Thế Nào Lại Là Nàng


Say quân lâu----

Rường cột chạm trổ, ở giữa chính là sàn nhảy múa trải thảm đỏ tươi. Tấn Dương
ngồi trên tầng hai có thể chứng kiến lầu dưới đã chật ních, chật kín cả người,
người đến muộn sẽ không có chỗ ngồi, mà Tấn Dương một mình ngồi tại một gian
nhã các, nhìn toàn cảnh Say quân lâu, chính mình tự rót một chén rượu, thảnh
thơi ngồi uống, tùy ý nhìn những nữ nhân trẻ tuổi đang nhảy múa

Sân khấu ở giữa có một nữ nhân một thân xiêm y đỏ, tóc đen thẳng mượt, lụa
mỏng che mặt, mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt nhưng nhìn người này cùng kĩ
thuật nhảy Tấn Dương có thể đoán chắc nữ nhân này nhất định là một mỹ nhân...

Kĩ thuật nhảy kia giống như gió lay nhẹ dưới ánh trăng sáng ngời, so với màn
đêm yên lặng, thân thể nữ nhân du hành trên không, không phải là tiên nữ trên
trời mà lại giống nữ thần tại nhân gian

Xem người nhảy trên đài thuyết phục. Tấn Dượng khóe miệng giơ lên khẽ cười,
tựa hồ như gặp chuyện gì hứng thú. Nữ nhân này nhảy ôn nhu động lòng làm cho
người ta thần phục vũ đạo, ánh mắt không nhìn đến bất luận kẻ nào dưới đài,
giống như hoa hồng có gai làm người khác nhìn ngắm nhịn không được đi đến gần

Bạch phiến che mặt, khúc hát kết thúc. Tiếng vỗ tay như sấm phát ra. Tần ma ma
của Say quân lâu đương nhiên là cao hứng, mới ngày đầu tiên nữ nhân này đã thu
hút rất nhiều nam nhân trong thành, về sau chắc chắn là cây hái ra tiền.

“Ha ha ha, cám ơn các vị đã tới hôm nay” Tần ma ma lắc lắc thân hình to lớn đi
lên giữ sân khấu “Đây là Tiết Sương cô nương mới đến Say Quân lâu của ta, về
sau khiêu vũ kính xin các vị cổ vũ nhiều hơn”

“Hảo! hảo! hảo!” mọi người đồng thanh hô

“Tiết Sương cô nương khiêu vũ, ta Khương mỗ nhất định cổ vũ”

“Ta cũng sẽ đến”

“Ta cũng như vậy....”

Phía dưới mồm bảy miệng tám nói ra. Nhìn xem các vị “Thần tài” đều nói đến cổ
vũ Tiết Sương, Tần ma ma kia cao hứng đến sắp bay lên không trung “Hảo hảo
hảo, đều đến...đều đến a....”

Không biết dưới đài ai vừa nói “Khiêu vũ rất tốt, nhưng không biết vị cô nương
này bộ dáng lớn lên như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, lập tức khơi lên lòng tò mò của tất cả mọi người, đúng
vậy, lụa mỏng che mặt cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không biết là mỹ hay
xấu

“Đúng vậy, Tần ma ma còn không mau làm cho Tiết Sương cô nương đem khăn lụa
lấy xuống a”

“Hảo hảo, chúng ta còn chưa nhìn được dung nhan Tiết Sương cô nương đây”

Tiết Sương nhìn mọi người bên dưới rối rít yêu cầu nàng vén lên khăn che mặt,
lại bất vi sở động, thật giống như mọi người phía dưới nói không phải là nàng.
Tần ma ma nhìn thấy Tiết Sương không có nửa điểm phản ứng, cũng có chút thúc
giục “Ngươi bọn họ xem chút đi, có khả năng sau sẽ có nhiều tiền hơn”

“Rốt cuộc vén hay vén kéo a” người bên dưới tiếp tục thúc giục

“Đúng vậy, chúng ta đang chờ xem đây”

“Che mặt để làm gì a”

“Bình thường che mặt không phải là bị dị tật gì đó chứ”

“Chẳng lẽ thật sự là dung mạo xấu xí đến mức không thể cho người khác xem”

Dưới đài bắt đầu ầm ĩ, Tần ma ma gặp tình hình này sợ là sẽ mất khối tiền, vội
vàng hướng Tiết Sương nhỏ giọng nói “Ngươi mau vén khăn che mặt làm cho các vị
đại gia phía dưới nhìn một chút, nếu không muội muội ngươi liền.....”

Nghe được hai chữ muội muội, vốn là ánh mắt không có tiêu điểm bất ngờ phóng
đại đồng tử nhìn Tần ma ma

Tần ma ma cũng không nhiều lời, ý bảo nàng mau đem khăn che mặt kia vén lên.
Tiết Sương ánh mắt khẽ ảm đạm, duỗi ra những ngón tay thon dài nắm lấy khăn
lụa trước mặt kéo nhẹ, gió nhẹ khẽ thổi qua, hé ra dung nhan thanh tú xuất
hiện trước mặt mọi người, mặc dù không đến mức gọi là khuynh quốc khuynh thành
nhưng vẫn phải công nhận nàng chính là một mỹ nhân...

Phanh----

Một tiếng chén rượu bể nát thanh thúy vang lên giống như tan nát cõi lòng làm
cho người ta đau đớn...

Chủ nhân chén rượu giờ phút này đồng tử phóng đại nhìn chằm chằm vào hồng y nữ
tử bên dưới, vô cùng hoảng sợ, ánh mắt gắt gao khóa lại tại trên người kia

Chứng kiến khuôn mặt Tấn Dương vĩnh viễn không bao giờ quên được, trải qua hai
kiếp người nàng vẫn hận người đó, Tấn Dương sợ hãi “Không....không thể
nào...cái này không có khả năng...thế nào lại là nàng...thế nào lại....”

Lần nữa nhìn lại, lại phát hiện người nọ không thấy đâu. Tấn Dương không chút
suy nghĩ liền chạy xuống. Người đâu....nhìn bốn phía nhưng không thấy thân ảnh
kia, chỉ để lại một tia tàn hương

“Người....người đang ở đâu?” Tấn Dương lắc lắc vai Tần ma ma, vẻ mặt có chút
đáng sợ

“Công tử...cái gì...người nào a?” Tần ma ma bị Tấn Dương lắc đến đau

“Cái người mặc hồng y khiêu vũ kia, nàng....nàng ở đâu?” Tấn Dương hét lớn

Tần ma ma nhìn Tấn Dương nổi điên có chút sợ hãi “Công tử....người nói là Tiết
Sương a, nàng đã đi rồi”

“Đi....” Tấn Dương nghe xong câu này cả người như mất hết sức sống

Tần ma ma thừa cơ thoát khỏi tay Tấn Dương, sửa sang lại y phục nói “Công tử,
ngươi muốn xem Tiết Sương khiêu vũ, ngày mai lại đến”

“Mau nói, nàng đã đi đâu?”

“Cái này ta cũng không rõ, ha ha, công tử ngươi muốn xem Tiết Sương khiêu vũ
ngày mai lại đến Say quân lâu liền có thể nhìn thấy nàng”

Tấn Dương không nhìn Tần ma ma, có chút thất hồn lạc phách đi ra khỏi Say Quân
lâu. Tần ma ma nhìn Tấn Dương có chút kỳ quái, không khỏi thờ dài một hơi, xem
hắn lớn lên anh tuấn tiêu sái, không nghĩ thần kinh có chút vấn đề, thật đáng
tiếc.

.

.

Thế nào lại là nàng....thế nào lại như vậy, nàng tại sao lại ở chỗ này...chẳng
lẽ nàng cũng xuyên qua...không...cái này không có khả năng. Hay chính mình vừa
rồi nhìn lầm, hoặc có thể người kia lớn lên dung mạo giống nàng...

“Sally, ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?”

“Sally, ta cảm thấy ngươi mặc y phục màu đen là đẹp nhất, về sau ngươi hãy
thường xuyên mặc đồ đen có được không?”

“Sally, đây là lần đầu tiên ta xuống bếp nấu cơm, có ngon không?”

“Không sao cả...ta biết rõ Sally đối với ta tốt nhất...”

Tấn Dương uống rượu lảo đảo đi trên đường, trong đầu tất cả đều là hình ảnh
của Tiểu Thiến, Tiểu Thiến bá đạo, Tiểu Thiến làm nũng, Tiểu Thiến nghịch
ngợm...

“Aaaaaaaaa” Tấn Dương thống khổ tại bờ sông hét to một tiếng, phảng phất tiếng
lòng bi ai “Vì cái gì, vì cái gì a, vì cái gì ngươi lại xuất hiện trong thế
giới của ta, vì cái gì.......” Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống

Giọt nước mắt kia như tâm Tấn Dương như thủy tinh trong suốt rơi xuống vỡ vụn.
Một tiếng vang nhỏ rơi trên bàn đá, như thứ mềm yêu dễ dàng bị nghiền nát

.

.

.

Trở về Thẩm phủ, Thẩm Uyển nhìn Tấn Dương uống say không còn biết gì, gò má
còn lưu lại nước mắt, tâm Thẩm Uyển khẽ co rút. Nàng có chút không thở nổi,
không biết Tấn Dương đã xảy ra chuyện gì

Nhìn hắn được Tiểu Thanh trở về thư phòng, vốn là muốn đi xem Tấn Dương nhưng
trên chân như đeo chì không thể động. Ngồi trước bàn đá, nhìn ánh trăng ngoài
cửa sổ, cứ như vậy nhìn...không biết qua bao lâu...

Lúc ánh mặt trời lên cao, Nghiễn nhi cũng như thường ngày đi đến gian phòng
Thẩm Uyển, nhìn thấy Thẩm Uyển ngồi trước bàn...

“Tiểu thư...làm sao ngươi ngồi ở chỗ này?”

“Ta đã ngồi ở đây cả một buổi tối....”

“Cái gì?! Tiểu thư làm sao ngươi lại không biết thương tiếc thân thể của mình,
buổi tối trời rất lạnh, ngươi....”

“Nghiễn nhi...ngươi đã từng hỏi người trong tâm ta là ai, hiện tại rốt cục ta
đã rõ ràng, việc này trước kia ta không dám thừa nhận thế nên luôn trốn tránh
đáp án này. Ta vẫn cảm thấy đó là một chuyện buồn cười, nhưng đêm hôm qua ta
chứng kiến hắn thống khổ như vậy, lòng ta rất đau, ta thật sự không thể dối
lòng nữa, ta không biết hắn lúc nào lại vào lòng ta nhưng hiện tại xác thực
hắn đã chiếm lấy trái tim ta”


Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo - Chương #32