Chương 303: Mùa Xuân Đến Rồi


- Hạo Vân, em thua xa chị Mỹ Kỳ phải không?!

Bạch Lăng Kỳ cảm thấy sóng mũi cay cay, gục đầu vào ngực Phương Hạo Vân, gắt gao ôm chặt lấy hắn.

Bạch Lăng Kỳ đặt lỗ tai lên ngực Phương Hạo Vân, lập tức tiếng tim dồn dập của Phương Hạo Vân truyền đến tai Kỳ. Hai người dán chặt vào nhau, mùi thơm xử nữ xộc vào mũi khiến cho Phương Hạo Vân kích động không ngừng.

Mấy ngày nay, Phương Hạo Vân bận tối mặt vì chuyện Roberts nên không có đến chỗ Trương Mỹ Kỳ. Đối với một nam nhân cường trán như Phương Hạo Vân mà nói, có thể ba ngày không làm thì đúng là rất lâu rồi.

Phía dưới bụng Kỳ đang có một vật nóng bỏng không ngừng đứng dậy. Khiến cho Kỳ xấu hổ đến đỏ mặt, liền nhớ tới buổi tối hôm đó.

Bỗng dưng, Phương Hạo Vân không thể kiềm chế. Bàn tay thô kệch để lên bộ ngực nằm sau lớp áo ngủ của Kỳ, không ngừng xoa nắn.

- Hạo Vân!

Bạch Lăng Kỳ biết đây là đang đùa với lửa, cô rất muốn ngăn cản. Nhưng cơ thể đang bị Phương Hạo Vân không ngừng kích thích, khiến cho Kỳ rùng mình liên tục.

- Hạo Vân, em... em thích cảm giác này.

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, thân thể bắt đầu nóng lên, khung cảnh tối hôm đó không ngừng hiện ra trong đầu Kỳ.

Phương Hạo Vân nói xong, liền không hề do dự xoa nắn mãnh liệt hơn nữa. Bàn tay nhanh chóng luồn vào trong áo ngủ, bắt đầu vuốt ve hai đầu nhũ hoa của Kỳ.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỳ trở nên mê ly, miệng thở dồn dập, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ.

Lần đầu tiên bị người khác vuốt ve như vậy, Kỳ bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa thân thể, hưởng thụ khoái cảm Phương Hạo Vân mang đến.

- Kỳ, ngực em mềm thật đó!

Mặc dù trong phương diện này, Phương Hạo Vân không phải là người rành rẽ gì, nhưng vẫn có một ít kinh nghiệm nhất định. Phương Hạo Vân không muốn để mất cơ hội, liền khen thân thể của Bạch Lăng Kỳ.

Trong khi Bạch Lăng Kỳ giãy giụa, không tự chủ được mà cầm cái vật nóng bỏng kia của Phương Hạo Vân. Cảm nhận được vẻ cứng rắn của nó, Kỳ không khỏi bị mê hoặc, dường như cô đang bị dục vọng thiêu đốt.

- Hạo Vân, sờ xuống dưới một chút!

Dường như bây giờ Kỳ đã không thể thỏa mãn dưới động tác hiện tại của Phương Hạo Vân, cô cảm thấy bên dưới của mình đang rất khó chịu cần phải được giải tỏa.

Nghe Kỳ nói xong, bàn tay tham lam của Phương Hạo Vân liền trượt xuống dưới, vừa chạm đến thâm cung đã sớm ẩm ướt của Kỳ, thân thể của Kỳ liền không ngừng run rẩy, toàn thân tê dại, tiếng rên rỉ càng lúc càng to.

Cùng lúc đó, bỗng dưng Kỳ liền cầm cái vật nóng bỏng của Phương Hạo Vân... quay người lại đút nó vào miệng, không ngừng liếm láp giống như một đứa trẻ đang ăn kem.

Phương Hạo Vân hơi sửng sốt một chút, bình thường hơi vuốt ve Kỳ thì cô đã nổi giận, hắn làm sao nghĩ được... Kỳ sẽ làm như vậy.

Bỗng nhiên một cảm giác sảng khoái dâng lên không ngừng trong cơ thể Phương Hạo Vân, khiến cho hắn phải thở dồn dập. Không chịu thua, Phương Hạo Vân liền xoay người về phía hạ thân của Kỳ, kịch liệt hôn vào đó...

Rất nhanh sau đó, cơ thể hai người do bị kích thích liền run rẩy không ngừng.

Hai người gắt gao ôm nhau thật lâu, bỗng dưng Kỳ cắn nhẹ lỗ tai Phương Hạo Vân nói:

- Hạo Vân, chị Mỹ Kỳ có thể làm gì, em cũng có thể làm, từ nay về sau em sẽ không bắt anh phải chịu khổ nữa.

Bạch Lăng Kỳ là cô gái có cá tính mạnh. Từ sau cái đêm hôm đó, phòng tuyến tâm lý của Kỳ đã bị phá vỡ. Cô biết nếu cứ khư khư giữ lấy như vậy... sớm muộn của sẽ để mất Hạo Vân.

Cô nhớ đến một quyển tạp chí tình cảm đã từng nói: 'Khi yêu, người ta không chỉ biết nhận lấy mà còn phải biết cho đi...'

Trước kia, Kỳ không hiểu được câu nói đó.

Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu. Chị Mỹ Kỳ đã cho Phương Hạo Vân tất cả tình yêu của cô ấy thì Kỳ cũng không thể giữ mãi được nữa.

Kỳ không muốn thua chị Mỹ Kỳ, càng không muốn Phương Hạo Vân vì cô mà chịu khổ. Hôm nay, mặc dù hai người cũng không có chính thức thăng hoa tình yêu, nhưng cũng có thể xem như là một khởi đầu tốt đẹp.

Phương Hạo Vân cười cười, nhìn ánh mắt của Kỳ thì Phương Hạo Vân liền nghĩ mùa xuân đến rồi.

Hôm nay đã sắp hết ngày thứ tư, mà vẫn chưa có tin tức của Phương Hạo Vân. Nhìn bầu trời càng lúc càng tối, Vương Hà kích động không ngừng, cứ đứng lên lại ngồi xuống, khuôn mặt toát ra vẻ lo lắng.

Đinh Tuyết Nhu mấy ngày nay không dám rời khỏi Vương Hà, không ngừng an ủi, khuyên giải Vương Hà. Gần đây Đinh Tuyết Nhu cảm thấy tâm lý Vương Hà hơi bất bình thường, hành động rất giống với bệnh nhân tâm thần. Đôi khi, nửa đêm Vương Hà đột nhiên tỉnh dậy, ngồi ở trên giường cười cười một mình, có lúc còn hô to tên của em trai.

- Chị Hà, không có chuyện gì đâu, ngày mai... ngày mai nhất định chị sẽ được gặp Kim Bảo, chị đừng kích động nữa. Chị phải tin vào Hạo Vân chứ. Nếu không để em gọi điện hỏi Hạo Vân nhé?

Đinh Tuyết Nhu cẩn thận hỏi.

- Không nên!

Vương Hà thấy Đinh Tuyết Nhu định gọi điện thoại, vội vàng ngăn trở:

- Không nên gọi, lỡ như Hạo Vân không cứu được Kim Bảo, chị sợ rằng... chị sẽ không chịu được, chị sẽ điên lên mất.

Đinh Tuyết Nhu nắm chặt hai vai của Vương Hà, nói:

- Chị Hà, không có chuyện gì đâu, nếu chị không ngủ được... thì đêm nay chị trò chuyện với em nhé. Dù sao thì em cũng không muốn ngủ.

- Cám ơn em, Nhu Nhu!

Vương Hà hơi cảm động, mấy ngày nay nếu không có Tuyết Nhu, sợ rằng Vương Hà đã không thể qua được.

- Hạo Vân sẽ không làm cho chúng ta thất vọng đâu.

