anh xem em nên mặc đồ gì?" Bạch Lăng Kỳ vui mừng hỏi.

"Kỳ nhà anh xinh đẹp như vậy, mặc cái gì mà không đẹp..." Phương Hạo Vân lại cho thêm một câu nịnh nọt vào, bất kể là ai, chỉ cần là phụ nữ, nghe câu này đều vui cả.

"Hừ... anh chỉ biết gạt em..." Đừng thấy Bạch Lăng Kỳ nói như vậy, thật ra trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.

"Hạo Vân, hôm nay một số bạn bè trong thương giới Hoa Hải đều đi cổ vũ, trong vũ hội khẳng định sẽ có nhiều vị phu nhân nổi tiếng, đến lúc đó anh không được vui vẻ với mấy vị phu nhân ấy mà bỏ rơi em" Bạch Lăng Kỳ chu mỏ ra nói.

Phương Hạo Vân lập tức cười, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lăng Kỳ cười nói : "Sao em lại nói vậy, làm như ông xã của em là con sói đói vậy..."

Trên thực tế, Phương Hạo Vân quả thật là không có hứng thú gì với mấy phu nhân nổi tiếng kia cả. Cả một đám, trang điểm cho lắm vào, tất cả đều có dạng phú bà, nhưng nhìn là muốn ói. Hơn nữa, nghe nói hành vi của mấy bà này không được tốt, sau lưng đều nuôi mấy thằng mặt trắng cả, Phương Hạo Vân nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm rồi.

"Kỳ, thiếu chút nữa quên nói với em, thật ra anh đã vì em mà đặt một bộ lễ phục... Đặc biệt thiết kế cho em, nhà tạo mẫu hành đầu người Ý làm ra. Trước vũ hội, anh cam đoan là sẽ đem đến tận tay cho em... anh tin rằng em nhất định sẽ thích" Phương Hạo Vân cười nói.

"Thật sao?"

Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, hai mắt sáng lên, chủ động dâng môi lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, chân thành nói : "Ông xã, anh thật tốt!'

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười cười, ôm lấy Bạch Lăng Kỳ, hôn lên môi cô.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên giọng nói của Trác Nhã : "Hạo Vân, nếu con không bận, thì lên phòng sách của ba con một chuyến, ổng có chuyện muốn nói với con..."

Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế liền đỏ mặt, vụ hôn môi nãy giờ phỏng chừng là đã bị Trác Nhã nhìn thấy hết rồi.

"Xấu xa, anh hại em bị... bị mẹ nhìn thấy.." Dưới yêu cầu của Trác Nhã và Phương Tử Lân, Bạch Lăng Kỳ đã sửa miệng lại.

Bạch Lăng Kỳ hung hăng nhéo một phát vào eo của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Về sau ở nhà không được làm mấy chuyện xấu với em..."

Phương Hạo Vân rất là buồn bực, mình thật oan ức, rõ ràng là bạn gái hôn mình trước mà.

Đàn ông tốt không đấu với đàn bà, Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Lão bà đại nhân có lệnh, tiểu sinh không thể không nghe... chờ anh một chút, anh đi gặp ba!"

Phòng sách của Phương Tử Lân khá là lớn, có khỏi mấy ngàn cuốn sách, lúc Phương Hạo Vân đi vào, thấy ông đang ngồi xem một quyển sách về quản lý kinh tế.

"Con ngồi đó đi... để ba xem xong đoạn này..." Phương Tử Lân hơi ngẩng đầu lên, rồi lại cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng tập trung.

Phương Hạo Vân không khỏi nhớ lại câu nói của ông bố tiện nghị này, sống đến già, học đến già. Ông nói được là làm được, mỗi ngày đều học tập, đó là thói quen của ông ta.

Nhớ đến tình huống thân thể của ông, trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi khó chịu. Ông trời luôn bất công như vậy đấy, Phương Tử Lân là một người rất tốt, nhưng lại phải rời khỏi thế giới này quá sớm.

"Hạo Vân, đây là trà phổ nhị ở Vân Nam, con thử xem..."Ngay thời điểm Phương Hạo Vân đang nghĩ ngợi, thì Phương Tử Lân đã buông quyển sách trong tay xuống, đưa cho Phương Hạo Vân một tách trà.

Phương Hạo Vân cầm lấy tách trà từ tay ba, để lên mũi ngửi một chút, mùi thơm thoang thoảng, đích thật là trà ngon, hương vị vô cùng thơm.

Trên khuôn mặt của Phương Tử Lân cũng tràn đầy sự tươi cười chân thành, đó là một sự vui mừng và tán thưởng : "Hạo Vân, hôm nay là ngày công ty bảo an Đằng Phi của con khai trương, vốn ba và mẹ đều muốn đi đến chúc mừng... nhưng mà con nhất định không chịu, ba mẹ cũng không ép buộc. Nhưng mà con nhất định phải mang Kỳ theo... ba và mẹ đều vô cùng hài lòng về nó. Nó chắc chắn làm dâu nhà này rồi... Về phần Trương Mỹ Kỳ, con cũng không được bỏ rơi người ta, qua vài ngày nữa, con đưa nó về nhà chúng ta luôn, mang thai rồi, dù sao cũng cần có người chăm sóc..."

Phương Hạo Vân không cho ba mẹ tham gia buổi lễ khánh thành, thật ra cũng là vì tốt cho bọn họ. Ý của hắn là cố gắng làm cho bọn họ không liên quan đến công ty bảo an của mình, để tránh sau này gặp phải chuyện không may.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #521