Chương 177: Tặng Quà Cho Tuyết Di


"Tại sao? Lẽ nào anh phát hiện ra điều gì rồi sao?"

Đại Phi hỏi dồn dập: "Hay là anh cũng cảm thấy anh Hạo Vân đang ở trong thành phố Hoa Hải?"

"Tôi cũng không biết nữa..."

Trương Bưu nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: "Tôi phát hiện ra một người rất thú vị ở Hoa Hải, tên của anh ta cũng tên là Phương Hạo Vân."

"Anh lạ quá, mấy năm qua chúng ta đã điều tra qua không biết mấy nghìn người tên Phương Hạo Vân rồi... Nhưng chẳng có một ai là Phương Hạo Vân chúng ta cần tìm cả."Đại Phi lộ rõ vẻ mặt đăm chiêu khó hiểu.

"Cậu nghe tôi nói đã.."

Trương Bưu nghĩ ngợi cân nhắc một lúc, rồi trầm trầm nói: "Phương Hạo Vân mà tôi nói tới, trước đây tôi có điều tra về cậu ta, nhưng cậu ta không có điểm gì bất thường cả. Thế nhưng... vài tháng trước đây, cậu ta lại rơi vào trong tầm ngắm của tôi, qua quan sát của tôi, con người cậu ta với người trước đây hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa sau khi cậu ta vào học đại học Hoa Hải, lại bỗng dưng bộc lộ tài năng và sức mạnh công phu khủng khiếp..."

"Trước kia người ta giấu nghề thôi? Điều đó cũng chẳng có gì là lạ." Đại Phi đáp lại.

"Không sai, khi đó tôi cũng có cùng suy nghĩ như cậu, nhưng sau này, tôi lại cảm nhận được một điều gì đó thân thuộc khi nhìn vào ánh mắt của cậu ta..." Trương Bưu suy tư nói.

"Điều gì cơ?" Đại Phi bắt đầu lóe lên trong mắt ánh mắt háo hức hiếu kỳ.

"Huyết tính và sát khí."

Trương Bưu đứng dậy, nói nghiêm túc: "Trong cái nhìn của cậu ta có huyết tính và sát khí, ánh mắt của cậu ta có sự khác biệt lớn so với tuổi tác...."

"Ý của anh là..." Đại Phi ngây người ra.

"Không!"

Trương Bưu lắc đầu nói: "Tôi không nghi ngờ cậu ta, tôi chỉ là cảm giác cậu ta có một số đặc điểm khí chất nào đó giống với anh Hạo Vân thôi, nhưng họ lại là hai người khác nhau."

"Em hiểu rồi."

Đại Phi phân tích: "Anh muốn Đinh Tuyết Nhu tới đó thăm dò?"

"Chính xác, đúng là tôi có ý như vậy."

Ánh mắt của Trương Bưu bỗng chốc giãn ra đôi chút, anh mỉm cười khó hiểu nói: "Giữa đàn ông và đàn bà có những cảm giác rất khác lạ, tôi nghĩ rằng cảm giác của Đinh Tuyết Nhu sẽ chính xác hơn tôi..."

"Anh Bưu, anh mau nói cho em biết tình hình chi tiết của nhân vật Phương Hạo Vân kia, nghe anh nói thế nên em cũng bắt đầu có hứng thú với cậu ta rồi đấy."

Đại Phi nhìn thấy sự khấp khởi vui mừng trong đôi mắt của Trương Bưu. Không hề nghi ngờ, nhân vật Phương Hạo Vân này chắc lẽ không hề đơn giản.

Trương Bưu nhanh chóng kể lại tình hình của Phương Hạo Vân cho Đại Phi nghe đến từng chi tiết, nhất là chuyện tay không tước vũ khí của Matsuda, chuyện này được Trương Bưu kể lại đến hai lần.

Đại Phi ngồi nghe, khẽ nhíu mày tư lự, rồi hỏi: " Anh quả quyết chuyện tước vũ khí đó là do cậu ta làm ư? Chỉ trong nháy mắt mà có thể tháo một khẩu súng tự chế thành các phần rời nhau, nếu không phải là một người cực kỳ thông thạo về súng ống, thì tuyệt đối không thể làm được. Cậu ta mới chỉ là một sinh viên, vậy cậu ta làm điều đó thế nào nhỉ?"

"Giải thích của cậu ta đưa ra cho tôi đó là học được từ thời phổ thông. Đúng rồi, tôi đã khéo nhắc tới cái tên Đinh Tuyết Nhu, nhưng phản ứng của cậu ta là rất bình nhiên. Bình tĩnh đến lạ thường, khác xa một sinh viên ở vào độ tuổi như thế."

Trương Bưu trầm ngâm nói: "Cho dù cậu ta không phải là anh Hạo Vân, thì thân phận của cậu ta cũng có chút thần bí."

"Nếu có dịp thì anh giới thiệu cho em gặp cậu ta với."

Trương Bưu gật đầu nói: "Không vấn đề gì, cậu gặp cậu ta, chưa biết chừng lại phát hiện ra thêm điều gì mới."

……..

Thái độ của Kỳ khiến cho Phương Hạo Vân tự tin hơn rất nhiều, hắn nhân lúc "sắt còn nóng mang đi rèn", để Kỳ tha thứ cho hắn.

Hôm nay bầu trời thật đẹp, bầu trời quang đãng rọi những tia nắng ấm áp xuống dưới, chiếu sáng cả một vùng đất rộng lớn. Vừa sáng sớm, Phương Hạo Vân nghe theo lời tư vấn người ba vô lương cắp trong tay một bó hoa hồng tươi tắn, đứng trước cửa của tập đoàn Thịnh Hâm, đợi Bạch Lăng Kỳ xuất hiện.

Việc tặng hoa hồng cho con gái với Phương Hạo Vân giống như là một đại tiểu thư bước lên kiệu hoa về nhà chồng vậy, chả mấy chốc đã tới giờ công ty làm việc, thế nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Bạch Lăng Kỳ ở đâu cả. Những nhân viên đi qua trông thấy Phương Hạo Vân cầm bó hoa to tổ ba trong tay, thì ai cũng phải dừng mắt lại để ý, khiến cho Phương Hạo Vân có cảm giác không tự nhiên cho lắm.

"Lăng Kỳ, đi nhận hoa tươi đi kìa. Phương Hạo Vân đứng chờ em ở cửa công ty đã gần 1 tiếng đồng hồ rồi đấy..." Qua cửa kính, Phương Tuyết Di và Bạch Lăng Kỳ đều nhìn thấy rất rõ bó hoa hồng tươi rói trong tay Phương Hạo Vân.

Bạch Lăng Kỳ ghé mắt xuống nhìn, rồi nói: "Em chả thèm hoa của anh ấy đâu... Bây giờ em với anh ấy chỉ quan hệ trên phương diện là đồng nghiệp của nhau thôi..."

Phương Tuyết Di cười khúc khích: "Em nói thật lòng? Hay là miệng bảo có nhưng dạ bảo không? Kỳ, đừng hờn dỗi với Hạo Vân nữa, chị biết trong lòng em vẫn rất yêu nó, phải không nào?"

"Chị Tuyết Di, nếu là chị, thì liệu chị có chịu chấp nhận cho một người phụ nữ khác chia sẻ tình nhân của mình không?"

Bạch Lăng Kỳ đưa mắt liếc nhìn Phương Hạo Vân, thần sắc trên khuôn mặt có chút kích động: "Em yêu anh Hạo Vân, quả là đúng như vậy, nhưng em không thể nào thuyết phục nổi bản thân mình, em không thể nào đối diện được với chuyện một ông hai bà..."

Phương Tuyết Di khẽ ngây người ra, một hồi lâu sau mới nói: "Chị cũng không biết nữa, bởi vì từ trước tới nay chị chưa từng yêu ai sâu đậm cả. Kỳ, thật ra ái tình với việc đi giầy cũng cùng chung một đạo lý, chiếc giầy có hợp chân không, thì chỉ có mình mới biết. Chuyện giữa em và Phương Hạo Vân, chị cũng không muốn xen vào nhiều, phải làm thế nào thì phải do chính bản thân em quyết định."

"Dạ, em cảm ơn chị!" Bạch Lăng Kỳ nhìn Phương Tuyết Di với ánh mắt cảm kích.

"Nếu em đã không chịu đi nhận hoa, thì bây giờ chúng ta bắt đầu làm việc nhé, để cái anh chàng mạt kiếp kia đứng giã chân ở đó luôn..." Phương Tuyết Di liếc mắt nhìn cậu em đứng trong gió rét một lần nữa từ trên cửa sổ.

Từ lúc đứng đợi cho tới khi vào giờ làm việc, Phương Hạo Vân vẫn chưa trông thấy bóng dáng của Bạch Lăng Kỳ đâu cả, rõ ràng là tin tình báo của ba đã sai, người ta rõ ràng là vẫn chưa rời khỏi công ty.

Cùng lúc này, tại một văn phòng khác, Trác Nhã đang không ngớt trách móc chồng: "Tử Lân, sao mình lại nỡ nào lừa gạt Hạo Vân như vậy, mình làm như vậy chẳng phải là đã làm nó đứng chờ ở đó bao lâu tốn công vô ích ư? Mình xem ngoài trời đang rất lạnh thế kia, Hạo Vân nhất định sẽ bị tuyết phủ kín người mất..."

"Tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho nó thôi mà."

Phương Tử Lân đưa tay lên vai, mỉm cười nói: "Tôi dám khẳng định, con bé tiểu nha đầu Kỳ kia thể nào cũng đang nhìn nó qua một cánh cửa sổ khác.

"Ý của mình là..."

Trác Nhã hình như cũng đã vỡ lẽ ra điều gì đó, nhẹ nhàng gắt khẽ: "Chỉ tại mình cáo già gian giảo, Hạo Vân sớm muộn gì cũng bị mình làm hư người mất thôi."

"Ha ha..."

Phương Tử Lân mỉm cười đắc thắng :"Tôi là người đàn ông chân chính mà mình."

"Đúng rồi, mình đã gặng hỏi được Hạo Vân chuyện nguyên do tại sao mà nó và Lăng Kỳ lại lục đục như thế không?"

Trác Nhã cau mày nói: "Quan hệ giữa hai chúng nó chẳng phải trước nay vẫn rất êm đẹp đó sao? Tôi cảm thấy trong chuyện này, nhất định là Hạo Vân đã làm điều gì đó quá quắt, nếu không với tính cách của Lăng Kỳ, nó tuyệt đối không phản ứng gắt đến như vậy."

"Chuyện của con trẻ, chúng ta đừng dò hỏi làm gì."

Phương Tử Lân nói: "Tôi rất khoái thằng con quý tử của mình, và cũng rất có lòng tin với con bé Lăng Kỳ, mình yên tâm đi, chắc là chúng nó sẽ lại hòa hợp đề huề thôi, không lâu nữa đâu."

"Mong là như vậy..."

Ngừng lại một chút, Trác Nhã bỗng nhiên nói: "Tử Lân, phó giám đốc bộ phận thị trường 2 làm việc rất có năng lực, tôi muốn đề thăng cho cô ấy vào cương vị quan trọng hơn, mình có ý kiến gì không?"

"Cô ta chủ động yêu cầu với mình à?" Phương Tử Lân dò hỏi.

Trác Nhã gật đầu: "Đúng vậy, là cô ấy chủ động tự tiến cử, có điều tôi cảm thấy chúng ta nên đặt thêm áp lực cho cô ấy, năng lực của cô ấy sờ sờ ra đó, mọi người ai cũng biết cả.

"Vậy thì cứ theo ý của mình mà làm, Trương Mỹ Kỳ quả thực là một nhân tài, một chức phó giám đốc cho phòng thị trường 2 quả thực là đáng tiếc cho cô ấy."

Phương Tử Lân hiểu khá tường tận về tình hình các nhân viên trong công ty của mình. Năng lực của Trương Mỹ Kỳ tuyệt đối không thua kém Phương Tuyết Di. Chỉ là trước kia khi biết cô ta là vợ của chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Hồng, cho nên mới không dám mạo hiểm cho cô đảm đương trọng trách quan trọng. Nhiều năm đã trôi qua rồi, Trương Mỹ Kỳ luôn làm việc rất cẩn thận chu đáo, nhiệt thành với công ty, không hề có ý chống đối, cũng không có bất kỳ biểu hiện lạ thường nào. Bây giờ là lúc cho cô ấy vị trí đáng có của mình rồi.

"Tôi định để cho cô ta làm tổng giám sát khách hàng của tập đoàn Thịnh Hâm."

Tổng giám sát khách hàng là người phụ trách việc quản lý nghiệp vụ và hành chính của cả bộ phận khách hàng ở tập đoàn, giữ mối hợp tác với khách hàng và bảo đảm tiến độ được hoàn thành thuận lợi. Người lãnh đạo phải có sẵn trong mình năng lực quản lý và lãnh đạo, cộng thêm cả năng lực chỉ đạo nhân viên dưới cấp làm việc, sắp xếp, điều phối, thực hiện. Có sự nhạy bén rất cao với thị trường, có khả năng nắm bắt phương hướng thị trường và giữ được sự liên lạc trong đàm phán.

Và những yếu tố đó thì Trương Mỹ Kỳ đều hoàn toàn phù hợp.

Trác Nhã cũng đã xem xét tính toán rất nhiều mới đưa ra quyết định đó.

Phương Tử Lân nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây công ty không có chức vụ này, mình định lập nên chức mới? Thế đã nghĩ tới việc trả lương lậu cho cô ấy thế nào chưa?"

Bình thường thì những tập đoàn cỡ bự trong nước, chỉ có những công ty quảng cáo 4A, mới có chức vụ tổng giám sát khách hàng này, còn những công ty khác, chức vụ này tương đương với chức vụ tổng giám đốc.

"Mình thấy đãi ngộ bao nhiêu là hợp lý?" Trác Nhã "đá quả bóng" lại cho chồng.

Phương Tử Lân ngẫm nghĩ một hồi, rồi cho ý kiến: "Thế này vậy, tạm thời đãi ngộ cô ấy giống như phó giám đốc, nếu như không có vấn đề gì, thì ta sẽ suy nghĩ tiếp. Trương Mỹ Kỳ tuổi tác vẫn chưa coi là lớn lắm, sau này đợi khi chúng ta về hưu, thì chắc chắn cô ta sẽ là trợ thủ đắc lực của Phương Tuyết Di."

"Vậy cũng được, cứ thế mà quyết định đi. Lát nữa tôi mở cuộc họp hội đồng rồi sẽ thông qua..."

Trác Nhã mỉm cười nói: "Tử Lân, tin tôi đi, nhất định mình sẽ phải tự hào với quyết định đó, năng lực làm việc của Mỹ Kỳ không thể chê vào đâu được."

Nhìn đồng hồ thì đã chín giờ rưỡi rồi, Phương Hạo Vân hơi bực trong lòng, quyết định đi tới phòng làm việc của cô chị tìm Kỳ. Cứ đợi thế này, thì chắc cũng chẳng thấy người cần gặp đâu, mà chỉ thấy người ta đi qua rồi chỉ trỏ, thối hết cả mặt.

"Chị, những tài liệu này để em mang tới phòng hành chính nhé..." Bạch Lăng Kỳ kỳ thực luôn để mắt tới Phương Hạo Vân, thấy hắn rời khỏi vị trí đợi, đoan chắc là áng chừng mấy phút nữa thôi hắn sẽ tìm lên đây, vội vàng tìm cớ để bỏ đi.

Phương Tuyết Di đi guốc trong bụng, có điều cũng không thèm cản trở, bèn gật đầu chấp nhận. Giống như lời cô đã nói trước đó, chiếc giầy có hợp chân hay không, thì chỉ có bản thân người ta mới biết được. Cô dù có khuyên răn thế nào, thì cũng không thể thay đổi được điều gì.

Bạch Lăng Kỳ đi ra khỏi phòng chưa được bao lâu, thì Phương Hạo Vân đã bước vào, ánh mắt không ngừng nhìn ngang ngó dọc khắp căn phòng.

Phương Tuyết Di trông thấy Phương Hạo Vân bước vào trong phòng làm việc của mình, cố ý hỏi: "Sao em lại tới đây, hoa hồng trước ngực, định tặng cho Kỳ hả?"

Phương Hạo Vân sau khi xác định là Kỳ không có ở trong phòng, liền nhận lấy câu hỏi, cười xuề xòa nói: "Không phải, em đến thăm chị đấy chứ, nhân tiện tặng bó hoa này cho chị luôn..." Nói rồi, hắn liền đặt hoa hồng trên bàn của cô chị.

"Tiểu tử thối, khẩu thị tâm phi, rõ ràng là đem tới tặng Kỳ, thấy người ta không có ở đây, thì lại làm cái trò thuận nước giong thuyền, thằng này khôn lỏi thật..." Phương Tuyết Di vừa cười vừa quát yêu.

Có điều nói gì thì nói, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp nhận hoa của đàn ông, đã từng có thời, những gã đàn ông tặng hoa cho cô hàng ngày phải xếp hàng để tặng, lúc đó, cô cự tuyệt tất cả, thời gian dài như vậy, dần dần rồi chẳng có ai dám chịu bẽ mặt trước cô nữa. Nếu tính rạch ròi ra, thì đã một năm rồi chưa có ai tặng hoa hồng cho cô cả.

Phương Hạo Vân cười hề hề nói: "Chị, chị hiểu nhầm rồi, bó hoa này tặng cho chị thật mà.."

Phương Tuyết Di hứ lên khinh khỉnh nói: "Làm gì có chuyện tặng người thân hoa hồng chứ?"

"Ai nói là hoa hồng chỉ thể hiện cho tình yêu đôi lứa nào, hoa hồng tượng trưng cho sự thuần khiết, tượng trưng cho tấm lòng, cho dù tặng người thân thì cũng vẫn được." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Phương Tuyết Di liếc xéo nhìn hắn, khẽ ư hử một tiếng: "Đàn ông mười tám tuổi thì thay đổi, em càng thay đổi lại càng khôn lỏi ra, có nhiều thời gian để đi hót cho Kỳ nghe."

Phương Hạo Vân cười hà hà bước lại, vòng tay ra sau lưng của cô chị, hai tay đặt lên bờ vai của cô, rồi nói: "Chị, trông chị làm việc mệt mỏi cả ngày rồi, để em xoa bóp vai cho chị nhé... Để chị thấy thoải mái hơn."

Những người thường hay ngồi làm việc trong văn phòng, thì thường rất dễ bị thoái hóa xương, cơ bắp đau nhức. Phương Hạo Vân từ lâu đã muốn xoa bóp cho chị để tránh bị như vậy. Nhưng chẳng bao giờ có cơ hội và thời gian cả. Hôm nay hắn có ý muốn lấy lòng cô chị, vừa hay nhân dịp này xoa bóp cho cô một chút.

Phương Tuyết Di không hề cự tuyệt, hai chị em xoa bóp cho nhau thì cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, bản thân làm việc hộc máu mồm ra cũng chỉ là bán mạng vì cậu em. Công ty này là của nó, nó nịnh nọt lấy lòng, bỏ ra chút sức lực cũng là phải thôi.

Phương Hạo Vân tìm đúng vào huyệt vị trên đầu vai cô chị, bắt đầu những động tác xoa bóp nhẹ nhàng mơn trớn. Sau khi đã tích đủ nhiệt, liền bắt đầu vận khí nội gia trong cơ thể để đả thông những huyệt mạch của cô chị do hoạt động thời gian dài mà bị bế nghẽn được thông thoáng.

Phương Tuyết Di ngay lập tức cảm nhận được có hai luồng khí ấm truyền nhập từ hai tay của Hạo Vân dẫn vào qua vai, rồi lưu chuyển trong cơ thể mình, cảm giác dễ chịu đó từ trước tới giờ cô chưa từng được trải nghiệm qua.

"Hạo Vân, thủ pháp của em tuyệt quá..." Phương Tuyết Di thật lòng khen ngợi, đầu hơi ngửa ra sau, cơ thể nằm duỗi thoải mái trên ghế,vẻ mặt mãn nguyện, đôi mắt lim dim.

Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương #177