Chương 19: Giao Đấu Với Karate


Phương Hạo Vân vội bừng tỉnh, bối rối dời ánh mắt khỏi cặp mông của người đẹp Trần Thanh Thanh, mỉm cười giả lả: “Chào học tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Bây giờ không rảnh để xử cậu, qua đây.”

Đợi Phương Hạo Vân bước lại gần, Trần Thanh Thanh vội hỏi nhỏ: “Đánh với Kimura, cậu nghĩ mình nắm bao nhiêu phần thắng?”

Chẳng qua chỉ là một tên đai đen tam đẳng tép riu, Phương Hạo Vân vốn chả thèm bận tâm làm gì cho mệt, nhưng để khỏi gây nghi ngờ, hắn quyết định khiêm tốn một chút thì tốt hơn, chỉ ra vẻ may mắn đánh bại tên Kimura này là được.

“Chắc cũng sáu phần!” Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ trả lời.

Sáu phần nghĩa là hơn một nửa rồi, Trần Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhờ cả vào cậu đó!”

Thẩm Văn Long chạy vội qua, hấp tấp nói với Trần Thanh Thanh: “Học tỷ, làm như vậy không ổn lắm, hai trận tiếp theo không thể khinh suất, tuy chỉ là nhằm lôi kéo hội viên, nhưng trên thực tế lại liên quan đến địa vị của hội võ thuật trong trường sau này, cậu sinh viên mới này gánh vác nổi không?”

Trần Thanh Thanh nhìn vào Phương Hạo Vân, xong mỉm cười với Thẩm Văn Long, nói chắc nịch: “Không vấn đề, cậu ta lo được.”

Thẩm Văn Long không yên tâm lắm, hỏi kĩ lại một lần nữa: “Học tỷ hiểu rõ về cậu ta chưa? Chị dám khẳng định cậu ta sẽ thắng không?”

“Đúng vậy!”

Trần Thanh Thanh chợt khẳng định nghiêm túc: “Cậu ta tên là Phương Hạo Vân, nên cậu ta nhất định chiến thắng.”

Phương Hạo Vân giật mình, cảm thấy câu nói này của Trần Thanh Thanh có ẩn ý, hình như muốn ám chỉ gì đó. Hắn liền nghĩ tới cô ta là chị họ của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân càng lo lắng, chẳng lẽ Hàn Tuyết Nhi đã nói gì với cô ta, do đó cô ta nảy sinh nghi ngờ về thân phận của hắn.

“Anh bạn đẹp trai, ngớ ngẩn gì thế? Mau chuẩn bị đi, danh dự của hội võ thuật chúng ta nhờ cậy hết vào cậu đó.” Trần Thanh Thanh lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Hạo Vân, đến lúc này rồi mà hắn còn đang lơ lửng trên mây, cô hơi lo mình đã đặt niềm tin sai chỗ.

Phương Hạo Vân dẹp ý nghĩ sang bên, nhìn sâu sắc vào Trần Thanh Thanh một cái, tự tin gật đầu: “Tôi không có gì phải chuẩn bị cả, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu đọ sức.”

……

Nhận được câu trả lời tự tin của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh và Thẩm Văn Long vội đi qua kia trao đổi với Kimura, đôi bên thống nhất ý kiến về hai trận đấu sắp tới.

Phía hội karate vốn không ai xem Phương Hạo Vân ra gì, trận thứ haiKimura không đích thân ra đấu, mà chỉ phái ra một hội viên thân hình vạm vỡ, bắp thịt rắn chắc.

Tên hội viên đó hét to một tiếng, hai chân mở rộng, thoan thoắt nhảy hai bước đã đến bên Phương Hạo Vân, cũng không thèm chào hỏi lôi thôi, bàn tay to bè của gã giơ lên chụp xuống vai của hắn.

Phương Hạo Vân cười mỉa tự tin, thân người chỉ hơi nhúc nhích sang bên đã tránh được cú chụp của gã, đồng thời tay trái chém mạnh một nhát vào cổ tay của tên hội viên karate.

Cú chém này của Phương Hạo Vân không vận nội lực, chỉ là ra tay dùng sức hơi mạnh, dù là vậy cú chém này đổi lại là người bình thường chắc không chịu nổi, ai ngờ gã hội viên karate không kêu đau một tiếng, hai tay gã linh hoạt xoay tròn tóm lấy vai của Phương Hạo Vân.

Thấy cảnh này Thẩm Văn Long thở dài ngao ngán, ánh mắt hiển nhiên đã lộ vẻ tuyệt vọng, nghĩ rằng phen này Phương Hạo Vân thua cuộc chắc rồi, chỉ cần gã kia nhấc hắn lên cao ném xuống, thế là trận thứ hai kết thúc, phần thua lại thuộc về hội võ thuật.

Trần Thanh Thanh kế bên lại có vẻ mặt bình tĩnh, thần thái ung dung, cô cảm thấy Phương Hạo Vân không dễ dàng chịu thua như vậy, tuy chỉ là trực giác không có căn cứ, nhưng cô vẫn tin tưởng không nghi ngờ vào trực giác của mình.

Phải nói là trực giác của phụ nữ đôi khi vô cùng chính xác, sự việc xảy ra đúng như dự đoán của Trần Thanh Thanh, gã học viên karate vạm vỡ không nhấc bổng Phương Hạo Vân lên trên không được như ý muốn của gã, ngược lại gã dính một quyền của Phương Hạo Vân vào cánh tay, gã lập tức rú lên đau đớn, đôi tay bị tê liệt buông Phương Hạo Vân ra.

Phương Hạo Vân mỉm cười ngạo nghễ, đột nhiên hai tay hắn động đậy chụp lấy ngang lưng gã hội viên karate, chỉ vận sức nhẹ nhàng đã nhấc bổng gã lên, sau đó xoay vai ném gã ra xa.

Gần như tức thì, khắp hội trường một lần nữa vang lên tiếng reo hò phấn khích của đám sinh viên đứng xem.

Thẩm Văn Long thế mới thở phào nhẹ nhõm, sự thật chứng minh hắn đã nhìn lầm người, anh bạn sinh viên mới này mà học tỷ đứng ra bảo đảm hình như là chân nhân bất lộ tướng.

Nên nhớ xét về thể hình, Phương Hạo Vân thua kém gã hội viên karate, theo lí hắn không thể nào nhấc bổng gã kia lên, nhưng rõ ràng Phương Hạo Vân đã nhấc gã kia ném đi như ném bao cát một cách nhẹ nhàng, tình cảnh này khiến ai nấy có mặt đứng xem đều kinh ngạc khó tin.

Phía hội karate từ Kimura đến các hội viên bình thường, người nào người nấy trố mắt ra, nghi hoặc nhìn vào Phương Hạo Vân, hình như họ không thể chấp nhận sự thật này.

Trần Thanh Thanh đắc ý lên giọng: “Kimura phó hội trưởng, tôi nghĩ trận thứ hai này là hội võ thuật chúng tôi thắng chứ nhỉ?”

Kimura đanh mặt lại, tỏ ra phong độ nói với Trần Thanh Thanh: “Đúng vậy, Trần phó hội trưởng, trận thứ hai này các cậu đã thắng, nhưng cuộc so tài hôm nay các cậu vẫn sẽ thua, trận thứ batôi sẽ đích thân ra tay đánh bại anh bạn sinh viên mới này.”

Phương Hạo Vân lạnh lùng rít qua kẽ răng: “Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là võ thuật.”

“Láo lếu!”

Câu này nói ra, Kimura không còn giữ được bình tĩnh, gã gào to lên giận dữ, nhảy phốc ra từ bên kia, thân hình linh hoạt, nhanh như sấm chớp, đưa tay tấn công thẳng vào cổ họng của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười tự tin trên mặt, xoay người nhẹ nhàng một cái đã biến đến sau lưng Kimura, sau đó một chân chống đất, quả đấm thụi tới trước ngực Kimura.

Kimura hét to, nhảy bật ra phía sau vài bước tránh né quả đấm của Phương Hạo Vân, đồng thời ngấm ngầm vận sức vào đôi chân, vừa tiếp đất đã lập tức đá một cú mạnh về phía Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cười mỉa, nhanh chóng thay đổi cách di chuyển, cũng không thèm né tránh, tung cước tiếp chiêu.

Kimura cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ tên sinh viên mới này to gan thật, dám đối kháng với cú đá nặng ngàn cân của mình, nên nhớ cú đá này của gã uy lực vô cùng dũng mãnh.

“Bình!”

Cú đá của hai người chạm nhau, Kimura không đạt được hiệu quả tấn công như ý muốn, hai người dường như vẫn đang giữ thế cân bằng.

Phương Hạo Vân vẫn giữ điềm tĩnh, ra chiêu hóa giải liên tiếp các đòn tấn công dồn dập của Kimura, bỗng đưa chân đá một cú vào bụng của gã.

Kimura hít một hơi sâu vận sức, hai tay bắt chéo chắn ngang bụng, nhưng gã không lường hết sức mạnh cú đá của Phương Hạo Vân, “Binh” một tiếng vang lên, cơn đau nhói lan từ hai tay đến cả giữa bụng, cả người Kimura bị đá bay ra xa.

“Lợi hại thật!” Thẩm Văn Long đứng ngoài quan sát nãy giờ thốt lên, cuối cùng hắn cũng yên tâm về người đại diện cho hội võ thuật, khóe miệng hắn nở nụ cười mãn nguyện.

“Chúng ta thắng rồi!” Trần Thanh Thanh quay qua mỉm cười thân thiết với Phương Hạo Vân, rồi cô đi về phía Kimura đang lồm cồm bò dậy nói với gã.

Kimura tức tối vì thua cuộc, nhưng võ nghệ không bằng người ta, hơn nữa bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, lúc này gã chỉ biết nuốt cơn giận vào bụng.

“Hy vọng Kimura phó hội trưởng tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta.” Trần Thanh Thanh hí hửng nhắc nhở.

“Tôi không phục…” Nghĩ tới nhiệm vụ của hội trưởng KamedaTakeshi giao phó, Kimura quyết định nuốt lời, gã cảm thấy có lẽ mình chưa chắc đánh không lại Phương Hạo Vân, vừa rồi bị thua lí do quan trọng nhất là vì khinh địch thôi, gã muốn đấu lại một lần nữa.

“Cái gì? Cậu muốn tráo trở hả?” Thẩm Văn Long đương nhiên không đồng ý, nổi giận đùng đùng bước tới hét to.

“Yên tâm, hội karate chúng tôi chưa đến mức tráo trở nuốt lời thế đâu.”

Chính vào lúc này, trong đám đông bước ra một người đàn ông cao to, nhìn có vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hắn bước đi oai vệ đến trước mặt Phương Hạo Vân chắp tay chào, bình thản nói: “Vị bạn học này, võ nghệ của cậu khá lắm, cuộc so tài hôm nay chúng tôi đã thua.”

Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên, người này có chút vốn liếng võ thuật đây, hơn nữa hắn chắc chắn tay của người này từng nhuốm máu, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tanh trên thân của gã.

“Khách sáo rồi!” Phương Hạo Vân khinh khỉnh buông một câu đáp trả.

Gã đàn ông mỉm cười khẽ gật đầu với Phương Hạo Vân xong, quay qua nói với Trần Thanh Thanh: “Yên tâm, chúng tôi sẽ tuân theo giao ước.”

“Kameda hội trưởng, có câu nói này của anh là tôi yên tâm rồi.”

Người này chính là KamedaTakeshi, hội trưởng hội karate, hắn không chỉ là hội trưởng hội karate mà còn là giáo viên thể dục của trường đại học Hoa Hải, nên trước mặt hắn Trần Thanh Thanh ít nhiều tỏ vẻ tôn trọng.

Liền sau đó Kameda quay lưng đi chầm chậm về phía Kimura.

Chỉ nghe tiếng “Bốp!” vang lên, Kameda đã tát một cái vào mặt Kimura, tức giận trách mắng: “Thằng khốn này, người học võ chúng ta phải giữ chữ tín, cậu rõ ràng đã thua, sao còn dám tráo trở không phục hả?”

Kimura xoa xoa khuôn mặt bị tát đau điếng, cúi đầu nghe lời trách mắng của hội trưởng.

“Vị bạn học này, tôi rất khâm phục võ công Trung Quốc của cậu, nếu cậu không chê, tôi muốn tìm dịp nào đó tỉ thí với cậu một chút.” Sau khi trách mắng xong Kimura, Kameda quay mặt lại lễ độ nói với Phương Hạo Vân, đôi mắt bắn ra tia nhìn sắc lẻm.

Thế là hạ chiến thư với mình sao?

Phương Hạo Vân do dự một hồi, đưa tay lên vẫy Trần Thanh Thanh đến gần.

Đợi khi Trần Thanh Thanh bước qua, Phương Hạo Vân vội nhỏ tiếng dò hỏi: “Học tỷ, võ nghệ của tên này thuộc hạng nào ở trường đại học Hoa Hải vậy? Nếu tôi đánh bại hắn, có phải sẽ nổi tiếng lắm không?”

Trần Thanh Thanh tuy không hiểu tại sao Phương Hạo Vân lại hỏi vậy, nhưng cô cũng trả lời thật lòng câu hỏi này: “Võ nghệ của KamedaTakeshi phải nói là thuộc hàng đầu trong các hội đoàn võ thuật của nhà trường, theo dự báo ngoại trừ Tần hội trưởng của hội võ thuật chúng ta ra, không ai là đối thủ của hắn.”

“Nghe có vẻ lợi hại quá nhỉ?” Phương Hạo Vân hỏi dồn: “Nếu tôi đánh bại được hắn, có phải là sau này sẽ rất nổi tiếng trong trường không?”

“Theo lí thì đúng là vậy, nếu cậu có niềm tin là cậu đánh bại được hắn.” Trần Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.

Phương Hạo Vân mỉm cười không hỏi tiếp nữa, hắn quay qua nói với KamedaTakeshi: “Xin lỗi, tôi không có thời gian tỉ thí với anh.”

Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy tên háo sắc này từng nhìn vào mông của cô, nhưng dù sao hắn cũng có công lấy lại danh dự giùm hội võ thuật, cô không hy vọng hắn bị KamedaTakeshi đánh cho bầm dập tơi tả. Đừng nghe tên Kameda này luôn miệng nói là tỉ thí, thật ra con người này nham hiểm, mặt người dạ thú, ra tay độc ác lắm thay, nghe nói năm ngoái cũng vào lúc nhập học, một phó hội trưởng của hội Judo bị hắn đánh cho đến nỗi vào viện nằm hết cả tháng mới trị khỏi.

“Các hạ, Kameda thành tâm thành ý xin cậu chỉ giáo vào chiêu, mong cậu đừng từ chối!” Lúc này gã Kameda đã tức tối lắm rồi, gã nghĩ đây là một sự sỉ nhục, trong giới võ thuật của khắp trường đại học Hoa Hải này chưa ai dám không nể mặt khước từ lời mời của gã.

Nhìn thấy Kameda bám riết lấy mình lôi thôi mời mọc tỉ thí, Phương Hạo Vân chỉ xua tay, nói: “Tuy anh thật lòng muốn tỉ thí đi nữa nhưng tôi quả thực không có thời gian. Thôi, tôi bận lắm, thứ lỗi không tiếp chuyện với anh nữa.”

Kameda xuất hiện đã khiến đám sinh viên hiếu kì bu lại xem càng lúc càng đông, Phương Hạo Vân không muốn để lộ thân phận, dù thế nào hắn cũng không thể nhận lời thách đấu.

Mặt khác hắn cảm thấy chả hứng thú gì về việc tỉ thí võ nghệ, nếu như là 3 năm trước lúc hắn mới gia nhập tổ chức sát thủ, hoặc có lẽ đã miễn cưỡng nhận lời thách đấu của Kameda, nhưng bây giờ đã khác xưa, trong thời gian 3 năm hắn đã học được thứ võ công thật sự dùng để giết người, lúc này hắn đang sống giản dị, nhỡ lỡ tay đánh chết người ta thì phiền phức lắm, dùng thời gian rảnh rỗi lên ********* đọc truyện còn hơn.

Thấy Phương Hạo Vân sải bước bỏ đi, Kameda hậm hực vô cùng, trước mặt bao nhiêu sinh viên nhìn vào, bảo hắn làm sao che đi cơn xấu hổ được.

Nhưng người ta muốn bỏ đi thì cứ bỏ đi, đó là quyền tự do cá nhân mà, hiện giờ là xã hội hiện đại có pháp luật, Kameda đâu thể dùng vũ lực xông lên tấn công người ta từ sau lưng, gã chỉ biết đứng đó tức giận trông theo bóng lưng của Phương Hạo Vân.

Hiển nhiên Phương Hạo Vân từ chối lời mời tỉ thí đã vô tình đắc tội với gã, hơn cả việc đánh thắng 2 tên hội viên karate lúc nãy.

Chỉ có Phương Hạo Vân vẫn ra vẻ thản nhiên không thèm để ý, trong mắt hắn gã hội trưởng Kameda này cũng thuộc loại chả đáng quan tâm.

Thẩm Văn Long thấy Phương Hạo Vân bước đi, động tác ung dung thư thái ra dáng một đại hiệp, lúc này hắn đã phục Phương Hạo Vân sát đất, hôm nay người ta chuốc hận bọn karate giùm hắn khiến hắn hả hê lắm, hội võ thuật cũng vì thế mà bảo toàn được danh dự.

“Sao cậu để người ta bỏ đi, mau đuổi theo, hắn hiện giờ vẫn chưa phải là hội viên của chúng ta, mau đuổi theo mời hắn gia nhập hội võ thuật, mau lên!”

Trong khi Thẩm Văn Long đang khâm phục dõi theo bóng lưng Phương Hạo Vân, đột nhiên bắp thịt ngay lưng hắn cảm thấy đau nhói, Thẩm Văn Long quay đầu lại nhìn, thấy Trần Thanh Thanh đang nhìn trừng trừng vào mình, bất mãn nói: “Cậu là khúc gỗ à? Sao không biết giữ người ta lại…”

“Cái gì?”

Thẩm Văn Long bừng tỉnh, vội hỏi: “Hắn chưa phải là hội viên của chúng ta à? Sao chị không nói sớm… Để em đuổi theo hắn.”

Thẩm Văn Long vội vội vàng vàng tách ra khỏi đám đông, ù té chạy đuổi theo Phương Hạo Vân. Trần Thanh Thanh không mấy yên tâm vào khả năng thuyết phục của tên người gỗ này, suy nghĩ một hồi, cô cũng lắc lư cặp mông quyến rũ chạy đuổi theo.

Kameda và Kimura cùng đám hội viên karate đứng đó tức điên người, người nào người nấy hậm hực nghiến răng ken kéc.

“Phương Hạo Vân, mày chờ đó!” Kameda dường như lộ rõ bản mặt thật của gã, rít một câu lạnh lùng qua khẽ răng, ném cho Kimura một tia nhìn tức tối, sải bước bỏ đi.

……

“Bạn gì ơi, huynh đệ… hảo huynh đệ, đợi tớ với nào…” Thẩm Văn Long vừa chạy vừa gọi với theo, cách xưng hô với Phương Hạo Vân cũng liên tiếp thay đổi nhanh chóng như nâng cấp tên lửa đạn đạo.

Phương Hạo Vân nghe tiếng Thẩm Văn Long gọi thân thiết sau lưng, dừng bước quay đầu lại chán ngán hỏi: “Phó hội trưởng, anh muốn làm gì? Đừng nói với tôi là anh muốn mời tôi gia nhập hội võ thuật của các anh nhé!”

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #19