“Tiểu thư, ngươi thật muốn đi a” Nghiễn nhi có chút ủy khuất nói
“Hắn một ngày chưa ăn cái gì, huống chi buổi tối rất lạnh, làm ra bệnh gì sẽ
không tốt” Thẩm Uyển vừa lấy điểm tâm vừa nói
“Nhưng là...Tấn lão gia không phải nói không cho phép đến thăm sao, tiểu thư
ngươi cứ như vậy...”
“Cho nên chúng ta phải len lén đi” Thẩm Uyển lấy chăn bông nói “Đã trễ thế
này, người canh giữ cũng đã nghỉ ngơi”
“Nhưng là...nhưng là....” Hắn là con nhà giàu xấu xa, bị trừng phạt có gì
không tốt, huống chi hắn còn thường xuyên khi dễ tiểu thư, Nghiễn nhi nói thầm
trong lòng
Thẩm Uyển gặp Nghiễn nhi ấp úng đoán được nàng muốn nói gì “Nghiễn nhi, mặc dù
hắn không phải là người tốt, nhưng lần này không vì chúng ta hắn cũng sẽ không
chịu phạt, nói cho cùng chúng ta cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm”
“Tiểu thư, có phải hay không đang trách Nghiễn nhi” Nghiễn nhi trong lòng rất
khó chịu
“Làm sao ta trách ngươi đây, Nghiễn nhi không nên suy nghĩ nhiều, ta đã chuẩn
bị xong, chúng ta đi thôi” Thẩm Uyển ôm chăn bông nói
“Tiểu thư, cứ để cho Nghiễn nhi ôm” Nghiễn nhi đoạt lấy chăn bông trong tay
Thẩm Uyển
Thẩm Uyển gặp Nghiễn nhi kiên trì, cười lắc đầu, cầm lấy điểm tâm đã được đóng
gói tốt đi
.
.
.
Quả nhiên giống như Thẩm Uyển nghĩ, buổi tối người giữ cửa đã đi rồi
“Nghiễn nhi ngươi đem chăn mền đưa cho ta, ngươi ở đây trông chừng, có việc gì
liền thông báo cho ta”
“Hảo”
Thẩm uyển ôm chăn mền hướng phòng chứa củi đi, cũng may phòng chứa củi có đốt
mấy ngọn nến
Chi------
Cửa phòng chứa củi mở ra....
Tấn Dương nghe thấy âm thanh cửa mở vội vàng ngẩng đầu lên. Chẳng lẽ cha muốn
thả ta ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện người tới là Thẩm Uyển.
Trừng Thẩm Uyển một cái lại hát “Tiểu hòa thượng xuống núi khất thực, lão hòa
thượng có dặn dò. Chân núi nữ nhân là con cọp. Gặp ngàn vạn lần muốn né
tránh....”
“Phốc” Thẩm Uyển nghe Tấn Dương hát khúc kỳ quái, nhẹ giọng cười một tiếng.
Không thèm để ý ca từ Tấn Dương hát là nhằm vào chính mình
“Cười cái gì, ngươi tới làm gì, đến chê cười ta sao” Tấn Dương cực kì khó chịu
nói, cọp cái chết tiệt, không muốn nàng nhìn thấy chính mình chật vật như vậy
a.
“Ta tới đưa chăn mền cho người, còn có mang cho ngươi chút điểm tâm” Thẩm Uyển
đem chăn mền thả tới bên cạnh Tấn Dương, xuất ra gói điểm tâm nói
“Hừ, ta mới không cần ngươi làm bộ hảo tâm”
Nhìn Tấn Dương bị trói lại đôi môi có chút nứt lại còn cứng rắn cãi lại
Thẩm Uyển không nói gì, giúp Tấn Dương đắp lại chăn mền
“Uy uy, ai muốn chăn mền của ngươi, lấy ra cho ta, khi dễ tay ta bị trói phải
không....” Nữ nhân này có phải hay không không hiểu tiếng người a
“Đây là chăn mền của ngươi” Thẩm Uyển hảo tâm nhắc nhở một câu
“Coi như chăn mền của ta thì như thế nào, không cần ngươi tới tặng”
Thẩm Uyển than nhẹ một tiếng, không cùng Tấn Dương so đo “Ngươi cả ngày chưa
ăn gì, đây....”
“Ta không ăn!” Tấn Dương cũng không thèm nhìn tới điểm tâm trong tay Thẩm Uyển
Thẩm Uyển gặp Tấn Dương không chịu ăn, biết rõ hắn giận dỗi mình “Ta biết rõ,
ngươi đang tức giận, chuyện hôm nay, là ta sai, thực xin lỗi”
Tấn Dương nghe Thẩm Uyển cúi đầu xin lỗi, trong lòng đột nhiên không còn tức
giận nữa, bất quá còn sỉ diện....
“Cho dù là ngươi tức giận cũng không nên lấy thân thể mình ra giận a, lời ta
đã nói xong, có ăn hay không tùy ngươi” Thẩm Uyển để điểm tâm xuống, xoay
người chuẩn bị đi
“Uy....ngươi đi, ta như thế nào ăn a” Tấn Dương đột nhiên gọi Thẩm Uyển lại
“???????” Thẩm Uyển không hiểu ý Tấn Dương
“Ngốc! Ta bị trói tay, ngươi muốn ta ăn như thế nào” Tấn Dương liếc Thẩm Uyển
một cái, nữ nhân này thật ngốc
“Nha....” Nàng thiếu chút nữa quên mất hắn bị trói tay, ngồi chồm hổm cầm lấy
điểm tâm, đúng là lại thấy hành động này thân mật quá mức, mặt có chút xấu hổ
Bất quá Tấn Dương da mặt dày không có cảm giác gì, há to mồm đem điểm tâm
trong tay Thẩm Uyển ăn hết, kỳ thật nàng không quá đói bởi vì Mặc Ngôn đã lén
đem thức ăn đến cho nàng
“Ta muốn cái màu xanh kia...” Tấn Dương có chút mơ hồ nói không rõ...
Thẩm Uyển lấy cái màu xanh kia đút cho Tấn Dương....
Lúc Tấn Dương há miệng to không cẩn thận môi đụng phải ngón tay Thẩm Uyển
Thẩm Uyển chỉ cảm thấy một cổ dòng điện từ đầu ngón tay truyền đến trong lòng,
vội vàng co tay lại, lúng túng không dám nhìn thẳng Tấn Dương.
Mà Tấn Dương cũng không tự nhiên nở nụ cười “Kia...cái kia...ta không phải cố
ý...”
Vốn là thủy hỏa bất dung, không ưa lẫn nhau, suốt ngày tràn mủi thuốc súng,
lúc này giữa hai người lại xuất hiện một tia mập mờ...
“Điểm tâm đã ăn xong rồi, ta đi trước” Thẩm Uyển đứng dậy nói “Ta sẽ đi cầu
cha”
“Cảm...cảm ơn” Tấn Dương nhỏ giọng nói, đây là lần đầu tiên từ khi đến thế
giới này cùng người khác nói cảm tạ, mặc dù chuyện này cũng do Thẩm Uyển bất
quá vẫn muốn cảm ơn nàng đến cấp điểm tâm cùng chăn mền.
Thẩm Uyển gặp con nhà giàu ngày thường hô to gọi nhỏ tác quái nay cùng mình
nói lời cảm tạ, khẽ mỉm cười, đi ra ngoài...
Kỳ thật nàng cười lên rất đẹp, nếu như nàng không hung dữ với mình...nàng thật
sự rất đẹp....
Nghiễn nhi nhìn thấy tiểu thư mình đi ra, vội vàng đi tới, lại phát hiện mặt
tiểu thư thật đỏ “Tiểu thư, mặt của ngươi như thế nào lại hồng như vậy nha...”
“Không có...không có gì, chúng ta đi thôi” Thẩm Uyển có chút chột dạ nói
“Nha”
Sau khi trở về trong lòng Thẩm Uyển suy nghĩ, kỳ thật con nhà giàu nếu không
châm chọc người khác cùng nói những lời chán ghét thì hắn cũng không quá bá
đạo, háo sắc...
.
.
.
Ngày hôm sau----
Thẩm Uyển sáng sớm phải đi cầu xin Tấn Nhân Võ, mà Tấn Nhân Võ bị lão thái
quân, Mặc Ngôn, Tiểu Thanh, một đám người van xin đến nỗi không nghe được nữa
đành phải mặc kệ Tấn Dương
“Oa, không khí bên ngoài thật là tốt” Tấn Dương đi ra hít sâu một hơi
“Ngươi nghịch tử, còn không tiến đến đây cho ta” Tấn Nhân Võ quát
Tấn Dương le lưỡi một cái, vào đại sảnh quỳ xuống “Cha...”
“Lần này vì Thẩm Uyển cùng bà nội cầu xin ta mới tha cho ngươi, ngươi sau này
nếu lại như thế ta sẽ không cho qua đơn giản như vậy” Tấn Nhân Võ nói
“Vâng, hài nhi ghi nhớ” Tấn Dương cung kính nói, sự tình về sau sau hẳn nói.
Huống chi người cũng không biết chuyện gì, Tấn Dương liền lên kế hoạch rất
tốt, chính mình nên trở về Thẩm gia Dương Châu, chạy đến đó giải quyết mọi
chuyện, hay là sớm bắt được từ thư đối với cả hai nàng đều tốt.
Tấn Nhân Võ đi rồi, lão thái quân liền sai người làm một đống thức ăn, nhưng
trước nhất Tấn Dương cần tắm rửa sạch sẽ một cái, thay đổi y phục.
“Nhị thiếu gia!” Gia đinh báo lại
“Ừm, có chuyện gì?”
“Binh bộ đại nhân đại công tử hôm qua đã tới tìm thiếu gia”
“Nha, Dương Thành đã tới tìm ta” Ngẫm lại chính mình đã trở lại vài ngày, cũng
không cùng nhóm bốn công tử ôn chuyện “Biết rồi, đi phái người thông báo với
ba người kia đến Khách Quý lâu ôn chuyện”
“Vâng”
Tấn Dương vừa định đi liền thấy được Thẩm Uyển “Uy, cọp cái!”
“Ngươi tới kinh đô cũng đã hai ba ngày, sợ lão nhân nhà ta nói ta không săn
sóc ngươi, hôm nay ta dẫn ngươi ra đường xem một chút, thuận tiện dẫn ngươi đi
gặp huynh đệ của ta” Tấn Dương nói
Vốn là Thẩm Uyển nghĩ từ chối, lại muốn nghĩ mình quả thật muốn ra đường mua
mấy bộ sách cùng văn chương, hai ngày không luyện chữ, vì vậy liền gật đầu nhẹ
Tấn Dương danh tiếng ở kinh đô không phải nhỏ, bình thường người bên ngoài
nhìn thấy hắn sẽ rối rít chạy, nhưng khi có Thẩm Uyển bên cạnh Tấn Dương liền
không giống như vậy, mỹ nhân hấp dẫn lực chú ý của mọi người, vô luận là nam
nữ hay già trẻ đều si ngốc nhìn về phía các nàng.
Mà Thẩm Uyển từ lúc đến Dương Châu đã bị quen với những ánh mắt như vậy, chỉ
có thể bảo trì nụ cười trên mặt. Tấn Dương nhìn thấy kỳ lạ, trước kia mọi
người nhìn thấy mình đều sợ, hiện tại lại hiển nhiên đứng trước mặt mình,
aizz...không thể thừa nhận, mỹ nữ bên cạnh mị lực rất lớn a, ngắm đến ngay cả
chết cũng không sợ.
Khách Quý lâu----
Ba người kia ngồi tại trong lâu chờ đợi. Một người mày đưa mắt lại với nữ tử
thanh lâu, một người cà lơ phất phơ ngồi, người còn lại đang uống rượu, nhìn
thấy Tấn Dương đến “Lão đại, ngươi đến chậm, phạt ba chung rượu...”
Vẫn chưa nói hết câu nhìn thấy Thẩm Uyển sau lưng Tấn Dương, lập tức bành
bạch, chén rượu rơi xuống đất, một người khác ngã từ trên ghế xuống, còn có
một người nhìn đến tròng mắt sắp rơi ra.
Bất quá Thẩm Uyển lễ phép khom người
“Đây chính là Thẩm Uyển” Tấn Dương buồn cười nhìn ba người....