Ôm Vương Hà vào lòng, Đinh Tuyết Nhu không ngừng an ủi.

Phương Tuyết Di cảm thấy mấy ngày nay, tinh thần của Kỳ biến hóa rất nhiều. Trong thời gian ngắn, Kỳ hoạt bát hẳn lên, có rất nhiều chuyện Kỳ xử lý rất linh hoạt.

Loại biến hóa này, Phương Tuyết Di rất hài lòng. Chỉ là cô có chút tò mò.

- Kỳ, gần đây có chuyện gì khiến em vui vẻ vậy?

Trong lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Phương Tuyết Di liền hỏi.

Bạch Lăng Kỳ cười hắc hắc, nói:

- Không nói cho chị biết... đây là bí mật của em!

Thật ra, mấy ngày nay Kỳ không phải vui vẻ hoàn toàn, trái lại còn có chút phiền não.

Sau cái ngày xảy ra quan hệ với Phương Hạo Vân, Kỳ mới phát hiện Phương Hạo Vân đối xử với cô không giống như trước kia. Phương Hạo Vân càng ngày càng ôn nhu với Kỳ hơn trước.

Loại biến hóa này làm cho Kỳ cảm thấy rất ngọt ngào.

Chỉ là sau cái đêm đó, Kỳ liền mất đi dũng khí. Mỗi lần Phương Hạo Vân muốn tiến thêm bước nữa đều bị Kỳ cự tuyệt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ có chút lo lắng, nếu Kỳ bắt Phương Hạo Vân suốt ngày chỉ dùng tay hoặc dùng miệng thì có làm chi Phương Hạo Vân tức giận hay không?

- Kỳ, em nghĩ đi đâu vậy? Có tâm sự gì sao?

Phương Tuyết Di phát hiện ra khuôn mặt thất thần của Kỳ, quan tâm hỏi một câu:

- Khai ra mau, nếu không chị gọi cho Hạo Vân, bắt nó lại đây làm rõ chuyện này!

Bạch Lăng Kỳ đang muốn nói gì đó, vô tình thấy được Phương Hạo Vân đang sóng vai đi cùng với Trương Mỹ Kỳ.

- Chị Tuyết Di, em ra ngoài một chút...

Bạch Lăng Kỳ hơi kích động. Cô quyết định đi theo một chút, xem bọn họ có đến phòng làm việc của chị Mỹ Kỳ hay không.

Quả nhiên, lén theo sau bọn họ, Bạch Lăng Kỳ tận mắt chứng kiến hai người bọn họ đang tiến vào phòng làm việc, gắt gao đóng cửa lại.

Bạch Lăng Kỳ cảm thấy sóng mũi cay cay, cũng không biết vì sao Kỳ lại có cảm giác đó. Chính cô đã chấp nhận chị Mỹ Kỳ, tại sao bây giờ lại còn ghen ghét đến như vậy?

Mang theo tâm trạng mất mác, Bạch Lăng Kỳ lê từng bước về phòng của Phương Tuyết Di. Mắt thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Bạch Lăng Kỳ, Phương Tuyết Di liền hỏi:

- Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Hạo Vân khi dễ em không? Cái thằng em chết tiệt này! Để chị gọi điện tính sổ nó!

- Chị Tuyết Di, Kỳ, hết giờ làm việc rồi, sao hai người còn chưa về?

Phương Hạo Vân bỗng nhiên xuất hiện, cười hỏi một câu. Sau đó, Phương Hạo Vân đi đến nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Lăng Kỳ, ôn nhu nói:

- Em có nhớ anh không? Anh đến đón em về nè...

Bạch Lăng Kỳ nghe vậy, ủy khuất chạy đâu mất tăm, dùng sức nắm chặt tay Phương Hạo Vân, nói:

- Anh lắm chuyện quá à... chúng ta về nhà thôi.

- Chị, sao chị còn ở đây?

Phương Hạo Vân quay đầu lại hỏi.

Phương Tuyết Di cố nén khó chịu trong lòng, nhàn nhạt cười:

- Hai em về trước đi, chị còn nhiều việc quá, chút nữa sẽ về sau...

- Ừ, vậy em không phiền chị nữa!

Phương Hạo Vân nói xong liền nắm tay Bạch Lăng Kỳ rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người, Phương Tuyết Di không khỏi thở dài, sự nghiệp của cô đã thành công rực rỡ, nhưng hiện giờ vẫn còn cô đơn một mình nên cô có chút hâm mộ hạnh phúc của họ.

Phương Tuyết Di từng hạ quyết tâm tìm một nửa của cô, nhưng hết lần này đến lần khác, trong đầu của cô chỉ tràn ngập hình ảnh của Phương Hạo Vân.

Phương Tuyết Di không muốn đùa với lửa, càng không muốn làm trái đạo đức. Chỉ là, cô không thể làm chủ được, lòng của Phương Tuyết Di đang nghĩ bậy, rất bậy...

Bạch Lăng Kỳ cùng Phương Hạo Vân sóng vai ra nhà xe thì gặp Trương Mỹ Kỳ. Bạch Lăng Kỳ liền giành nói trước:

- Chị Mỹ Kỳ, hết giờ làm việc rồi, chị cùng tụi em về nhà nhé?

Trương Mỹ Kỳ nhìn hai người thân mật, trong lòng có chút hâm mộ, nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười nói:

- Hai em về trước đi, chị thấy tinh thần Mai Nhi có chút không được tốt cho lắm. Chị muốn đi nói chuyện với nó.

Bạch Lăng Kỳ ngọt ngào cười, liền kéo tay Phương Hạo Vân, gật đầu nói:

- Ừ, vậy tụi em về nhà trước, xong việc thì chị về nhà sớm nhé.

- Ừ, chị biết rồi. Hai em về nhà trước đi.

Trương Mỹ Kỳ liền thúc giục.

- Hạo Vân, sau này mỗi ngày chúng ta đều cùng về nhà được không? Như vậy mới có cảm giác giống như vợ chồng...

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt nói.

Phương Hạo Vân thấy Bạch Lăng Kỳ hạnh phúc liền họn lên trán của cô, gật đầu:

- Ừ, anh hứa với em.

- Hạo Vân, đêm nay em muốn... cho anh...

Nhìn bốn phương không có người, Kỳ dựa đầu vào ngực Phương Hạo Vân, thấp giọng nói. Hôm nay, cô đã quyết tâm, chuyện gì đến nó sẽ đến, lo lắng nhiều làm gì, như vậy mới hoàn toàn giữ được Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân mỉm cười, nhìn Bạch Lăng Kỳ một cái, nhẹ giọng hỏi:

- Kỳ, em vừa nói gì, em nói là cho anh sao...?

- Nhỏ giọng một chút!

Bạch Lăng Kỳ lấy tay che miệng Phương Hạo Vân, vẻ mặt thẹn thùng nói:

- Anh muốn nói to lên cho mọi người biết sao? Mẹ em nói làm chuyện đó trước khi cưới là không đúng đó...

- Ha ha!

Phương Hạo Vân được một trận cười đến đau cả bụng, mập mờ nói:

- Đêm nay, anh sẽ ăn em... hắc hắc.

............

Thoáng một cái đã xế chiều, Trương Bưu từ chỗ tổng bộ của Hỏa Long Bang trở về nhà, thuận tiện đi đến siêu thị ở gần đó mua chút đồ ăn.

Ngay khi vừa đậu xe ở tầng hầm siêu thị, Trương Bưu còn chưa kịp đóng cửa xe lại, thì đột nhiên có vài người áo đen cầm súng lao đến khống chế Trương Bưu.

- Trương đội trưởng, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.

Thanh âm có phần khàn khàn như vịt đực, nhìn bộ dáng có thể đoán được là hơn ba mươi tuổi. Một bên mắt bị bịt bởi một mảnh vải đen, chỉ còn một con mắt đang bắn ra sát khí nhìn Trương Bưu, nhàn nhạt nói.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #303