Thân Tình Đáng Quý


“Bà nội ~” Tấn Dương vừa vào nhà trông thấy bà nội liền vọt tới ôm lấy bà nội
làm nũng

“Ha ha..xương cốt của lão già ta đều bị Dương nhi làm cho hỏng hết a...” Lão
thái quân hiền lành sờ sờ đầu Tấn Dương

“Bà nội mới không già a” Tấn Dương nghe thấy nãi nãi của mình nói đã già rồi,
có chút mất hứng bĩu môi nói

Lão thái quân nhìn bộ dạng đáng yêu của Tấn Dương cười cười gật một cái vào
mũi Tấn Dương “Bà nội đã hơn sáu mươi tuổi. Còn không lão nha..”

Tấn Dương phản bác “Mới không phải a. Mặc Ngôn, ngươi nói bà nội có lão không?
Ngươi nhìn xem một chút. Bà nội sáu mươi tuổi nhìn giống như là bốn mươi tuổi
a..Hì hì...”

Lần này gương mặt băng sơn của Mặc Ngôn có chút mồ hôi. Công tử hỏi vấn đề này
muốn ta phải trả lời thế nào a...

“Được rồi, ngươi cũng đừng có khi dễ Mặc Ngôn, hắn không biết cách ăn nói,
ngươi mỗi lần hỏi đều làm hắn á khẩu không trả lời được” Lão thái quân nhìn
Mặc Ngôn bị Tấn Dương khi dễ không biết nên nói thế nào liền có chút buồn
cười. Mặc Ngôn mặc dù võ công cao cường, là người lãnh khốc, đúng là mỗi lần
gặp phải Tấn Dương cái gì cũng không chống đỡ được, chỉ có thể để cho Tấn
Dương nắm mũi dắt đi. Tấn Dương đứa nhỏ này, mặc dù không giống Tấn Diệu bình
thường văn võ song toàn, nhưng có năng lực đặc biệt tương tác, có thể làm cho
người bên cạnh vui vẻ, ha ha. Nghĩ tới Tấn Dương có thể làm cho mình vui
thích, lão thái quân lộ ra nụ cười trên mặt.

“Bà nội ngươi nhìn xem gương mặt lạnh lùng kia. Khi dễ đều rất khó đây” Tấn
Dương làm bộ ủy khuất ôm lão thái bà nói “Hơn nữa a, mỗi lần ta khi dễ Tiểu
Mặc, bà nội đều che chở cho Tiểu Mặc, làm hại ta đây ăn rất nhiều dấm chua”

Lời nói này giống như chính mình có rất nhiều ủy khuất, còn kém học Đậu Nga
kêu oan. Lão thái quân sau khi nghe xong, làm bộ cả giận nói “Ngươi còn nói ta
che chở Mặc Ngôn, nói, ngươi hôm nay có phải hay không lại làm ra chuyện không
tốt?”

Nhìn lão thái quân đang cười hì hì đột nhiên kéo căng cả mặt, Tấn Dương trong
lòng cũng không có bao nhiêu sức lực, hôm nay đánh nhau với Thừa tướng Tam
công tử Tư Đồ Thanh. Bà nội có phải hay không sẽ tức giận nha...

Nhìn Tấn Dương nghiêng đầu không nói lời nào, lão thái quân trong lòng cười
thầm, nàng là Tôn nhi của ta, là một tay mình nuôi lớn, phỏng đoán là nàng lại
đang nghĩ ra kế sách lừa dối “Lần này đừng nghĩ lừa dối. Nhất định phải thành
thật khai báo, không chuẩn kiếm cớ”

Xong rồi, bà nội câu đầu tiên đã đem Tấn Dương giết chết a.

Lão thái quân nhìn khuôn mặt khổ sở của Tấn Dương, còn chưa nghĩ tới đối sách,
đã bị mình đánh trước một quân. Trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả. Không nghĩ
tới Tôn nhi ăn nói khéo léo của mình cũng có lúc cứng cả họng.

“Lão thái quân...” Lúc này gia đinh báo lại “Ngoài cửa Tả Thừa tướng Tư Đồ Vân
Đình mang theo công tử Tư Đồ Thanh đến thỉnh tội”

Ha ha, Tư Đồ Vân Đình này ngược lại rất thông minh. Tấn Dương nghĩ.

Lão thái quân nhìn thoáng qua nụ cười trộm của Tấn Dương, lắc đầu “Cho Thừa
tướng vào đi...”

“Ngươi nghịch tử này. Còn không mau theo ta vào...” Tư Đồ Vân Đình dắt Tư Đồ
Thanh đang bị trói gô đi đến đại sảnh

“Tư Đồ Thừa Tướng, người đây là...”Lão thái quân tay trái giơ long đầu trượng
tay phải được Tấn Dương đỡ đi ra

“Lão thái quân. Thần Tư Đồ Vân Đình mang theo nghịch tử đến thỉnh tội” Tư Đồ
Vân Đình dắt lấy Tư Đồ Thanh tiến lên “Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống”

“Cha... rõ ràng không phải là ta...”

“Câm miệng. Mau quỳ xuống cho ta” Tư Đồ Vân Đình gặp Tư Đồ Thanh muốn nói vội
vàng quát bảo ngừng lại

“Ta không quỳ. Ta không có sai” Trên mặt còn có dính máu, đầu tóc có chút mất
trật tự. Trên người Tư Đồ Thanh bị trói gô, cảm thấy chính mình không có sai,
vì cái gì phải đến thỉnh tội, hơn nữa còn đến thỉnh tội với cái tên con nhà
giàu mình ghét nhất, hắn Tư Đồ Thanh không phục.

“Ngươi...Hảo...Nghịch tử này...” Tư Đồ Vân Đình không nghĩ tới con trai mình
không nghe lời không chịu quỳ xuống. Vậy khổ nhục kế làm từ nãy đến giờ đều
uổng phí, hắn cũng biết là con trai hắn không có sai, đúng là ngàn vạn lần
không nên cùng Tấn Dương phát sinh xung đột, hơn nữa còn đánh nhau. Nếu bẩm
báo với Hoàng thượng, sẽ bị gán tội mạo phạm hoàng thân quốc thích, không đem
Hoàng thượng để vào mắt. Vậy thì xong rồi...Ngẫm lại hậu quả, Tư Đồ Vân Đình
cũng nóng nảy, một mạch cầm lấy roi mây đánh vào lưng Tư Đồ Thanh.

“Nghịch tử...Quỳ xuống...”

Ba ba ba, roi mây đánh vào lưng Tư Đồ Thanh.

Tấn Dương nhìn Tư Đồ Thanh ẩn nhẫn không lên tiếng một hồi liền buồn cười, ngu
ngốc, ngươi càng như vậy càng cho cha ngươi không có đường xuống, roi quất
xuống càng lúc càng nhiều, chịu khổ cũng chỉ là ngươi. Xem ra hắn chưa biết rõ
có quyền thế là tốt như thế nào, cho dù ngươi là con nhà giàu, cho dù ngươi có
sai, vậy cũng có thể biến thành đúng.

Lão thái quân nhìn Tấn Dương tâm tình rất tốt xem biểu diễn. Này làm dáng một
chút cũng chưa tính. Cũng không thể quá đáng, nếu không truyền ra ngoài sẽ làm
dân chúng nói Phủ tướng quân không buông tha người. Vì vậy vội vàng ngăn cản
Tư Đồ Vân Đình

“Mau dừng tay. Tư Đồ thừa tướng. Ngươi còn muốn đánh nữa thì có lẽ lệnh công
tử sẽ xảy ra chuyện...”

Tư Đồ Vân Đình nghe lão thái quân lên tiếng cũng không đánh nữa “Lão thái
quân...Ngươi...”

“Tư Đồ thừa tướng không cần nói, ta đã biết, mặc dù lệnh công tử cùng Dương
nhi đánh nhau, là có chút xúc động, nhưng Dương nhi cũng có chỗ không đúng.
Dương nhi...Mau chịu tội với Tư Đồ thừa tướng...” Lão thái quân ra ý với Tấn
Dương bằng ánh mắt.

Tấn Dương không có như Tư Đồ Thanh kia ngu ngốc như vậy, chỉ cần coi lúc ấy
chính mình sai, coi như Hoàng thượng có tới, mình cũng dễ nói chuyện...vì vậy
Tấn Dương hai tay ôm quyền nói “Thừa tướng đại nhân, Tấn Dương cũng có sai,
quá xung động, Tấn Dương ở nơi này nhận lỗi với Thừa tướng đại nhân cùng lệnh
công tử”

“Đừng...đừng....Thật sự lão phu không dám...” Tư Đồ Vân Đình gặp Tấn Dương xin
lỗi, cho mình mặt mũi, hơn nữa cũng không nháo đến Hoàng thượng, cũng an tâm

“Tiểu nhân!” Tư Đồ Thanh gặp Tấn Dương như vậy, nhịn không được liền mắng một
câu

“Ngươi...” Tư Đồ Vân Đình gặp con trai mình như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép, lại muốn vung roi. Lại bị Tấn Dương cản lại “Thừa tướng đại nhân,
cũng đừng đánh lệnh công tử, bởi vì cái gì gọi là không đánh không quen biết,
ta cùng lệnh công tử coi như cũng hữu duyên”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Dương nhi nói rất đúng, bởi vì cái gọi là không đánh không quen biết, tiểu
hài tử, khó tránh có chút cãi nhau ầm ĩ, chúng ta cũng đừng can thiệp nhiều,
ha ha...” Lão thái quân cũng tiếp lời Tấn Dương

“Dạ dạ... Lão thái quân nói rất đúng. Sau khi trở về nhất định giáo huấn thật
tốt nghịch tử này”

“Hảo. Kia thừa tướng đi thong thả”

Sau khi Thừa tướng đi rồi. Tấn Dương nhịn không được cười ha hả “Ha ha ha,
Tiểu Mặc, ngươi xem vừa rồi vẻ mặt Tư Đồ Thanh lúc bị lão tử kia đánh. Chết
cười ta”

“Dương nhi! Còn dám cười”

Lập tức Tấn Dương ngừng cười, thật biết điều đứng ở đó, cúi đầu chờ bà nội xử

Lão thái nhìn Tấn Dương như vậy, trên mặt ba phần tức giận, bảy phần bất đắc
dĩ.

“Bà nội ~” Tấn Dương có chút ủy khuất kêu lên một tiếng

“Ai. Hảo hảo. Đừng làm vẻ mặt này. Bà nội sẽ không mắng ngươi” Lão thái quân ở
phía trên bắt đắc dĩ nói

“Hì hì. Ta cũng biết bà nội sẽ không trừng phạt ta”

“Dương nhi, mặc dù có Hoàng thượng Hoàng hậu cùng bà nội làm chỗ dựa, nhưng
ngươi cũng không thể luôn không hiểu chuyện như vậy, qua hai ngày nữa, đại ca
ngươi liền từ Hành sơn xuất sư trở lại, cha ngươi không lâu nữa cũng trở lại.
Nếu để cha ngươi biết ngươi hay gây họa, sẽ phạt ngươi ngủ một đêm ở phòng
chứa củi. Hơn nữa a, bà nội già rồi, không biết có thể che chở người được bao
lâu...”

Lão thái quân có chút nghẹn ngào, Tấn Dương nghe vậy cũng rất thương cảm “Nói
bậy, bà nội sẽ sống với Dương nhi vĩnh viễn. Bà nội! Thực xin lỗi”

“Ừ! Dương nhi xin lỗi cái gì?”

“Thực xin lỗi, Dương nhi không trở thành Tôn nhi tốt trong suy nghĩ của bà
nội, văn chương không thành, võ cũng không thành, không giống đại ca văn võ
song toàn, hơn nữa còn bái sư học binh pháp, làm trụ cột quốc gia, mà Dương
nhi bất học vô thuật, không học vấn cũng không nghề nghiệp, còn thường xuyên
gây họa, trở thành nhất danh con nhà giàu, làm cho bà nội lo lắng” Thực xin
lỗi bà nội, thật sự xin lỗi

“Đứa nhỏ ngốc. Bà nội biết trong lòng Dương nhi rất hiểu chuyện lại là một hài
tử ngoan ngoãn. Mặc dù trong mắt người khác Dương nhi không đáng một đồng thì
trong lòng bà nội Dương nhi chính là giỏi nhất, cũng tốt nhất. Là Tôn nhi quý
giá nhất của bà nội. Bà nội tuyệt đối không vì Dương nhi là con nhà giàu mà
không thích Dương nhi” Lão thái quân vuốt tóc Tấn Dương nói

“Bà nội ~”

“Ha ha, tốt lắm sắc trời đã tối. Bà nội mệt mỏi. Dương nhi cũng sớm nghỉ ngơi
một chút. Có cần buổi trưa ngày mai bà nội đến bảo ngươi rời giường không?”
Lão thái quân gật một cái lên mũi Tấn Dương. Đứa nhỏ này nha, cũng không biết
làm sao, hơn nữa lúc ngủ một khi có người quấy rầy nàng, tính tình nàng liền
không tốt, sẽ ném đồ, đuổi người hầu ra ngoài. Chỉ có lúc chính mình đi gọi
nàng mới thể rời giường..

“Vậy cũng tốt. Dương nhi không quấy rầy bà nội. Bà nội sớm một chút nghỉ ngơi”

“Hảo. Tiểu Thanh đỡ bà nội vào trong đi”

“Vâng” Tiểu Thanh là người duy nhất ngoại trừ bà nội biết thân nữ nhi của
nàng, kể từ lúc Tấn Dương mười lăm tuổi có thể hầu hạ tốt chính mình, liền để
cho Tiểu Thanh trở lại bên người lão thái quân.

--- Hai ngày sau ----

“Đại ca...” Tấn Dương từ đại sảnh nhìn thấy người hai năm không gặp Tấn Diệu
một thân áo xanh ngọc ngọc thụ lăng phong

“Nhị đệ!” Tấn Diệu nhìn thấy Nhị đệ mình yêu thương nhất, vội vàng đi tới vỗ
vai Tấn Dương hai cái “Hai năm không gặp ngươi cao hơn trước”

“Ha ha, đại ca, hai năm không thấy, ngươi càng anh tuấn a”

“Ngươi tiểu tử này, lại lấy đại ca ngươi ra làm trò cười” Tấn Diệu cười nói.
Nhị đệ hắn hay như vậy.

“Vốn chính là vậy. Ngươi không tin? Tùy tiện đến bên đường hỏi các cô nương,
ai cũng sẽ nói ngươi anh tuấn tiêu sái” Tấn Dương từ nhỏ đến lớn đều rất sủng
ái đại ca mình, trong lòng một hồi cao hứng “Đại ca lần này trở về có phải sẽ
không đi nữa”

“Không đi. Sư phụ nói ta có thể xuất sư, không cần quay lại Hành Sơn”

“Thật sự a, ha ha tốt quá, lần này lại có đại ca làm chỗ dựa”

“Ngươi nha đừng quá cao hứng, ngày mai cha sẽ trở lại, ngươi mấy ngày nay hay
là đàng hoàng một chút, đừng để đến lúc đó, lại để cho người đại ca này thay
người chịu tiếng xấu...” Tấn Diệu nhẹ nhàng gõ đầu Tấn Dương

“Thật sao....thật sao. Ta biết rồi. Cha trở về mấy ngày này ta không gây họa
là được” Từ nhỏ đến lớn mình gây ra rất nhiều họa cũng là đại ca thay mình
chịu. Đối với đại ca nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ.

“Đại ca dẫn ngươi đi ăn điểm tâm!”

“Oa đại ca, ngươi tốt nhất, yêu ngươi chết mất”


Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo - Chương #4