Thỏa Hiệp


Tấn Dương đi rồi, lão thái quân nhìn theo bóng lưng nàng thở dài thật sâu “Đây
là nghiệt duyên gì a....”

Tấn Dương đi không bao xa lại nhớ đến đã hứa cùng bà nội tuyệt thực, nhất định
không thể để Thẩm Uyển biết, nhưng....Uyển nhi trong phủ trước sau gì cũng
biết rõ, làm sao bây giờ???

“Không được, biện pháp trước mắt chính là để Uyển nhi rời khỏi phủ” Tấn Dương
nghĩ tới liền hướng gian phòng mình đi tới

Tại gian phòng Thẩm Uyển không biết làm gì chỉ có thể tìm một quyển kinh, ngồi
sao lại, thay lão thái quân cầu phúc. Đương lúc Tấn Dương đi tới, nhìn Thẩm
Uyển nghiêm túc viết, trong miệng chú đại bi, lập lức nghĩ ra biện pháp.

“Uyển nhi....”

“Quần áo lụa là...” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương đến, vội vàng dừng bút đứng
dậy “Ngươi không phải đến săn sóc bà nội sao, như thế nào lại đột nhiên đến
đây?”

“Cha cùng đại ca đến thỉnh an bà nội, sợ ngươi nhàm chán ta đến thăm ngươi một
chút”

Tấn Dương cười nói “Vừa rồi ngươi đang viết cái gì vậy?”

“Không có gì” Thẩm Uyển có chút ngượng ngùng nói “Ta không đi săn sóc bà nội
được, lại không thể đến thỉnh an, trong lòng có chút băn khoăn, sau đó liền
nghĩ đến sao chép kinh văn, hy vọng Phật tổ phù hộ bà nội sớm khỏi bệnh”

Uyển nhi, ngươi muốn ta phải làm thế nào đây....

Nhìn Thẩm Uyển đã sao hơn phân nửa kinh văn, trong lòng Tấn Dương cực kỳ cảm
động.

“Ta nghe nói đến miếu tự cầu nguyện cùng sao kinh 100 bản, Bồ Tát sẽ đáp ứng
thỉnh cầu của ngươi” Tấn Dương cố ý nói

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự, nhất là vùng ngoại ô có một miếu tự cực kỳ linh nghiệm, Uyển nhi
ngươi có muốn đi cầu phúc hay không?”

“Đương nhiên muốn, chỉ cần có thể ứng nghiệm làm cho bà nội khỏi bệnh, đừng
nói một trăm lần, coi như ba trăm lần ta cũng nguyện ý” Thẩm Uyển kích động
nói

Tấn Dương biết Thẩm Uyển nhất định sẽ đồng ý.

“Vậy thì ngươi đi đi, ta gọi thị vệ cùng nha hoàn, còn có Tiểu Thanh tỷ tỷ
cùng ngươi đi” Tấn Dương nói xong dự định đi gọi người

“Chờ một chút, quần áo lụa là?” Thẩm Uyển kéo tay Tấn Dương

Tấn Dương không dám nhìn vào mắt Thẩm Uyển “Sao, ngươi làm sao vậy?”

Thẩm Uyển lắc đầu, đi lên ôm lấy Tấn Dương “Sao một trăm lần kinh không phải
một hồi liền chép xong, khả năng phải viết đến hai ngày, ta có chút không bỏ
được ngươi....”

Tấn Dương ôm lấy Thẩm Uyển “Cũng không phải sẽ không gặp lại ta, chờ....chờ
ngươi viết xong, bà nội ổn định, ta cũng không cần ngày ngày bên cạnh chăm sóc
nàng, lúc đó ta cùng ngươi đi chơi có được hay không?”

“Ân” Thẩm Uyển cười nói “Ngươi phải giữ lời, lúc ta không có ở đây phải ăn cơm
đúng giờ, buổi tối đắp kín chăn mền đừng để lạnh, chớ vì săn sóc bà nội mà
quên mất chăm lo thân thể chính mình có biết không?”

Tấn Dương nhịn xuống không cho nước mắt rơi, gật đầu nhẹ, vòng tay siết chặt
Thẩm Uyển “Ngươi cũng phải ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc, đừng làm ta lo lắng
biết không?”

“Hảo, chúng ta đều phải ăn thật ngon, ngủ thật tốt”

Tấn Dương nhìn chằm chằm Thẩm Uyển, dùng sức hôn lên môi nàng. Bất ngờ, Thẩm
Uyển nâng cằm lên nhắm mắt đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Tấn Dương. Nàng
không nhìn thấy được giọt nước mắt nơi khóe mắt của Tấn Dương

.

.

Thẩm Uyển đi rồi, Tấn Dương vô lực ngồi ở vị trí Thẩm Uyển vừa ngồi. Nhìn mỗi
vật mỗi cảnh đều nhớ đến Thẩm Uyển, Tấn Dương lần nữa rơi lệ “Uyển nhi, không
biết chân tình của ngươi có làm cảm động lão thiên gia hay không, có làm bà
nội cảm động hay không, chỉ mong nàng sẽ thành toàn cho chúng ta cùng một chỗ”

Buổi trưa----

“lão thái quân, nên ăn trưa” Nha hoàn mang thức ăn trưa đến gian phòng lão
thái quân

“Mang đi đi, kể từ hôm nay ta cái gì cũng không ăn, ngay cả nước cũng không
uống. Đều mang đi cho ta, không được mang thuốc đến đây” Lão thái quân nằm ở
trên giường nói

“Lão thái quân” nha hoàn đều quỳ xuống nói “Lão thái quân như vậy không được
a, ngươi buổi sáng đã không ăn, ngay cả thuốc cũng không uống, Hồ thái y nói
thuốc không thể đoạn, tiếp tục như vậy.....”

“Đi ra ngoài, tất cả đều ra ngoài cho ta, ta nói không ăn, cái gì cũng không
ăn” Lão thái quân tức giận vỗ giường, nha hoàn sợ hãi vội vàng đi ra ngoài

Nha hoàn biết tính tình lão thái quân, chỉ có thể mang thuốc cùng thức ăn ra
ngoài.

“Làm sao bây giờ a, Tình nhi tỷ tỷ, lão thái quân như vậy thân thể nhất định
sẽ chống đỡ không được, nếu không chúng ta gọi lão gia đến”

“Lão gia cùng Đại thiếu gia đã đi đến nhà Tể tướng thượng nghị quốc gia đại
sự, buổi tối sẽ không về ăn cơm” Tình nhi nóng nảy nói

“Vậy làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy....”

“Đúng rồi, Nhị thiếu gia đã trở lại, lão thái quân rất cưng chiều Nhị thiếu
gia, nhanh đi tìm Nhị thiếu gia”

Gian phòng Tấn Dương----

Hai gã gia đinh đưa thức ăn trưa đến.

“Lão thái quân dùng cơm trưa sao?” Tấn Dương hỏi

“Cái này tiểu nhân không biết, bất quá nha hoàn đã đưa đi” gia đinh trả lời

“Không xong, không xong...” Tình nhi chạy tới “Nhị thiếu gia, không xong....”

“Như thế nào?”

“Lão thái quân nàng...lão thái quân không chịu uống thuốc cùng ăn cơm, Nhị
thiếu gia làm sao bây giờ a?” Tình nhi sắp khóc

Bà nội quả nhiên hành động thật....

“Đem những thứ này mang đi” Tấn Dương chỉ vào thức ăn trưa nói

“Này, thiếu gia...ngươi....”

“Mau đi đi”

“Vâng...” hai gã gia đinh dọn dẹp bát đũa

“Nhị thiếu gia? Ngươi đây là...” Tình nhi không hiểu nhìn Tấn Dương

“Bà nội thế nhưng không ăn không uống, ta cũng sẽ cùng nàng không ăn không
uống”

Một ngày trôi qua, tất cả người làm trong Tấn phủ luống cuống tay chân không
biết làm sao, rối rít suy đoán lão thái quân cùng Nhị thiếu gia rốt cuộc làm
sao vậy.

Hai người giống như đang đấu với nhau, không ai lùi một bước. Trong phòng lão
thái quân một nhóm nha hoàn cầu xin nàng ăn cùng uống thuốc. Trong phòng Tấn
Dương một nhóm gia đinh xin nàng ăn chút cơm.

Nhưng dù có quỳ đến tê dại chân, miệng liên tục cầu xin thì Lão thái quân cùng
Tấn Dương cũng không thỏa hiệp.

Cho đến khi Tấn Nhân Võ cùng Tấn Diệu từ phủ Tể tướng trở lại, không nhìn thấy
nha hoàn cùng gia đinh ở nơi nào liền hỏi

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đi đâu?” Tấn Nhân Võ tức giận nói

“Bẩm lão gia...đều ở trong phòng Lão thái quân cùng Nhị thiếu gia” gia đinh
quỳ xuống nói “Từ sáng sớm, lão thái quân cùng Nhị thiếu gia không biết làm
sao lại không chịu dùng bữa cùng uống nước, bọn hạ nhân đều quỳ cầu xin các
nàng nhưng không được”

“Cái gì???” Tấn Nhân Võ cùng Tấn Diệu hoảng sợ nói

“Nương...” Tấn Nhân Võ bước nhanh đến gian phòng lão thái quân, nhìn trong
phòng một hàng nha hoàn quỳ gối khóc lóc cầu xin

“Bà nội” Tấn Diệu đi theo phía sau

“Nương, ta nghe gia đinh nói ngươi hôm nay không ăn uống thứ gì, làm sao lại
như vậy, ngươi vốn đang bệnh. Mau ăn một chút thức ăn đi” Tấn Nhân Võ bưng một
bát cháo đến bên giường nói “Nương, ngươi mau ăn một chút”

Lão thái quân ngồi ở đầu giường, gương mặt trắng bệch, vô lực nói “Ta không
ăn”

“Bà nội...Ngươi đây là cái gì a, vì cái gì không ăn cơm. Đây là đang giận giỗi
ai a?” Tấn Diệu cuống cuồng hỏi

“Có phải hay không tiểu tử Tấn Dương kia chọc giận nương mất hứng?” Tấn Nhân
Võ tức giận nói

Lão thái quân không lên tiếng, xem như chấp nhận. Tấn Diệu nhìn thấy cha tức
giận, vội vàng nói “Bà nội, cho dù ngươi sinh khí Tấn Dương cũng không thể
trút giận lên thân thể mình a, trước mau ăn một chút sau đó uống thuốc. Hồ
thái y nói qua thuốc này không thể đoạn”

“Đúng vậy, nương ngươi mau ăn cơm trước đi. Tiểu tử Tấn Dương kia, đợi chút
nữa ta đem hắn đến bồi tội cho nương” Tấn Nhân Võ lần nữa đặt muỗng cháo bên
miệng lão thái quân.

Lão thái quân quật cường lắc đầu. Hai người không còn biện pháp, Tấn Nhân Võ
nhìn thấy lão thái quân ngay cả cơm cùng thuốc cũng không đụng đến, giận dữ
nói “Gọi tiểu tử Tấn Dương kia đến cho ta”

Tấn Diệu nhìn thấy cha nổi giận muốn tìm Tấn Dương tính sổ, vội vàng đi theo
“Cha....”

Vào gian phòng Tấn Dương lại gặp một nhóm nha hoàn đang quỳ, Tấn Nhân Võ càng
tức giận hơn bước đến xách cổ áo Tấn Dương “Ngươi...tên tiểu tử này, rốt cuộc
đã làm cái gì cho bà nội ngươi thương tâm cùng tức giận, ngay cả cơm cũng
không ăn thuốc cũng không uống, mau đi cùng ta đến trước mặt bà nội bồi tội”

“Cha...” Tấn Diệu gặp Tấn Nhân Võ kéo Tấn Dương như thế, chân Tấn Dương gần
như không chạm đất, vội vàng cầm lấy tay Tấn Nhân Võ “Cha, ngươi trước thả Nhị
đệ xuống, để cho hắn giải thích một tý”

“Hừ” Tấn Nhân Võ đem Tấn Dương đẩy ra. Lập tức Tấn Dương ngã ngồi trên mặt
đất.

“Nhị đệ...” Tấn Diệu vội vàng đỡ Tấn Dương “Nhị đệ ngươi mau nói chuyện gì xảy
ra a, chớ chọc cha cùng bà nội tức giận”

Tấn Dương nhìn Tấn Diệu một lát, sau đó đối với Tấn Nhân Võ nói “Ta sẽ không
đi thỉnh tội”

“Ngươi....đứa con bất hiếu này” Tấn Nhân Võ gặp Tấn Dương như thế, đưa tay
muốn đánh Tấn Dương một cái

“Ta sẽ như vậy, không thỏa hiệp. Trừ phi bà nội đáp ứng yêu cầu của ta” Tấn
Dương ngẩng đầu lên, chuẩn bị tiếp nhận tát tai của Tấn Nhân Võ.

“Nhị đệ, rốt cuộc ngươi muốn bà nội đáp ứng cái gì a, chẳng lẽ không thể nhận
sai sao” Tấn Diệu gặp cha tức giận, vội hướng bên tai Tấn Dương nói nhỏ “Ngươi
mau thỏa hiệp một tý, đại ca đến lúc đó nghĩ biện pháp giúp ngươi”

“Ta không thỏa hiệp, cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ như vậy không thỏa hiệp”
Tấn Dương kiên định nói

Tấn Nhân Võ gặp Tấn Dương ngoan cố như thế, tức giận đến tay phát run, giương
cao tay....

Tấn Dương nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận Tấn Nhân Võ một cái tát kia. Cái tát
kia chuẩn bị đến gần mặt Tấn Dương, ngoài cửa quản gia vội vã gọi “Lão gia,
lão gia...không xong...lão thái quân té xỉu....”

“Cái gì?” Tấn Nhân Võ sau khi nghe xong, thu tay lại. Tấn Dương cũng mở mắt ra
“Ngươi nói cái gì?”

“Lão....lão thái quân đã té xỉu”

“Nhanh đi tìm Hồ thái y” Tấn Nhân Võ hô lớn

Bà nội té xỉu....”Bà nội” Tấn Dương cũng vọt tới

“Tấn tướng quân, chỉ sợ tình huống lão thái quân không ổn a” Hồ thái y chẩn
mạch nói “Lão thái quân huyết mạch bế tắc, vốn là tâm tình không ổn định, thân
thể suy yếu, như thế này còn không ăn uống, này...mạch đập yếu ớt...chỉ sợ...”

Tấn Dương nghe tình huống nghiêm trọng, nhào tới khóc ròng “Bà nội, Dương nhi
sai rồi, van cầu bà nội tỉnh lại, Dương nhi sẽ nghe lời ngươi...”

“Hồ thái y, lão phu van ngươi”

“Tấn tướng quân, tuyệt đối không cần làm như vậy” Hồ thái y vội vàng ngăn cản
Tấn Nhân Võ muốn quỳ “Lão phu sẽ cố hết sức”

Hồ thái y xuất ra ngân châm “Hiện tại dùng ngân châm đâm vào huyệt Bách Hội
của lão thái quân cùng huyệt Phong trì. Hy vọng sẽ hữu dụng”

Hồ thái y đem ngân châm đâm vào huyệt vị của lão thái quân, Tấn Diệu ôm bả vai
Tấn Dương cho nàng khích lệ. Mọi ngươi chờ đợi lo lắng trong vòng nửa canh
giờ, Hồ thái y rút ra ngân châm, lão thái quân cũng không tỉnh lại

Hồ thái y lắc đầu. Tấn Dương nhìn thấy thái y lắc đầu, khóc ròng nói “Bà nội
van cầu ngươi tỉnh dậy, Dương nhi sẽ không làm trái ý người, đều nghe lời
người. Van cầu bà nội mau tỉnh dậy, tỉnh lại a, đừng làm Dương nhi sợ, đừng bỏ
rơi Dương nhi....”

“Nhị đệ....” Tấn Diệu nhìn thấy Tấn Dương kích động quá độ, lo lắng thân thể
Tấn Dương “Nhị đệ ngươi đừng như vậy”

“Hiện tại chỉ có một biện pháp, mười ngón tay đều dùng ngân châm đâm vào, phối
hợp với đan dược, hy vọng sẽ hữu dụng”

“Mười ngón tay đều đâm ngân châm, bà nội sẽ rất đau, không có biện pháp khác
sao?” Tấn Dương lo lắng nói

Hồ thái y lắc đầu “Trước mắt chỉ có biện pháp này”

“Hồ thái y vậy xin mời ngươi” Tấn Nhân Võ nói

Ngân châm thứ nhất đâm vào tay, máu tràn ra, lão thái quân dù chưa tỉnh nhưng
cũng chau mày. Tấn Dương không đành lòng nhìn, giống như ngân châm không phải
đâm vào tay lão thái quân mà là trái tim nàng, không dám nhìn nữa, quay đầu
đi...Bà nội, ta xin lỗi, thực xin lỗi....

Mười ngón tay đâm ngân châm vào. Qua thời gian kích thích tim lão thái quân,
mạch đập lại bình thường

“Hảo, hảo” Hồ thái y xoa xoa mồ hôi rịn trên trán, đem ngân châm rút ra “Hiện
tại chỉ chờ lão thái quân tỉnh là được”

“Hồ thái y, lão phu tiễn ngươi” Tấn Nhân Võ cao hứng nói

Tấn Dương canh giữ bên người lão thái quân, nhìn xem bà nội tóc bạc trắng nằm
trên giường mới phát hiện nàng già thật rồi, không giống như còn trẻ ôm mình,
cùng nàng đi dạo cả đêm, mấy ngày nay bà nội lại già thêm bao nhiêu tuổi. Nếp
nhăn rõ ràng, nhìn xem mười ngón tay đều là vết máu. Thực xin lỗi, bà nội.

Lão thái quân mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là Tấn Dương.

“Bà nội” Tấn Dương nhìn thấy lão thái quân tỉnh, cao hứng nước mắt rơi càng
nhiều “Bà nội, ngươi rốt cục đã tỉnh”

“Các ngươi đi xuống trước đi” Lão thái quân vô lực nói với nha hoàn

Mọi người đi rồi, lão thái quân lấy tay lau khô lệ trên mặt Tấn Dương “Đã lớn
thế này rồi còn khóc thành như vậy”

Nhìn bộ dạng hiền lành của bà nội, Tấn Dương không nhịn được nữa nhào vào lòng
lão thái quân “Thực xin lỗi, thực xin lỗi bà nội, ta không nên làm cho bà nội
thương tâm, Dương nhi không dám nữa...Bà nội đừng bỏ rơi Dương nhi...”

Lão thái quân mắt hàm chứa lệ nghẹn ngào vuốt ve tóc Tấn Dương “Dương nhi,
không phải là bà nội tàn nhẫn, chỉ lo lắng con đường Dương nhi chọn quá mức
gập ghềnh, bà nội già rồi cũng không sống được bao lâu nữa...Bà nội không muốn
Dương nhi chịu khổ, bị thế nhân cười nhạo, bà nội chỉ hy vọng ngươi có thể
bình an sống qua hết cuộc đời này”

“Không, ta không hề quan tâm ánh mắt thế tục, ta chỉ muốn cùng sống với bà nội
và Uyển nhi là được rồi” Tấn dương khóc lớn

“Đứa nhỏ ngốc” lão thái quân nói “Cho dù bà nội đồng ý, Dương nhi không để ý
ánh mắt thế tục, nhưng là Thẩm Uyển, ngươi ta có tri thức hiểu lễ nghĩa tiểu
thư khuê các, nàng sẽ không để ý ánh mắt người khác sao? Cho dù nàng không để
ý, người nhà của nàng thì sao, mặc dù nàng chỉ có gia gia như gia gia nàng sẽ
không giống bà nội thành toàn cho các ngươi, nhất định sẽ cực lực ngăn cản,
đến lúc đó Thẩm Uyển thống khổ, hơn nữa Thẩm gia chỉ có một người là Thẩm Uyển
kéo dài hương khói, bà nội biết Thẩm Uyển là một hài tử hiếu thuận, nàng chọn
ngươi chính là tàn nhẫn với gia gia nàng, nàng liều lĩnh cùng ngươi một chỗ,
nhưng lương tâm nàng sẽ tự trách. Đến lúc đó các ngươi sẽ không thể bên nhau
lâu dài. Dương nhi, bà nội không đành lòng nhìn ngươi về sau như vậy, chuyện
này không đơn giản là của hai người, mà còn liên quan đến toàn bộ Thẩm gia”

Tấn Dương ngẩn ra, đúng vậy, còn Thẩm gia, Uyển nhi rất hiếu thuận với gia
gia, gia gia mới là địa vị quan trọng nhất trong lòng Uyển nhi, nếu để cho gia
gia biết, Uyển nhi nhất định là người thống khổ nhất...

“Dương nhi, bà nội biết rõ ngươi không bỏ được Thẩm Uyển, cũng rất yêu nàng,
nhưng ngươi hãy thay nàng ngẫm lại a, các ngươi sống đến như vậy về sau nàng
trong lòng sẽ oán ngươi...” Lão thái quân nói

Tấn Dương đồng tử phóng đại, đây không phải là chuyện riêng của nàng, còn có
Uyển nhi. Nàng không để cho Uyển nhi về sau sống không thoải mái

“Ngươi mau nghe lời bà nội, đem từ thư viết đến, đối với hai người các ngươi
đều tốt”

“Bà nội...” Tấn Dương lệ rơi đầy mặt, đau khổ nói

Hồi lâu, Tấn Dương xoa xoa mắt, nhìn bà nội nói “Ta biết nên làm thế nào”

Tấn Dương không thể để cho Thẩm Uyển sống trong thống khổ, cố lấy toàn bộ dũng
khí, từng bước đi tới bàn đọc sách, run rẩy cầm lấy bút lông. Lúc này bút lông
như nặng ngàn cân, cầm bút viết đều không có khí lực.

Lão thái quân nhìn thấy Tấn Dương chậm chạp liền kêu một tiếng “Dương nhi!”

Tấn Dương thống khổ nhắm mắt lại, nàng chọn sẽ trả tự do cho Thẩm Uyển, không
muốn để Thẩm Uyển sau này sống trong lương tâm dằn vặt. Loại tê tâm liệt phế
này cứ để cho chính mình nhận lấy đi. Cuối cùng bút đã rơi trên giấy.

Lệ rơi xuống giấy Tuyên thành nhòe đi chữ viết, tâm cũng theo bút chia năm xẻ
bảy. Tấn Dương không đủ dũng cảm đọc lại những dòng chữ trên giấy, viết xong
bút liền rơi xuống đất.

“Bà nội...” Tấn Dương chịu đựng nước mắt tràn ra nói “Cho ta một chút thời
gian, ta sẽ xử lý tốt”

Nói xong không muốn ở nơi này nữa, xông ra ngoài....


Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo - Chương #66