Chương 254: Bí Mật Về Nước


Nói rồi, Phương Hạo Vân cố ý ngả đầu sang bên, ngó nghiêng xuống dưới cố tình nhìn vào phần cổ áo hờ hững của Hàn Tuyết Nhi. Vốn dĩ hắn cũng định trêu cô thôi, hù cho Hàn Tuyết Nhi sợ tí. Hắn cứ nghĩ rằng, tiết trời lạnh thế này thì thể nào Hàn Tuyết Nhi cũng sẽ mặc áo rất kín, mình làm như vậy, chắc cũng chả nhìn thấy gì đâu.

Nhưng hắn đã "bé cái lầm" rồi, khi hắn đưa mắt nhòm vào trong áo của Hàn Tuyết Nhi, hắn nhìn thấy một đường khe rãnh tối om vô đáy, đồng thời cũng nhìn thấy một dải đường viền hoa hoét lóa mắt.

Càng quá đáng hơn khi trong lúc Phương Hạo Vân dòm ngó lung tung, còn buông ra một câu tỉnh bơ: "Em còn bé tí tuổi, vậy mà đã mặc đồ lót hoa rồi à...."

Toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong vài giây, ngay trong giây phản ứng đầu tiên, Hàn Tuyết Nhi đã lập tức che ngay phần cổ áo bị hở lại, đồng thời khẽ gắt lên một tiếng với Phương Hạo Vân: "Anh Hạo Vân, anh quả đúng là tên đàn ông dâm dê đê tiện..."

Hàn Tuyết Nhi lúc tức giận, hai cặp má ửng hồng lại càng ửng hồng hơn, đôi môi quyến rũ cứ nói liến thoắng ngọt ngào, vẻ mặt ủy mị, có thể thấy được sự xao xuyến trong nội tâm của Phương Hạo Vân.

Có điều hắn cảm giác được nụ cười nhạt nhẽo của tên lái xe, nên cũng không tiếp tục bày trò nữa, kẻo lại để người ta cười cho vào mặt.

Viên tài xế quả thực khi nhìn qua gương chiếu hậu đã nhìn thấy hết những cử chỉ mập mờ ám muội của hai người, trong con mắt của ông, Phương Hạo Vân và Hàn Tuyết Nhi là hai đứa bé hư hỏng, là một tài xế taxi lâu năm trong nghề, đã suốt ngày rong ruổi chở khách đủ loại, những chuyện như thế này cũng không phải là hiếm thấy đối với ông. Trước đó không lâu, cũng có một đôi học sinh trung học tầm 15, 16 tuổi gì đó, suýt chút nữa thôi đã giở trò abcxyz trong xe của ông rồi.

Ông cũng có con gái, năm nay cũng mười sáu tuổi rồi, bởi vậy, ông cũng rất ư là lo lắng, quản lý con bé rất nghiêm ngặt. Ông thường hay thở dài thườn thượt tự hỏi, tại sao xã hội bây giờ lại có cái xu hướng như vậy...

Phương Hạo Vân nhìn thấy được ánh mắt đó của tài xế thông qua chiếc kính xe, tựa hồ cũng hiểu được suy nghĩ của ông, trong lòng cũng không giấu nổi đôi chút cảm khái, dục vọng trước đó với ý đồ xấu xa nảy sinh trong lòng cũng biến mất sạch tăm.

Trông thấy Phương Hạo Vân nháy mắt đã không thèm để ý tới mình nữa, Hàn Tuyết Nhi lập tức không thể ngồi yên được nữa, cô đưa tay ra kéo tay Hạo Vân lại, hỏi: "Thế nào? Mới thế đã giận rồi à? Sao anh nhỏ mọn thế. Người ta là kẻ bị hại còn không giận nè, em mới nói anh có một câu, mà anh đã giở chứng thế à?"

"Không có, em hàm oan cho anh rồi."

Phương Hạo Vân quay đầu sang, thành thực nói: "Tuyết Nhi, xin lỗi em, anh không nên làm vậy..."

"Anh Hạo Vân, anh.... anh xin lỗi em thật hả, em thực sự là không dám tin vào tai nữa..."

Trong con mắt của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân là một người theo chủ nghĩa đàn ông có tính kiêu hãnh cao, muốn hắn ta mở miệng xin lỗi quả thực là quá khó. Nhưng giờ đây hắn lại làm thế thật.

Hàn Tuyết Nhi vui mừng ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân. Âm thanh nhu mì hiền dịu nói: "Anh Hạo Vân, hôm nay em mới thấy là, anh cũng giống bọn em, đều là giống người cả. Chứ không phải là mấy ông thần ông thánh tinh vi sờ ti con cóc."

"Tuyết Nhi..." Phương Hạo Vân tỏ ý muốn bảo cô đừng nói gì nữa, nói nhiều tất có lúc nói hớ.

Hàn Tuyết Nhi tự thấy mình lỡ lời, vội vàng câm chặt miệng lại không nói thêm tiếng nào.

…….

Tần Tử Hoa mấy hôm nay càng lúc càng thấy buồn bực.

Đầu tiên là Tần gia tiêu phí đến 60 triệu đô la Mỹ để mời về một sát thủ no1, thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, Phương Hạo Vân vẫn cứ sống nhăn răng ra chứ. Điều này khiến cho hắn lúc nào cũng buồn bực hậm hực trong lòng.

Tần Tử Hoa cảm thấy tất cả vận rủi của mình đều là do Phương Hạo Vân sau khi đến đại học Hoa Hải gây ra cho. Nếu như không phải là có sự xuất hiện của hắn, thì bây giờ hắn đã sớm chơi trò du long hí phượng mây mưa 36 thế với Trần Thanh Thanh trên giường rồi. Tất cả của Trần gia cũng sẽ là của hắn.

Tiếp đến, Tần Tử Kiếm lại lần nữa thay đổi ngày đến đại lục, khiến cho hắn hết lần này đến lần khác phải đi ra sân bay để đón, nên hắn cũng hết sức không thoải mái. Nhưng nếu không đi thì lại sợ lão già họ Tần phật ý thì gay.

Ngay cả Kim Gia trước đây quan hệ khá tốt với hắn, bây giờ cũng cố tình tránh mặt hắn, không những không đến chủ động báo cáo công việc, mà ngay cả khi hắn đích thân liên lạc, thì người ta cũng 5 lần bảy lượt lần lữa không tới.

Tóm lại, Tần Tử Hoa cảm thấy rất chi là bứt rứt trong lòng.

Hôm nay, cơn bực bội trong lòng hắn đã tới cực điểm, để giải quyết mối lo, liền uống rượu một mình trong biệt thự, chưa đầy nửa tiếng, hắn đã uống hết 2 chai rượu mạnh.

Giọng nói vẫn đang lè nhè, hắn lại tiếp tục gọi cho Kim Gia, bắt hắn phải mau chóng đi tới biệt thự một chuyến, có chuyện gấp cần bàn.

Lần này, Kim Gia không giở bài chối khéo nữa, đồng ý ngay tắp lự. Còn nói là trong vòng nửa tiếng nữa sẽ tới biệt thự của Tần gia.

"Lão hồ ly không phải định giở quái chiêu gì đấy chứ?"

Tần Tử Hoa trong lòng khẽ nói thầm. Từ sau lần trước mắng quá lời với Kim Gia, đây là lần đầu tiên hắn khách khí như vậy.

Nửa giờ sau, Kim Gia đến đúng như đã hứa, khuôn mặt kính cẩn, sau khi bước vào phòng khách, hắn mỉm cười nói với Tần Tử Hoa: "Tần thiếu gia, quả thực xin lỗi, gần đây bận nhiều việc quá, cho nên không đến thường xuyên báo cáo công việc với cậu được. Hôm nay vừa hay đang lúc thảnh thơi, dù cậu không gọi điện tới chỗ tôi, thì tôi cũng sẽ tới."

Tần Tử Hoa khẽ cười khỉnh trong lòng, với lời của Kim Gia, hắn tuyệt đối không bao giờ tin. Theo tin tức hồi báo của đám tai mắt, lão hồ ly này mấy ngày qua không phải ở trung tâm giải trí, thì cũng là ở bên mấy cái sòng bạc, chơi bời rất chi là mô đi phê, làm gì có cái việc gấp chó chết nào chứ.

Đương nhiên, chó cùng thì sẽ đứt dậu, Tần Tử Hoa không phải là Tần Như Phong, cho nên đối với Kim Gia, hắn không có nhiều sự ràng buộc lắm. Có một số chuyện, cho dù là nắm chắc chứng cứ, biết được chân tướng, cũng không thể nói toẹt ra được. Một khi để lộ bản thân thì chẳng có ai là tốt đẹp cả.

"Chú Kim, chú ngồi xuống đây đi, người một nhà không nói hai lời, giữa hai chúng ta không cần phải nói lời khách khí như vậy..."

Tần Tử Hoa đứng thẳng dậy, xởi lởi đỡ Kim Gia ngồi xuống bên cạnh mình, lúc đầu là mấy câu xã giao thông thường, rồi lập tức hắn đi thẳng vào chủ đề luôn: "Chú Kim, những ngày qua, Tần Tử Kiếm làm khổ chúng ta quá mức rồi, theo chú rốt cục là Tần Tử Kiếm đang định giở trò gì? Hắn làm vậy là có ý gì?"

