Chương 340: Dự Án Lớn


Trần Thiên Huy nghe xong kế hoạch của Phương Hạo Vân, phấn chấn tinh thần, quyết định trực tiếp đến thị sát thôn Lưu Thủy một chuyến.

Trước lúc lên đường, Trần Thiên Huy đến văn phòng chính phủ thành phố Hoa Hải tìm gặp Dương Vọng Giang, ông không quen biết nhiều ở Tây Hải nên định nhờ Dương Vọng Giang báo trước với bạn học cũ La Gia Sơn, như thế sau này kế hoạch của Hạo Vân bắt tay vào làm sẽ thuận tiện hơn.

Nghe xong yêu cầu của Trần Thiên Huy, Dương Vọng Giang nhíu mày nghĩ ngợi, nói: “Nuôi heo là việc tốt đấy chứ… thị trường thịt heo ở thành phố Hoa Hải chúng ta mấy năm qua đều cung không đủ cầu, buộc phải nhập khẩu từ Việt Nam. À, Hạo Vân nuôi heo sao không tiến hành ở ngay tại Hoa Hải, tôi có thể bật đèn xanh tạo thuận lợi lớn nhất cho cậu ta mà.”

Trần Thiên Huy vội giải thích: “Là như thế, ý của Hạo Vân muốn nuôi heo theo phương pháp tự nhiên, cậu ta đã khảo sát hoàn cảnh bên thôn Lưu Thủy rồi, cảm thấy nơi đó rất phù hợp xây dựng trang trại nuôi heo, bây giờ chỉ còn thiếu một con đường thông ra quốc lộ…”

Dương Vọng Giang ngẫm nghĩ một lát, nói: “Cũng được, La Gia Sơn là bạn học cũ của tôi, tôi nói với ông ta một tiếng nhờ giúp đỡ chắc không thành vấn đề, dù sao đây cũng là việc tốt, nhưng tôi có điều kiện đấy nhé, sau này Hạo Vân làm trang trại nuôi heo rồi, thịt heo phải ưu tiên cung cấp cho thành phố Hoa Hải… gần đây chúng tôi mới xử lí mấy vụ chích thuốc tăng trọng quá liều cho heo của mấy thương gia vô lương tâm, làm dấy lên dư luận xã hội tiêu cực, giờ tôi không tin tưởng bọn lái buôn thịt heo nữa, còn Hạo Vân thì tôi tuyệt đối tin tưởng, sau này có cậu ta phụ trách cung ứng thịt heo cho toàn thành phố là tôi yên tâm rồi…”

Trần Thiên Huy gật đầu đồng ý ngay: “Đây không phải vấn đề gì lớn, Hoa Hải là thành phố quốc tế, thịt heo bán với giá cao, tôi nghĩ Hạo Vân chắc cũng chấp nhận điều kiện của ông thôi. Như vậy đi, việc này tôi thay mặt Hạo Vân hứa với ông luôn.”

“Tốt, vậy tôi sẽ gọi điện cho La Gia Sơn ngay, kể rõ sự việc bảo ông ta bật đèn xanh cho Hạo Vân xây dựng trang trại nuôi heo, tôi hy vọng 4 tháng sau có thể ăn được thịt heo do Hạo Vân cung cấp.”

Dương Vọng Giang là người tài giỏi, cũng là người biết thời thế, ông hiểu rõ năng lực của Trần Thiên Huy và Phương Hạo Vân, giờ xây dựng tốt quan hệ với hai người, đối với nhân dân nói chung và tương lai của ông nói riêng, về lâu dài đều có lợi chứ không có hại.

Dương Vọng Giang ngay tức thì bấm số gọi cho La Gia Sơn ngay trước mặt Trần Thiên Huy, kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Kể xong, ông nhấn mạnh yêu cầu nhờ La Gia Sơn tạo mọi thuận lợi cho Phương Hạo Vân xây dựng trang trại nuôi heo, nhanh chóng tổ chức nhân công và thu xếp kinh phí làm một con đường thông ra quốc lộ cho thôn Lưu Thủy.

Đầu dây bên kia La Gia Sơn nghe Dương Vọng Giang thao thao bất tuyệt giới thiệu dự án nuôi heo, trong lòng không kém phần háo hức, công ty trực thuộc của tập đoàn Thịnh Hâm ở thành phố Tây Hải vốn là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất của họ, nay đại thiếu gia của người ta đến Tây Hải làm kinh tế, đó là một việc tốt. Thành phố Tây Hải chỉ là một thành phố tỉnh lẻ không phồn vinh như Hoa Hải, thu hút vốn đầu tư phát triển kinh tế vấp phải rất nhiều khó khăn, nghe Dương Vọng Giang nói số vốn đầu tư vào trang trại nuôi heo đến mấy chục triệu, thậm chí vài trăm triệu, dự án này chẳng khác nào miếng bánh tự nhiên rơi từ trên trời xuống, không biết tóm lấy là ngu. Còn về chuyện đường sá, một con đường núi chắc tốn một triệu bạc là xong, vừa đúng lúc trung ương có cấp một khoản kinh phí tu bổ đường sá xuống cho thành phố Tây Hải, tiền xem ra không thiếu.

Sau giây phút suy nghĩ ngắn ngủi, La Gia Sơn lập tức quyết định ngay: “Dương thị trưởng, đề nghị của ông bước đầu tôi thông qua, còn tình hình cụ thể tôi còn phải thẩm định dự án xem tính khả thi thế nào mới đưa ra câu trả lời chính xác được, chúng ta giữ liên lạc…”

Dương Vọng Giang hiểu rất rõ tính cách của vị bạn học cũ La Gia Sơn, nghe ông ta nói vậy nghĩa là đồng ý rồi đấy.

Trần Thiên Huy cám ơn Dương Vọng Giang, sau khi ra khỏi tòa nhà văn phòng chính phủ, ông gọi ngay cho Phương Hạo Vân báo tin vui, rồi lập tức chạy xe thẳng tới thôn Lưu Thủy.

Khi Trần Thiên Huy và thuộc hạ đến nơi đã vào lúc hoàng hôn, Phương Hạo Vân đang chỉ bảo bốn người Hồng Lượng luyện quyền ở bãi cỏ sau nhà Tạ gia.

Tạ Mai Nhi đương nhiên biết Trần Thiên Huy, tỉ phú hàng đầu của thành phố Hoa Hải. Trần Thiên Huy đến nhà, cô cảm thấy bất ngờ, ngay lập tức bối rối ngay, dù gì khoảng cách của cô và ông ta quá lớn, cô thậm chí không biết nên tiếp đãi Trần Thiên Huy như thế nào mới đúng, trong nhà hình như đã hết phòng cho người ta ở lại rồi.

Trưởng thôn Du Phi nghe tin báo có khách quý đến thôn Lưu Thủy liền vội vàng đến giải quyết khó khăn giúp Tạ gia, ông dẫn đoàn người của Trần Thiên Huy đến biệt thự của Lưu gia, thu xếp cho khách phương xa vào ở.

Xét về lí thì làm vậy là vi phạm nguyên tắc, nhưng dân làng không ai phản đối, ngay cả thân thích của Lưu gia cũng không dám nhiều lời, vì chúng nghe ngóng được tin ba cha con Lưu gia phen này tiêu tùng thật rồi. Đến lúc này đám thân thích kia đều nhận ra Lưu gia đắc tội với quyền quý trên thành phố, còn ai dám ngang tàng nữa đâu, từ nay về sau sống an phận thôi kẻo chuốc họa vào thân.

Trần Thiên Huy không phải chê căn nhà xập xệ của Tạ gia, chỉ là nhân viên đi cùng ông quá nhiều, hơn hai mươi mấy người, cho dù vào ở biệt thự của Lưu gia cũng hơi chật chội rồi đó.

Bữa cơm tối thì ông ăn ở nhà Tạ gia, toàn là mấy món ăn mộc mạc làng quê, nhưng lại làm cho Trần Thiên Huy vốn quen ăn sơn hào hải vị ở thành phố cảm thấy ngon miệng. Ông thích nhất là món bánh hột bắp, no căng bụng rồi mà còn cố nuốt thêm vài miếng, ăn xong khen không ngớt lời.

Hai vợ chồng Tạ gia thấy ông chủ giàu có khen món ăn của mình, trong lòng vui mừng, Tạ Mai Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa cơm tối, Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi, Trần Thiên Huy cùng đến biệt thự Lưu gia bàn luận về dự án trang trại nuôi heo.

Đến lúc này Trần Thiên Huy mới biết mục đích của Phương Hạo Vân không chỉ đơn giản có một trang trại nuôi heo, thôn Lưu Thủy có núi có sông, đâu đâu cũng là kho báu chưa khai phá, toàn là cơ hội kinh doanh. Theo như kế hoạch ban đầu của Phương Hạo Vân, hắn định xây một khu nghỉ dưỡng và vườn du lịch sinh thái, còn có một số dự án vui chơi giải trí phục vụ du lịch nữa.

Chỉ cần có con đường thông ra quốc lộ, tất cả những ý tưởng kia đều sẽ thành hiện thực.

Tất nhiên Phương Hạo Vân chỉ vẽ ra kế hoạch bước đầu, còn từng chi tiết cụ thể phải đợi tổ chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm đến vào ngày mai mới tiến hành quy hoạch được.

Hồi chiều Phương Hạo Vân đã gọi điện cho Phương Tuyết Di, hỏi thăm về công tác chuẩn bị của phía tập đoàn Thịnh Hâm, đoan chắc trưa mai tổ chuyên gia mới đến được, thật ra Phương Hạo Vân không định để bà chị hắn biết dự án kinh tế này, nhưng theo như tình hình hiện tại, muốn phát triển một dự án lớn đến thế, một mình hắn không cách nào thực hiện nổi, cần có các nhân viên chuyên môn giỏi của tập đoàn Thịnh Hâm đến giúp sức mới làm được.

Phương Tuyết Di sau khi thẩm định dự án của em trai nói cho hắn biết, nếu dự án thuận lợi hoàn thành, lợi nhuận hàng năm mang lại sẽ vào khoảng 2 tỉ, con số này cực kì khả quan.

Nói thật lòng, Phương Tuyết Di cũng rất muốn nhìn thấy em trai thành công.

Nếu Phương Hạo Vân lập nghiệp thành công, đối với hắn và Phương gia đều là một tin đáng vui mừng.

Tạ Mai Nhi mới nghe Phương Hạo Vân nhắc đến trang trại nuôi heo, giờ nghe hắn nói thêm các dự án du lịch sinh thái, trong lòng háo hức, cô thậm chí không định quay về thành phố nữa. Cô lớn lên ở thôn Lưu Thủy, quen thuộc với làng quê nơi đây, thêm vào đó cha mẹ cô giờ đây tuổi già sức yếu, cô muốn ở lại chăm sóc hai cụ.

Thành phố phồn hoa tráng lệ nhưng đâu đâu cũng đầy cạm bẫy đón sẵn, Tạ Mai Nhi cảm thấy chốn làng quê thích hợp với cô hơn, hơn nữa nếu quay về thành phố cô cũng không biết nên đối mặt với Hạo Vân thế nào, phải giải thích ra sao với người bạn thân thiết nhất chị Mỹ Kỳ…

Tạ Mai Nhi định dùng công việc lấp đầy khoảng trống tình cảm, cứ cho rằng đó là cách trốn tránh tạm thời cũng tốt… Cô đã yêu Hạo Vân, điều đó không còn phải nghi ngờ nữa, nhưng cô không thể nào chấp nhận việc tranh giành đàn ông với chị Mỹ Kỳ…

Tạ Mai Nhi luôn cho rằng tình yêu là thuần khiết và duy nhất, cô theo đuổi một tình yêu hoàn hảo trọn vẹn chứ không chịu chia sẻ với người khác.

“Chị Mai, chị đang nghĩ gì vậy?” Thấy Tạ Mai Nhi đang ngơ ngác nghĩ ngợi, Phương Hạo Vân bèn hỏi nhỏ.

“À, chị không nghĩ gì…”

Tạ Mai Nhi giật mình bừng tỉnh, lấm lét nhìn Phương Hạo Vân, lại nhìn sang Trần Thiên Huy, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “Hạo Vân, ông chủ Trần, tôi có yêu cầu này không biết nên nói ra không?”

“Chị Mai, ở đây đều là người nhà cả mà, chị muốn nói gì thì cứ nói ra đi, đâu cần khách sáo như vậy.” Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an.

“Ông chủ Trần, tôi muốn ở lại đây phụ trách dự án này, tôi nghĩ mình là người thích hợp nhất, tôi sinh ra và lớn lên ở đây, hoàn cảnh xung quanh tôi đều biết rõ, tất nhiên tôi nói phụ trách không phải là tổng chỉ huy, tôi tự biết mình không có bản lĩnh đó, ý của tôi là phụ trách một số công việc vừa sức thôi… Có được không?” Tạ Mai Nhi hít một hơn sâu, nói liền một hơi dự định của mình.

Trần Thiên Huy nghe xong không bày tỏ ý kiến, việc này ông không có quyền quyết định, người làm chủ nên là Phương Hạo Vân, còn ông cùng lắm chỉ là cổ đông góp vốn cùng phát triển dự án này.

Tất nhiên Trần Thiên Huy không hề có ý chia chác lợi nhuận của Phương Hạo Vân, trong lòng ông đã sớm coi Phương Hạo Vân là con rể tương lai, tất cả tài sản của ông hiện có sớm muộn gì cũng giao lại cho con gái và Hạo Vân, ông góp vốn vào chỉ là muốn giúp Hạo Vân đừng đi con đường vòng, có thể nhanh chóng tự gầy dựng lấy sự nghiệp cho riêng mình hắn.

Phương Hạo Vân nhíu mày nghĩ ngợi, tối sầm mặt hỏi: “Chị Mai, ý của chị là chị không định quay về thành phố Hoa Hải?”

“Ờ!”

Tạ Mai Nhi sau khi nói ra toan tính trong lòng không còn lo ngại, không còn gánh nặng: “Hạo Vân, chị đã suy nghĩ kĩ rồi, chị sẽ không về thành phố nữa, dù sao em cũng kinh doanh ở đây, chị ở tại thôn Lưu Thủy giúp em cũng vậy thôi mà. Tập đoàn Thịnh Hâm nhân tài nhiều vô số, thiếu mình chị đâu có ảnh hưởng gì.”

“Hạo Vân, em thấy chị tính vậy có được không?” Tạ Mai Nhi nôn nóng muốn Phương Hạo Vân nhận lời ngay.

“Chị Mai, câu hỏi này chị phải tự đặt ra cho mình mới đúng chứ, có thật là chị muốn làm vậy không?” Phương Hạo Vân trở nên nghiêm túc hẳn hỏi ngược lại một câu.

Không còn do dự nữa, Tạ Mai Nhi khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Chị đã quyết định rồi, Hạo Vân, chị sẽ không làm em thất vọng đâu…”

“Hạo Vân, chú thấy Tạ tiểu thư quyết tâm làm vậy rồi, hơn nữa còn rất tự tin, chú biết Tạ tiểu thư trước kia là nhân viên nghiệp vụ xuất sắc ở tập đoàn Thịnh Hâm của cháu, rất giỏi giao tiếp và khảo sát thị trường, dự án của cháu cũng cần nhân tài về lĩnh vực này, tương lai khi dự án đi vào hoạt động, chắc tài năng quản lí của Tạ tiểu thư đã được rèn luyện, đến lúc đó phụ trách tiếp quản luôn sẽ không thành vấn đề, điều quan trọng nhất là có Tạ tiểu thư đích thân giám sát dự án, cả cháu và chú đều an tâm…” Trần Thiên Huy đến lúc này mới lên tiếng tán thành.

Thật ra Trần Thiên Huy nói ra những lời này có hai lí do, một là ông tin tưởng năng lực của Tạ Mai Nhi, hai là ông luôn cảm thấy quan hệ giữa Hạo Vân và cô gái này không đơn giản, để hai người tách nhau ra cũng tốt, tránh cho con gái ông sau này lại có thêm một tình địch. Trần Thiên Huy có thể chấp nhận Phương Hạo Vân có một hoặc hai cô tình nhân, nhưng không thể chấp nhận hắn liên tục xuất hiện tình nhân mới, nếu như thế quá không công bằng với con gái ông rồi.

Phương Hạo Vân hết cách, cuối cùng phải gật đầu đồng ý: “Thôi được, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chị Mai, đợi ngày mai tổ chuyên gia của tập đoàn Thịnh Hâm xuống đây, chị tiếp xúc bàn thảo công việc với họ, sau này chị và họ cùng làm việc tại thôn Lưu Thủy rồi.”

Phương Hạo Vân không nghĩ sâu xa như Trần Thiên Huy, hắn chỉ cảm thấy dự án này là một cơ hội rèn luyện tốt cho Tạ Mai Nhi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thông qua dự án lớn lần này tin chắc chị Mai sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.

“Cám ơn!”

Tạ Mai Nhi đứng dậy, lịch sự cúi chào Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy.

……

Tần Tử Hoa, Tần Tử Kiếm và Kim Gia cùng ngồi lại với nhau, trong 3 người, ánh mắt của hai anh em Tần gia láo liên gian xảo, chốc chốc lại lén nhìn sang dò xét đối phương, còn Kim Gia bình thản như không có gì xảy ra, chuyện của hai anh em tự giải quyết với nhau đi, ông không xen vào.

Từ sau vụ thất bại lần trước, Kim Gia đã mất hết niềm tin vào Tần Tử Kiếm, ông đã không dưới một lần nảy ý định rời khỏi, sống một cuộc sống riêng dành cho ông.

“Lão nhị, sự nghiệp của em hình như không được thuận lợi lắm thì phải. Đinh Tuyết Nhu không chịu kí hợp đồng, doanh thu của hộp đêm sụt giảm thảm hại, đã rớt xuống mức kỉ lục chưa từng có từ trước đến nay, em còn tính giải thích thế nào đây?”

Tần Tử Hoa tự châm lửa vào một điếu xì gà một cách điệu nghệ, đắc ý chỉ trích Tần Tử Kiếm.

Tần Tử Kiếm lạnh lùng cười phá lên, đưa tay cầm tách trà nghi ngút khói trên bàn lên hớp một ngụm, thản nhiên nói: “Hộp đêm của Tần gia trước kia vẫn kinh doanh kém như vậy mà, có sụt giảm doanh thu cũng đâu thể trách em.”

“Em nói vậy là có ý gì? Em muốn nói trước đây ba không biết cách quản lí hả?”

Tần Tử Hoa chớp lấy cơ hội gán tội cho Tần Tử Kiếm, ánh mắt càng lúc càng trở nên nham hiểm.

Tần Tử Kiếm đối mặt với lời buộc tội của anh trai không hề tỏ vẻ tức giận, hắn đặt tách trà xuống, quay sang Kim Gia hỏi: “A Kim, ông cảm thấy doanh thu hộp đêm của Tần gia giảm sút có liên quan tới tôi không?”

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #340