Thắng Lợi


“Uyển nhi, ngươi có ý tưởng gì hay?” Tấn Dương hỏi

“Quần áo lụa là, ngươi còn nhớ hay không chúng ta đã từng thảo luận qua chiến
thuật đánh lén?” Thẩm Uyển hỏi ngược lại Tấn Dương

“Ta hiểu được” Tấn Dương giống như được người đánh thức, vỗ đầu một cái

“Các ngươi thảo luận chiến thuật gì?” Tấn Diệu ở một bên nhịn không được hỏi

“Là như vậy, trong lúc ta cùng Uyển nhi vẽ thiết kế quân trang, cũng thảo luận
một chút, như thế nào đem quân trang này sử dụng tốt nhất, cho nên thảo luận
sử dụng chiến thuật đánh lén. Quân địch dũng mãnh, chúng ta không đánh lại
được, chỉ có thể dùng trí” Tấn Dương nói

“Nhị đệ, ý của ngươi là?”

Tấn Dương nói “Chúng ta thảo luận kết quả là dùng biện pháp tốt nhất chính là
đánh lén. Hơn nữa mặc quân trang ta thiết kế vào buổi tối căn bản không bị
người phát hiện, làm cho binh đánh lén vào quân doanh địch, kéo dài chiến
tuyến, dùng hỏa công là chính. Đối phương phục kích nhiều trong rừng, chỉ cần
hỏa công còn không sợ bọn họ luống cuống tay chân bỏ chạy sao. Đương nhiên
cũng không thể ngày ngày đánh lén. Chúng ta đã đánh nhiều lần, mỗi lần đều
bại, sĩ khí yếu ớt, nếu lần này đánh lén thành công, nhất định quân uy tăng
lên, quân ta còn hơn gấp mười lần địch, sĩ khí ngày một tăng lên, cho dù đối
phương dũng mãnh, dụng binh như thần, chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng”

“Huống chi chủ tướng địch nóng lòng chiếm thành, đánh lén nếu thành công, nhất
định sẽ chọc giận chủ tướng, mất đi lý trí khởi xướng phản công, chúng ta chỉ
cần mai phục đúng lúc, làm cho quân đối phương càng loạn, sau đó tiến công
giết đến” Thẩm Uyển tiếp lời

“Đúng vậy, một khi địch phẫn nộ khởi xướng phản công, càng giận càng dễ lộ sơ
hở, chúng ta đúng lúc mai phục, có thể làm cho bọn họ hoảng loạn. Đến lúc đánh
giết tất cả bọn chúng” Tấn Diệu vỗ tay tán thưởng

“Bất quá chiến thuật đánh lén này, khi nào dùng thì tốt đây?” Tấn Dương nói ra

Tấn Diệu đi đến cửa lều, ngẩng đầu nhìn sắc trời mừng rỡ “Hôm nay chính là
thời cơ đánh lén tốt nhất, các ngươi xem sắc trời này”

Tấn Dương cùng Thẩm Uyển đi tới nhìn, quả nhiên không trăng sao, trời đen như
mực một mảnh

“Ta liền kêu người chuẩn bị”

Tấn Dương cùng Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Diệu vội vả đi, nhìn nhau cười một
tiếng

Trải qua một lượt an bài, phó tướng Giang Thanh dẫn đầu một ngàn năm trăm tên
cung tiến thủ, mặc vào quân trang do Tấn Dương thiết kế, lặng lẽ lên núi. Bình
thường đánh trận mặc trường sam trường khải, hành động có nhiều bất tiện, hôm
nay thay quân trang mới, thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt hơn nhiều.

Lần trước bị đánh bại nhiều lần hôm nay rốt cục có thể rửa sạch nhục. Một ngàn
năm trăm danh tướng sĩ trong lúc nhất thời vô cùng hăng hái.

Tướng sĩ đánh lén, từ từ hướng bản doanh quân địch đến gần, bảy trăm mét, năm
trăm, ba trăm...

Quân doanh đối phương, bởi vì đang đắm chìm trong thắng lợi vui vẻ không có
nhiều phòng bị. Cũng không nghĩ đến đối phương sẽ dùng chiến thuật đánh lén
cho nên chỉ có binh lính tuần tra thưa thớt.

Một tướng sĩ trói cung tên không chặt, bao tên buông lỏng, tên rơi xuống đất.
Phát ra tiếng vang. Một binh lính địch giống như nghe được thanh âm, đứng từ
phía xa nhìn lại.

Không tốt! Mau nằm xuống, phó tướng làm thủ hiệu

“Uy, nhìn cái gì chứ?” Vài tên binh lính bên địch hỏi

“A, không có gì” binh lính nhìn xa xa cái gì cũng không có, cho là động vật
nào đó trên núi gây ra tiếng động, không để ý nữa tiếp tục tuần tra

Hô! không bị phát hiện, xem ra phải cảm ta bộ quân trang, đem bọn họ ẩn núp
thật tốt

Phó tướng Giang Thanh nhắm thời cơ, làm thủ hiệu, những người phía sau nhìn
thấy phó tướng ra dấu lập tức hướng hai bên ẩn núp. Hai đội nhân mã dưới sự
chỉ huy, mỗi người đều lặng yên không tiếng động đem tên lắp vào cung

Giang Thanh lấy cung tiễn của chính mình ra, liên tục bắn tất cả bốn mũi tên,
tướng sĩ bên cạnh hắn đều là thiện xạ. Đây cũng là lý do Tấn Diệu phái hắn đi.
Trong đêm tối bốn gã tuần tra nháy mắt ngã xuống.

Hai đội khác gặp phó tướng phát đông hiệu lệnh đem tên bắn ra. Lập tức sưu sưu
vài tiếng, binh lính tuần tra phía trước rối rít ngã xuống.

Đội ngũ đánh lén trong đêm tối dùng hỏa tiễn tấn công liên tục, xẹt lên trên
cao, giống như sư tử máu đánh về quân doanh của địch. Lập tức, quân doanh bất
đầu cuống quít cứu hỏa, nơi này là rừng núi một khi cứu hỏa thất bại thật
không tưởng tượng được kết quả. Chủ tưởng Lang Nha bộ lạc mắng to “Mẹ kiếp,
mau cứu hỏa...mau cứu hỏa cho lão tử....đem những tên đánh lén kia giết hết
cho lão tử, mau a....”

Mọi người bắn liền nhiều phát, đạt được muc đích, thừa lúc quân địch còn đang
hoảng loạn cứu hỏa, địch quân căn bản khó có thể phát hiện được ngươi, cho nên
rất dễ dàng rút lui về quân đội mình.

“Như thế nào?” Tấn Diệu tại trong quân doanh đi tới đi lui lo lắng, có chút
bất an nhìn Giang Thanh đang tiến đến

“Hồi tướng quân, đánh lén thành công, tin tưởng bọn họ sẽ rất nhanh tức giận
phản công đến đây” Giang Thanh cao hứng nói

“Hảo” Tấn Diệu vỗ bả vai Giang Thanh một cái

Tấn Diệu đi lên quân đài, nhìn từng dãy tướng sĩ bên dưới hô lớn “Các tướng
sĩ, Phó tướng Giang tướng quân đã đánh lén thành công. Cho nên, hôm nay chính
là ngày chúng ta rửa sạch nhục lần trước lập công rửa tội! Tạo nên uy tín của
nước”

Các tướng sĩ nghe Tấn tướng quân nói lời này, trong nháy mắt máu lập tức sôi
trào lên. Bao nhiêu ngày bại dưới tay địch, loại cảm giác này đối binh sĩ là
cỡ nào uất ức. Bọn họ khát vọng rửa nhục, khát vọng thắng lợi, lập công.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lang Nha bộ lạc chủ tướng sau khi cứu hỏa, lửa
giận ngút trời quát to “Tên Tấn Diệu tốt lắm, dám dùng thủ đoạn hèn hạ. Bố Đạt
ta nhất định đem hắn băm hắn ra trăm mảnh”

Chờ đợi là một việc rất buồn chán, thời gian từng giây từng phút trôi qua. Dựa
theo tướng quân phân phó, mỗi người đều có vị trí nhiệm vụ riêng. Mai phục
chung quanh quân doanh địch. Sau đó yên lặng ẩn núp, chờ quân địch tự động đưa
mạng đến. Đêm dần sáng, giống như sư tử mạnh mẽ sắp tỉnh giấc, chỉ chờ trời
sáng.

Có tiếng động!

Quân sĩ nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, tâm tình nhộn nhạo. Đã đến,
rốt cục cũng đã đến...

Giang Thanh chỉ huy, nhìn thấy Lang Nha bộ lạc đã đến phạm vi đã làm dấu
trước, binh sĩ mai phục trong bãi cõ, dùng sức lôi kéo sợi dây thừng. Phía
trước binh sĩ Lang Nha đang tấn công lập tức bị dây thừng làm trượt chân té,
lực quá mạnh làm cho một lượt người ngã xuống

Binh lính của Tấn Diệu thấy vậy liền hét lớn một tiếng “Bắn tên----”

Sớm đã chuẩn bị hỏa tiễn sẵn sàng, tên như mưa bắn về hướng binh lính Lang Nha
bộ lạc.

“Xông lên a!!!” đại quân Tấn Diệu bắt đầu vọt lên, khí thế như cầu vòng làm
Lang Nha bộ lạc choáng váng

“Rút lui, rút mau!” Bố Đạt nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng cưỡi ngựa
hét lớn

Trong lúc nhất thời, bọn lính Lang Nha chạy trối chết, ngay cả cờ hiệu cũng
không cần, vội vàng chạy đi

“Ha ha ha---” Các tướng sĩ cười to, đây là lần đầu tiên đánh trận thống khoái
như thế

.

.

Quân doanh---

“Ha ha ha” Tấn Diệu đã lần thứ ba cười to, từ lúc thắng trận cho đến bây giờ,
hôm nay là lần đầu cảm thấy cao hứng như thế

“Đại ca, hôm nay thắng lợi, sĩ khí cũng tăng lên, ta tin tưởng Lang Nha bộ lạc
thời gian ngắn sẽ không có động, chúng ta hiện tại phải hồi kinh, đại ca, ta
chờ tin tốt của ngươi”

“Cái gì? Các ngươi phải đi?” Tấn Diệu mới vừa rồi còn cười to, lúc này không
cười được nữa

“Đúng vậy, chúng ta chỉ phụng chỉ đến tặng quân trang, hôm nay phải hồi kinh
phục mệnh” Tấn Dương nói “Vừa vặn báo cho Hoàng thượng biết tin tốt này”

“Aiz, nếu như không có Nhị đệ cùng Đệ muội, lần này căn bản là không lấy được
thắng lợi. Chưa cùng các tướng sĩ ăn mừng đã vội đi?” Tấn Diệu nghe Tấn Dương
phải đi, có chút thất lạc.

“Mới không phải đây, chúng ta chỉ đề nghị, mọi việc đều do đại ca an bài mới
có thể thắng trận này. Chúng ta nếu không hồi kinh chỉ sợ Hoàng thượng mong
chờ. Ta tại kinh đô sẽ chờ đại ca chiến thắng trở về” Tấn Dương đấm vào vai
Tấn Diệu

“Hảo, đại ca nhất định không làm ngươi thất vọng” Tấn Diệu ôm Tấn Dương bảo
đảm nói

“Các vị bảo trọng, bốn vị, Nhị đệ cùng Đệ muội ta phiền toái bốn vị” Tấn Diệu
hai tay ôm quyền đối với bốn thị vệ nói

“Tấn tướng quân, nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo vệ Tấn thế tử cùng phu
nhân an toàn trở về, người không nên khách khí”

“Đại ca bảo trọng”

“Nhị đệ, đệ muội, các ngươi bảo trọng” Tấn Diệu hướng đoàn người càng ngày
càng xa hô to


Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo - Chương #88