Kim Gia nghe nói vậy, đôi mắt sáng trưng lên, liền đó trầm giọng nói: "Tần thiếu gia, không giấu gì cậu, hôm nay vốn dĩ tôi tới đây cũng là muốn tìm cậu để nói về chuyện này."

"Xem ra chúng ta nghĩ trùng ý nhau rồi đấy."

Tần Tử Hoa mừng rỡ, thừa lúc này nói luôn: "Chú Kim, Tần Tử Kiếm cũng chẳng phải loại hay ho gì đúng không? Cháu là anh của nó, chú là trưởng bối của nó, nó năm lần bảy lượt bỡn chúng ta, quả thực là quá đáng quá thể lắm.... Chú xem chúng ta liên hợp lại nói chuyện này cho bố cháu nghe?"

"Không cần đâu..."

Kim Gia bất giác nhìn ra bốn phía, thấp giọng nói nhỏ: "Tần thiếu gia, có một số chuyện cậu vẫn chưa biết... Theo tôi được biết, nhị thiếu gia đã bí mật về nước rồi. Hơn nữa, hai hôm trước, cậu ấy đã về tới thành phố Hoa Hải."

Tần Tử Hoa nghe vậy, sắc mặt căng lại, hỏi: "Có chuyện này sao? Chú Kim, đây là chuyện đại sự, không đùa được đâu. Tin tức chú lấy từ đâu, đã xác nhận chính xác hay chưa?"

Kim Gia khẽ khàng gật đầu nói: "Tần thiếu gia, cậu cũng nói rồi, đây là đại sự. Đã là đại sự, thì tôi sao dám đùa bỡn với cậu được? Nhị thiếu gia quả thực là đã về đến thành phố Hoa Hải rồi, có điều tung tích của cậu ấy khá là bí mật, tôi đã nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn chưa thể tìm ra cậu ấy..."

Tần Tử Hoa trông thấy thần sắc khá nghiêm túc của Kim Gia, không giống như đang đùa bỡn, nên không nghi ngờ là giả nữa. Ngừng lại đôi chút, hắn liền hỏi: "Chú Kim, cháu nghĩ không thông... cháu không hiểu nổi, tại sao nó lại phải làm vậy. Cứ đường đường chính chính mà về không tốt sao? Tại sao lại phải giấu giấu diếm diếm trở về, hơn nữa còn không cho mọi người biết. Nó làm vậy rốt cuộc là sao chứ? Không được, bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho ba cháu...."

"Tần thiếu gia, không được..."

Kim Gia chặn Tần Tử Hoa lại, giải thích: "Lần trước, tôi đã gọi điện thoại cho lão gia, ông không giải thích gì cho tôi hết, chỉ dặn tôi một câu, nhị thiếu gia muốn làm gì thì cứ để cậu ấy làm cái đó, nếu như cậu ấy muốn liên lạc với chúng ta, thì tự khắc sẽ gọi cho chúng ta, bảo chúng ta đừng lo. Hơn nữa, lão gia còn bảo tôi nhắn lại với cậu, là không cần gọi điện thoại cho ông đâu."

"Có chuyện này?" Tần Tử Hoa thốt lên tiếng kinh ngạc.

Kim Gia vội vã nói: "Tần thiếu gia, chuyện này lẽ nào tôi lại đi lừa cậu.... Lão gia thật sự đã dặn như vậy. Không giấu gì cậu, bây giờ trong lòng tôi cũng vô cùng khó hiểu, nhị thiếu gia làm vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Tần Tử Hoa thầm cân nhắc lại một chút, không còn nghi ngờ gì về Kim Gia nữa, chuyện lớn như vậy, ông ta không dám nói xằng nói bậy, cho dù bây giờ ông ta vây cánh cứng cáp rồi, có thể không coi hắn ra gì, nhưng đối với ông ba, thì chắc hẳn ông ta không có cái gan lớn đến như vậy.

"Chú Kim, chú là trưởng bối, chú hiểu biết nhiều, kinh nghiệm nhiều, chú nghĩ giúp cháu, thằng em nhà cháu rốt cuộc định làm gì? Chả lẽ nó còn gánh vác trọng trách gì bí mật sao?"

Tần Tử Hoa hơi thấy khó chịu, cái thằng nhóc kia cũng gớm đấy, chơi mình nhiều lần như vậy không nói, lại còn dám lén lút trở về. Nói không chừng, nó đã cử người tới đây theo dõi mình rồi cũng nên...

Nghĩ tới đây, Tần Tử Hoa khẽ nhảy dựng lên, có thâm ý khác nhìn Kim Gia, âm thầm suy nghĩ, lão hồ ly này không lẽ đã đi theo phe cái thằng chết tiệt kia rồi.

Nếu không làm sao lão lại biết thằng em hai đã về, trong khi mình lại không hề biết tí gì cả.

"Chú Kim, làm cách nào chú biết được việc Tần Tử Kiếm đến Hoa Hải? Tại sao cháu lại không hề biết một thông tin gì hết?" Tần Tử Hoa cố ý gặng hỏi, hắn muốn xem xem, lão hồ ly này sẽ giải thích ra sao.

Kim Gia nghe vậy, có chút thất vọng, Tần Tử Hoa vừa đây mà đã nghi ngờ lão rồi.

Có câu "Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người." Tần Tử Hoa luôn cảnh giác cao độ với lão, đã thiếu đi phong độ của một kẻ làm đại sự. Thằng nhóc này căn bản là không có tư chất làm đại sự.

"Tần thiếu gia, cậu đang nghi ngờ tôi?"

Sắc mặt Kim Gia khẽ thay đổi, trong giọng nói pha lẫn chút thất vọng: "Lão Kim tôi hôm nay tức tốc tới đây chỉ để thông báo tin này cho cậu, tôi đang suy nghĩ, phải chăng nhị thiếu gia đang có mưu đồ gì gây bất lợi cho thiếu gia không... Hy vọng cậu có thể đề phòng trước. Thế nhưng thật không ngờ, cậu lại chẳng hề tin tưởng tôi. Cậu bảo tôi phải nói gì đây..."

Tần Tử Hoa liếc mắt nhìn, ngượng ngùng cười, vỗ bả vai Kim Gia, cố ý làm ra bộ mặt tươi cười, nói: "Chú Kim, thấy chú nói vậy, cháu còn có thể nghi ngờ chú được nữa ư, chú hiểu lầm ý của cháu rồi, kỳ thực là cháu muốn biết, chú nhận được tình báo thế nào, dạy cháu với, để cháu học hỏi được chút đỉnh..."

"Vậy ư?"

Khóe miệng Kim Gia cố nặn ra được một nụ cười, nói: "Tần thiếu gia, dù cậu xuất phát từ mục đích nào, thì tôi cũng muốn nói cho cậu... Kỳ thực rất đơn giản, tai mắt của tôi trong lúc vô tình đã nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy."

"Chỉ đơn giản vậy thôi?" Tần Tử Hoa khó có thể tin đơn giản như vậy.

"Nói ra thì có chút khoa trương, nhưng thực tế đúng là vậy..."

Kim Gia trầm giọng nói: "Tần thiếu gia, có lẽ trong lòng cậu vẫn đang nghi ngờ tôi, nhưng tôi buộc phải nói rõ với cậu, hôm nay tôi đến chỉ là để nhắc nhở cậu. Dù sao chúng ta cũng là người Tàu cả... Còn về nhị thiếu gia, trong dòng máu của cậu ấy vẫn có chút dòng máu Tây, không phải người giống chúng ta."

Nghe Kim Gia nói như vậy, Tần Tử Hoa thở phào ra một hơi, Kim Gia nói như vậy tức là đã coi hắn như người một phe, lo lắng trước đây của hắn cũng coi như là đã quá cả ngờ rồi.

"Chú Kim, Tử Hoa còn trẻ, có đôi lúc nghĩ vấn đề không thấu đáo, không toàn diện... Quả thực là rất xin lỗi, mong chú người lớn độ lượng, đừng để bụng."

Tần Tử Hoa mỉm cười tươi như hoa: "Chú thấy giờ chúng ta phải làm gì?"

"Tìm người."

Kim Gia nghĩ một lúc, rồi nói: "Tần thiếu gia, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, tôi sẽ sắp người lần theo dấu vết để đi tìm người."

"Cháu hiểu rồi, thật ra chú đã chuẩn bị hết rồi, chỉ là cần quyền lệnh từ cháu? Có phải vậy không?" Tần Tử Hoa cũng coi như không ngu một cục.

"Tần thiếu gia, đúng là vậy..."

Kim Gia phân tích nói: "Bất luận nhị thiếu gia có mục đích gì, đều cho thấy sự không tin tưởng với chúng ta. Tôi thậm chí còn lo là cậu ấy bí mật về nước, liệu có phải đang đối phó với chúng ta, không thể ngồi không đợi kết quả được, chúng ta phải tung đòn phản kích, chí ít, ta phải ép được cậu ấy lộ diện..."

"Chú Kim, cứ làm theo ý chú đi. Nếu không may ba cháu có hỏi, thì cứ bảo là cháu sắp xếp, xảy ra chuyện gì mình cháu gánh hết." Tần Tử Hoa nói năng đầy khí phách.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #254