Đau Lòng


Thẩm Uyển chạy về phòng xuất ra ngọc bội An Thế Hiền đã đưa cho nàng. Nhìn
ngọc bội óng ánh trong suốt “Ngươi làm sao lại tự làm khổ mình như thế
chứ....”

Nhìn vật nhớ người nước mắt lại rơi, đợi đến khóc một lúc sau không muốn nhìn
ngọc bội nữa liền cất vào, có lẽ tại gian phòng buồn bực quá nhiều, Thẩm Uyển
sửa sang lại dung nhan sau đó ra khỏi gian phòng. Chỉ thấy Tiểu Thanh cùng một
đám người sau lưng khuân vác đồ đi vào

“Thiếu phu nhân” Tiểu Thanh thấy Thẩm Uyển liền khom người, sau đó tiếp tục
chỉ huy cất đồ

Thẩm Uyển nhìn thấy Tiểu Thanh ôm một cái lồng chim liền hỏi “Đây là?”

“Nha, thiếu phu nhân đây là chim tương tư thiếu gia thắng đem về”

“Chim tương tư?” Thẩm Uyển vừa nghe tên gọi hai mắt có chút tỏa sáng

Tiểu Thanh nhìn thấy Thẩm Uyển giống như thật thích liền đem lồng chim đưa cho
Thẩm Uyển “Đúng vậy, thiếu phu nhân có muốn nhìn một chút không?”

Thẩm Uyển tiếp nhận lồng chim, quả thật đây là chim tương tư. Thẩm Uyển để lại
gần nhìn ngắm

Chim tương tư này có lẽ bị nhốt đã lâu, nhìn có vài phần phiền muộn, cũng
không sợ loài người đến gần, có chút ngốc nhìn người, cùng Thẩm Uyển đối mặt
mấy giây, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, có chút kêu vài tiếng thê lương...

“Chim tương tư có lẽ là đang tưởng niệm người yêu” Thẩm Uyển nghe chim tương
tư kêu thê lương phảng phất một chút nỗi niềm của nàng, cuộc sống thống khổ
nhất chính là không được bên cạnh người mình yêu, chim chóc cũng như thế đi...

“Ngươi hãy bay đi, đi tìm người yêu của ngươi” Thẩm Uyển mở lồng chim ra

Chim tương tư nghiêng đầu không dám bay đi “Bay đi, bay đi, ngươi thuộc về thế
giới bên ngoài, đi tìm người yêu của ngươi đi!” Vỗ vỗ lồng chim, chim tương tư
như cảm nhận được liền không do dự bay đi...

“Thiếu phu nhân...đó là chim tương tư của thiếu gia a....” Tiểu Thanh nhìn
thấy chim bay đi, hoảng hốt muốn đi bắt lại nhưng vô ích....xong rồi....thiếu
gia trở lại ta làm sao khai báo đây...

Chỉ thấy chim tương tư ở trên trời bồi hồi một chút rồi bay mất...

Thẩm Uyển nhìn chim tương tư bay mất, tâm tình cũng không còn nặng nề nữa

Tiểu Thanh mặt như đưa đám, thiếu gia trở lại ta phải làm sao a...

Thẩm Uyển cũng nhìn ra Tiểu Thanh khó xử liền nói “Chim là ta thả, hắn nếu
trách tội cứ nói hắn đến tìm ta”

.

.

.

Đợi đến lúc Tấn Dương cao hứng trở về Thẩm gia, không thể chờ được nữa liền
đến thăm lồng chim, lại phát hiện chỉ còn lại cái lồng không thấy chim tương
tư đâu. Mở to hai mắt không tin được. Lồng chim to như vậy chỉ còn lại một
chút lông mao “Này...này....chim bảo bối của ta đâu?”

Tiểu Thanh than khóc nghiêm mặt nói “Thiếu gia...”

“Tiểu Thanh tỷ tỷ thế nào lại không thấy chim tương tư của ta?”

“Chim tương tư a....thiếu...thiếu phu nhân đã thả bay đi, nàng nói thiếu gia
ngay cả tiên nhân chưởng đều không nuôi được, còn muốn nuôi chim, nàng không
thể để thiếu gia lại giết hại sinh linh, cho nên....cho nên...liền để chim bay
đi”

“A....Thẩm Uyển, ta hận ngươi, ta hận ngươi aaaa” Tấn Dương cầm lấy lồng chim
quăng thật xa “Cọp cái kia đâu?”

“Tại...tại...trong đình”

“Cọp cái chết tiệt, ta phải tìm ngươi đòi lý lẽ, dám đem chim bảo bối ta cực
khổ mang về đem thả đi, còn nói ta là hung thủ giết hại sinh linh, ngươi mới
độc ác aaaaaa” Tấn Dương vừa đi vừa nắm tay thành quyền, thầm mắng Thẩm Uyển

Trong lòng rất tức giận, tốc độ chạy cũng nhanh hơn nhiều, cũng sắp đi vào
trong đình, sau lại nghe thấy tiếng đàn réo rắt uyển chuyển....

Dừng lại một chút, đây chẳng lẽ là cọp cái đánh đàn....Đến gần nhìn rõ ràng là
một thủ khúc quen thuộc, không biết vì cái gì, Tấn Dương lại nghe ra vài phần
hương vị bi thương réo rắt thảm thiết. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, tức giận
theo từng đợt tiếng đàn từ từ tiêu tán, si ngốc đứng nghe

Nhìn Thẩm Uyển trong đình viện gảy đàn, sắc trời có chút u ám, chẳng biết tại
sao, nhìn Thẩm Uyển như vậy, Tấn Dương cảm thấy một tia đau lòng, vì sao lại
đánh một thủ khúc bi thương như vậy. Giống như tưởng niệm đoạn tình cảm nào
đó. Một khúc đã xong, mà Tấn Dương vẫn còn chìm trong tiếng đàn bi thương của
Thẩm Uyển...

Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn Tấn Dương đứng cách đó không xa, trong lòng có chút
ủy khuất, cũng không muốn gặp lại người này, nếu không phải do người trước mắt
này có lẽ cuộc sống nàng sẽ không như vậy. Càng nghĩ càng khó chịu, vì vậy đối
với Tấn Dương càng lạnh lùng hơn “Ngươi tới có chuyện gì không?”

Tấn Dương bị Thẩm Uyển hỏi bằng giọng lạnh lùng tâm tình không tốt trở lại.
Nhìn trên mắt Thẩm Uyển có một tia nước mắt, con mắt có chút hồng nhìn thật
điềm đạm đáng yêu, đôi mắt ấy nhìn mình lại lạnh lùng như thế làm Tấn Dương có
chút nhói trong tim. Vốn là đang tràn ngập tức giận lại nguôi đi. Liền nói một
câu “Không có việc gì...” sau đó xoay người đi...

Ra khỏi đình viện tâm Tấn Dương vẫn còn đau nhói “Chết tiệt, ta đây là như thế
nào, không phải đang đau lòng cọp cái kia đó chứ, không thể nào, không thể,
tuyệt đối là không, cọp cái đáng giận kia, làm sao có thể đau lòng nàng, càng
nghĩ càng giận, ta là nên ra ngoài tản bộ một chút”

“Thiếu gia, đã đến lúc dùng bữa tối” Tiểu Thanh nhìn thấy Tấn Dương trở về
liền vội vàng kêu lên

“Không ăn, ta ra ngoài tản bộ một lát sẽ trở lại” Tấn Dương nói xong ra khỏi
Thẩm phủ

Thiếu gia đây là thế nào, như thế nào cảm giác như mới bị giáo huấn xong đây.
Không phải là nàng đi giáo huấn thiếu phu nhân sao...

.

.

.

Đi trên đường chẳng có mục đích, trong lòng buồn bực đuổi không đi. Liền vỗ
đầu chính mình vài cái, Tấn Dương a Tấn Dương ngươi đang suy nghĩ cái gì a. Ăn
no không có việc gì làm lại đi đau lòng cho cọp cái, đầu ngươi vào nước sao?!

Vừa đi Tấn Dương vừa đánh mắng mình. Đi đến một góc đường, một hồi tiếng nhị
hồ truyền đến, còn kèm theo tiếng ếch kêu

Tấn Dương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão nhân mặc xiêm y đơn bạc cùng
một cái nhị hồ cũ kỹ đang kéo một thủ khúc, bên cạnh còn có một cái chén vỡ
miệng,. Mà con ếch trong rương gỗ kia phối hợp kêu lên. Người xung quanh bị
tiếng nhị hồ chói tai kia dọa chạy xa, ở đâu còn có thể bố thí cho hắn.

Tấn Dương cũng không nghe nổi nữa, tâm tình phiền muộn có chút nguôi. Hắn như
thế muốn có tiền mới là lạ. Nhìn hắn đã cao tuổi, không đi xin cơm mà dựa vào
tài nghệ của mình mưu sinh, đã có vài phần cốt khí, mặc dù tài nghệ không tốt
lắm...

“Uy, cụ ông, cho ta mượn nhị hồ của ngươi dùng một chút...” Tấn Dương đi tới
vỗ vỗ vai lão nhân

Lão nhân gia rất khẳng khái cho Tấn Dương mượn nhị hồ, còn nhích một chút chừa
chỗ cho nàng. Có lẽ nghe Thẩm Uyển đàn, thiên phú âm nhạc kiếp trước nàng lại
trỗi dậy. Vừa vặn trong tay có một cái nhị hồ, liền kéo, biểu đạt tâm tình
không tốt của mình

Tấn Dương bắt đầu theo tâm tình kéo, một khúc tùy tâm réo rắt, Tấn Dương nhắm
mắt lại đắm chìm trong thế giới riêng của nàng. Đến khi kết thúc, mở mắt phát
hiện xung quanh rất nhiều vây quanh. Phần lớn đều bị thủ khúc của Tấn Dương
hấp dẫn đến. Chiếc chén vỡ miệng kia cũng chất đầy tiền.

“Hảo!” Không biết là ai nói một tiếng tốt

Trong nháy mắt mọi người đều vỗ tay, Tấn Dương nhìn thấy đều là những người
giai cấp thấp, xem ra thủ khúc này của nàng lay động lòng người, tiếng vỗ tay
kia làm cho Tấn Dương nhớ đến ở kiếp trước chính mình ca hát đánh đàn nuôi
sống bản thân.

Hiện tại mình đã là Tấn Dương, Tấn Dương khóe miệng cười khổ một tiếng, đem
nhị hồ trả lại cho lão nhân, dự định đi lại bị lão nhân gia gọi lại “Công tử
chờ một chút”

“Lão nhân gia, có việc gì thế?”

“Chúng ta hữu duyên, con ếch này liền cho ngươi” lão nhân gia xách rương gỗ
nói “Ngươi đừng ghét bỏ nó xấu, nó theo ta rất nhiều năm, có khi lúc ta kéo
đàn nó còn hòa theo, hơn nữa còn chịu được qua trời đông giá rét, lại có linh
tính, ta tặng cho ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ là chủ nhân tốt của nó”

“Không..không, lão nhân gia ngươi nhìn lầm rồi, đừng nói là con ếch, mà ngay
cả thực vật ta cũng sẽ nuôi chết, vả lại con ếch này đối với ngươi rất trọng
yếu, ta không thể tiếp nhận” Tấn Dương vội vàng lắc đầu

“Làm sao như vậy, ta tin tưởng ngươi, ngươi lại giúp ta kiếm được nhiều tiền
đồng như vậy, hơn nữa kéo cho ta nghe một thủ khúc thật hay, đây là ta báo đáp
ngươi, ngươi cầm đi” Không đợi Tấn Dương nói xong, lão nhân gia đem rương gỗ
nhét vào tay Tấn Dương, nghênh ngang rời đi...

“Không phải đâu....này....” Tấn Dương nhìn lão nhân gia đã đi xa, nhìn lại
rương gỗ trong tay lại một hồi buồn bực

“Oa oa”

Nghe tiếng kêu trong rương gỗ, Tấn Dương cũng không nỡ đem nó vứt đi “Được rồi
con ếch huynh, chủ nhân ngươi đã đem tặng cho ta, về sau ngươi liền đi theo
ta. Bao ngươi ăn bao ngươi ở, về sau ta có gì ngươi cũng có, ta ăn cái
gì...ngươi....ngươi hay là xem ta ăn đi, ha ha”

“Oa oa oa...”

“Oa...” Tấn Dương học theo tiếng con ếch huynh

“Oa”

“Oa”

Một người một ếch mỗi người “oa” một câu...

Mất một con chim lại được một con ếch, cái này không phải gọi là tắc ông thất
mã sao, ha ha....

.

.

.

Nhanh đã về đến Thẩm phủ, Tấn Dương cúi đầu nói với rưỡng gỗ “Con ếch huynh
ngươi an tĩnh một chút, nếu như bị cọp cái nghe được, nàng lại nói ta sẽ giết
hại sinh linh, đến lúc đó ngươi sẽ không được ở cùng ta, khả năng còn bị động
vật khác ăn mất, có nghe hay không?”

“.....”

“Biết rồi thì kêu một tiếng”

“Oa oa!”

Ách, nhặt được bảo bối a, không nghĩ tới con vật dung mạo xấu xí này lại có
linh tính. Hì hì hì, Tấn Dương cao hứng ôm rương gỗ nhỏ lén lút tiến vào....


Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo - Chương #21