Trên thế gian này nếu như mọi việc đều có thể dự liệu thì chẳng có cái
gì gọi thế sự hết. Ông trời nếu như chuyện gì cũng chiều lòng người thì
ông trời cũng chẳng phải là ông trời luôn.
Lý Cáp lúc này đang
vắt óc nghĩ cách tiếp cận Công Tôn Vô Tình để gỡ gạc thể diện. Nhưng mà
ngoại trừ lần đầu tiên thì sau đó Công Tôn Vô Viễn cũng không kêu được
muội muội hắn ra gặp mặt. Hắn ta lấy đủ cớ nào là muội muội bị bệnh, nào là trong người không được thoải mái, nào là tính cách không hợp
nhau…Mỗi ngày đều mang rượu thịt thơm ngon lên hậu đãi Lý Cáp nhưng
tuyệt nhiên không để cho Công Tôn Vô Tình gặp mặt hắn.
Hôm nay
chỉ còn cách sinh nhật lần thứ mười bảy Công Tôn Vô Tình tiểu thư đúng
một ngày. Buổi tối như thường lệ cùng với Hương Hương lăn lộn xong, Lý
Cáp để cho Hồ yêu ngủ đi rồi hắn mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Mới chớm đông mặc dù gió thổi cũng không buốt xương nhưng cũng làm người ta run rẩy. Tất nhiên Lý Cáp là ngoại lệ, hắn chỉ cần khoác một cái áo
mỏng là được rồi.
Bọn hắn ở cái tiểu viện này cũng coi như là nội viện của Công Tôn thế gia. Công Tôn Vô Viễn sắp xếp như vậy chính là
muốn lấy lòng Lý Cáp. Trong viện có hoa có cỏ, thanh u tĩnh mịch lại có
cả nha hoàn đến hầu hạ bọn hắn. Lý Cáp trong bụng tương đối hài lòng.
Ra khỏi tiểu viện, Lý Cáp đi chơi một vòng xung quanh trang viên. Bọn nha
hoàn cùng với hạ nhân trong viện thấy hắn đi đến đều hành lễ chào một
tiếng “Lý nhị công tử”. Công Tôn Vô Viễn đã dặn dò kỹ lưỡng bọn chúng
phải hầu hạ bọn Lý Cáp như phụ mẫu thân sinh, hắn muốn gì thì đáp ứng
ngay, muốn đi đâu cũng được, làm gì cũng xong… chỉ cần đừng chọc hắn tác quái là đã thành công rồi.
Càn quét khắp các nơi cuối cùng Lý
Cáp bước qua cái cầu nhỏ đi vào trong một khu vực tách biệt hẳn nội
viện. Vừa mới bước vào mấy bước đã có hạ nhân đến chặn đường chào hỏi.
Hắn cung kính nói:
- Lý nhị công tử.
Lý Cáp ừ một tiếng lấy lên rồi muốn bước lên tiếp nhưng tên kia trước sau vẫn không tránh đường. Lý Cáp nhăn mặt hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Gia đinh kia vẻ mặt áy náy nói:
- Xấu hổ rồi! Phía trước chính là Vũ Kiếm Viên, là cấm địa của Công Tôn thế gia chúng ta…cho nên xin người thông cảm.
Công Tôn Vô Viễn tuy rằng tận lực lấy lòng Lý Cáp nhưng mà Vũ Kiếm Viên
chính là một cái ngoại lệ mà không ai được tiếp cận. Bởi vì đây chính là nơi ở của Công Tôn Vô Tình muội muội hắn. Để đánh lạc hướng của Lý Cáp
nên Công Tôn Vô Viễn cố tình nói nó thành cấm địa.
- Cấm địa hả?!
Lý Cáp sửng sốt ngoài mặt nhưng bên trong con lợn lòng đang nhộn nhạo
không thôi. Hắn thấy cái tiểu viện phía trước âm u hoang vắng như một
cái miếu hoang làm gì giống một nơi có người ở. Có phải là cấm địa hay
không thì phải để hắn đi vào “thanh tra” một hồi mới đưa ra kết luận
chính xác được.
- Ừ! Vậy ha.
Lý Cáp gật đầu coi như đã hiểu. Hắn lại liếc cái tiểu viện một cái rồi xoay lưng đi ra.
Gã gia đinh nhẹ nhàng thở phào một hơi, không khỏi thầm nghĩ tên Nhị công tử kia cũng không quá khó đối phó như lời Đại công tử.
Thế nhưng hắn đã nhầm to, Lý Cáp vừa khuất bóng sau một hòn giả sơn thì hắn liền vòng ngược trở lại, lẻn ngay vào trong Vũ Kiếm Viên.
Con
lợn hiếu kỳ chính là một trong những con lợn mạnh nhất trong lòng Lý
Cáp, lúc này nó đang kêu ùng ục không dứt. Một việc mà không rõ ràng đối với Lý Cáp thì nó có sức hấp dẫn vô cùng to lớn, trái ngược hoàn toàn
cái bản chất lười biếng của hắn.
Nhìn trên cửa ba chữ to Vũ Kiếm Viên thì Lý Cáp không khỏi suy nghĩ:
- Cấm địa hả? Cấm địa mà cửa cũng không thèm khóa? Thật tò mò không biết Công Tôn gia có cái bí mật gì đây?
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Cáp đẩy cửa lẻn ngay vào.
Ánh trăng lúc này đã bị mây mù che khuất, bên trong vườn lúc này âm u hôn
ám. Lý Cáp không khỏi rùng mình một cái, phải chăng nơi này là một cái ổ quỷ như trong phim nên mới gọi thành cấm địa?
Đang nghĩ ngợi
liêu trai thì phía trước bỗng xuất hiện ánh lửa lập lòe hù cho tim Lý
Cáp giật thót một cái. Nhưng hắn chợt nghĩ ra mình còn sở hữu Càn Khôn
thân thể vạn quỷ bất xâm… Hắn hít một hơi thật sâu lấy lại khí thế nam
nhi rồi mạnh dạn bước qua cái hành lang u ám trước mặt để tới gần nơi có ánh sáng heo hắt kia.
Bước tới gian phòng có ánh sáng hắt ra, Lý Cáp bôi nước miếng lên ngón tay rồi thấm cho rách giấy dán tường tạo
thành cái lỗ nhỏ rồi nhòm vô bên trong.
Trong phòng chỉ có hơi
nước lượn lờ, một cái thùng tắm lớn được đặt giữa phòng, mơ hồ có người
đang nằm giữa thừng tắm. Mảnh da thịt trắng như tuyết cùng với làn tóc
dài óng ả đập vào mắt thì hắn người đang tắm là nữ tử rồi.
Lý Cáp trong lòng lại nhộn nhạo nghi ngờ. Vì sao nơi đây lại gọi là cấm địa?
CÒn cô gái đang tắm kia là ai? Tại sao trong khu này lại chỉ có một mình cô gái ấy?...
Lý Cáp nhanh nhẹn chạy lên mấy bước lại đục một
cái lỗ khác trên tường để nhìn rõ ràng hơn. Hắn rất tò mò muốn biết thân phận của nữ tử kia.
Vừa nhìn rõ được dung nhan người con gái
kia, Lý Cáp liền ngẩn người, không ngờ nàng chính là Công Tôn Vô Tình
(Ai mà chẳng biết!)
Hắn nhìn chết trân khuôn mặt xinh đẹp bị hơi
nước nóng phả lên làm cho ửng hồng. Tuy rằng khuôn mặt ấy vẫn không biểu cảm nhưng mà nó dễ thương hơn lúc trước rất nhiều, càng làm cho sắc đẹp của nàng thêm mê người. Chà chà…nhìn thêm xuống dưới một chút sẽ thấy
được bộ ngực sữa no tròn như ẩn như hiện trong làn hơi nước, hai hạt đào bé bé xinh xinh nổi bật trên đôi bồng đảo trêu người quá quá…tiểu Lý
Cáp bất bình ngay lập tức ngóc đầu lên phản đối, cần phải biết là cả
thằng lớn lẫn thằng bé mới được Hồ yêu Hương Hương cho ăn no xong nha.
Tại sao lại là nàng nhỉ? Lý Cáp cảm thấy khó hiểu nhưng ánh mắt thủy chung
vẫn càn quét không sót chỗ nào. Lý Cáp càng nhìn càng phát nghiện bởi vì góc nhìn này không thể thấy hết tất cả, đúng là gãi khoogn đúng chỗ
ngứa thì càng ngứa.
Lý Cáp theo phản xạ quan sát khắp nơi, cuối
cùng ánh mắt dừng lại trên nóc nhà. Hắn chính là đệ tử thân truyền của
một tên dâm tặc cho nên thừa sành sỏi mấy trò leo tường rình trộm này.
Tuy hắn không có chân khí để luyện khinh công nhưng mà sức mạnh đôi chân thừa sức cho hắn nhảy phát một lên nóc bàn thờ…nhầm là lên nóc nhà.
Dùng lực nhảy một phát, Lý Cáp đãđặt chân lên được nóc nhà.
Nhưng Lý Cáp đã tính sai mất một chuyện, cái hắn thi triển không phải khinh
công chính cống mà chỉ đơn giản là lực lượng cơ thể. Độ cao đã đạt yêu
cầu nhưng khâu tiếp đất thì quá ẹ, toàn bộ cái xác nặng ịch của hắn đè
thẳng lên mấy tấm ngói mỏng manh. Hậu quả thì không cần phải đoán nữa,
một tiếng loảng xoảng chát chúa vang lên, cả người Lý Cáp rơi tự do
xuống dưới phòng người đẹp đang tắm.
‘Oành” một tiếng cả người Lý Cáp đập thẳng vào cái bàn trang điểm, ngọn đèn đang thắp cũng bị mảnh
ngói rớt trúng , nháy mắt cả căn phòng đã chìm nghỉm trong bóng đêm.
Dường như ngay lập tức, một tiếng hét yêu kiều vang lên, ngay sau đó là tiếng nước ào ào tung tóe.
Lý Cáp tất nhiên chẳng có vấn đề gì. Hắn từ lúc ba bốn tuổi đã có kinh
nghiệm ngã nóc nhà, lần ngã này cũng như gãi ngứa. Ánh sáng trong phòng
tắt đi làm cho hắn thờ phào một cái. Trong bóng đêm kia, hắn vẫn thấy rõ ràng Công Tôn Vô Tình đã rúc người vào trong bồn nước.
- Ai vậy?
Đến tận lúc này Công Tôn Vô Tình vẫn còn tiết kiệm lời nói.
Lý Cáp đương nhiên đâu ngu mà trả lời. Ngay thời điểm té xuống đây hắn vẫn đang nghĩ cách xử lý tình cảnh xấu hổ này.
Lúc này hắn chợt nhớ lại lúc ở nhà còn rình coi Diễm Nhi tắm rửa, đúng là
ngay lần đó hắn đã đem Diễm Nhi làm thịt…Trong lòng vừa động lại nghĩ
tới cái mặt cao ngạo của Công Tôn Vô Tình lúc gặp mặt, một ý nghĩ ác độc ngay lập tức hiện lên trong đầu Lý Cáp.
Nghĩ là làm, Lý Cáp lồm
cồm bò dậy. Hắn rón rén bò đến bên bồn nước rồi ngay lập tức túm lấy mái tóc của Công Tôn Vô Tình, đem nàng nhấc hẳn lên khỏi mặt nước.
- A! Ưm!~~
Tiếng hét của Vô Tình đã bị một bàn tay chặn lại.
Lý Cáp buông mái tóc của nàng ra, một tay bịt miệng, một tay ôm vòng qua ngực nàng, lôi nàng ra khỏi thùng nước tắm.
Công Tôn Vô Tình là người luyện võ nhưng mà lúc này đã bị dọa cho choáng
váng, hơn nữa lại bị Lý Cáp có sức mạnh vô địch khống chế thì nàng có
thế làm được gì nữa? Thẳng cho đến khi bị Lý Cáp quăng lên giường, bị
hắn đè nghiến phía dưới rồi tay heo sờ loạn lung tung thì nàng mới bắt
đầu kịch phản ứng. Lúc này Công Tôn Vô Tình há mồm muốn kêu thật to nhằm báo động cho gia nhân.
Lý Cáp nhất thời có chút cuống tay, hắn
một hồi sờ mông, rờ ngực rồi lại muốn đưa tay bịt miệng cô nàng. Tuy hắn rất ghét tính cách Công Tôn Vô Tình nhưng dù sao hắn vẫn hân mộ nàng
biết võ công. Phải chi hắn cũng có chân khí thì công phu điểm huyệt xuất ra đâu có để hắn luống cuống như lúc này.
Lý Cáp không thèm để ý đến nắm tay nhỏ của tiểu mỹ nhân đang đấm loạn xạ trên người. Hắn cúi
người xuống, há miệng hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Hai tay heo bắt
đầu nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại đông thời từ từ cởi quần áo của
mình.
- Ưm~Ưm!~
Vô Tình không sao tránh được cái miệng
rộng cùng với bàn tay to của Lý Cáp. Cái miệng của tên gia hỏa kia thực
là lỳ lợm, cho dù nàng đã ngậm chặt môi lại nhưng vẫn bị hắn cậy ra cho
được…Mà sao tên đó lại khỏe như vậy cơ chứ? Nàng hết sức vùng vẫy, cào
cấu mà chẳng ăn thua…Hắn thật là quái vật!
Lý Cáp nhanh chóng cới sạch quần áo trên người hắn. Hắn ôm sát cơ thể mỹ nhân vào người, cảm
nhận được da thịt mềm mại, trơn mịn đang cọ sát phía dưới.
Đầu lưỡi Lý Cáp trườn vào trong miệng Vô Tình, bắt đầu chơi trò quấy đảo với cái lưỡi thơm tho của nàng.
Nắm tay nhỏ không ngừng đập thình thịch vào sau lưng Lý Cáp. Nhưng đối với
tên bại hoại kia thì chẳng khác nào Vô Tình đang mát xa cho hắn.
Lý Cáp vừa trườn lưỡi vào trong miệng Vô Tình thì cô nàng ra sức cắn mạnh
một cái, muốn cắn đứt lưỡi kẻ khốn nạn kia nhưng sao cái lưỡi kia lại
dẻo dai quá mức chẳng hề sứt mẻ chút nào.
Lý Cáp cắn nút cái miệng nhỏ xinh kia một lúc rồi tạm buông tha cho nó. Hắn chuyển sang tấn công vùng cổ trắng ngần.
- A! Đừng mà!~~
Âm thanh Vô Tình thét ra nghe như khóc. Sự việc diễn ra thật khốn nạn.
Đang yên tâm tắm rửa bỗng nhiên trên trời rơi xuống một thằng dâm tặc
sau đó hắn túm nàng ném lên giường rồi cứ như thế mà xâm hại nàng. Nàng
đến lúc này còn bàng hoàng chưa rõ chuyện gì xảy ra, mọi hành động lúc
này cũng chỉ theo bản năng mà thôi.
Chính mình bị một người lạ
nằm đè lên thân thể trong chính khuê phòng của mình, trong lòng Vô Tình
thật sự uất hận đến ngất đi được.
Lý Cáp đưa tay vuốt ve hai gò
má tinh tế của tiểu mỹ nhân. Hắn cảm nhận được sự ẩm ướt trên đó không
biết là do nàng mới tắm hay là do nước mắt chảy ra. Bất quá khi hắn nghe được tiếng cầu xin của nàng thì vẫn nghe ra chút xúc động chứ đâu còn
vẻ lạnh như băng lúc trước.
- Ta xin ngươi đó…
- Đừng mà…
- Tha cho ta…
Thanh âm của Vô TÌnh đứt quãng hổn hển, dường như cô nàng đã kiệt sức, lực phản kháng cũng yếu ớt hẳn.
Lý Cáp đã thành công tách được hai cái đùi thon ra, hắn thành thạo chèn
người vào giữa hai chân Vô Tình, tiểu đệ đệ tức tối nhằm thẳng chỗ bí ẩn mà rúc đầu vào.
- Đừng…Á!!!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, lần đầu tiên của một cô gái đã bị đoạt mất trước sinh nhật lần thứ mười bảy.
Lý Cáp trong lòng hưng phấn khó mà kiềm chế nhưng mà hắn cũng đã có kinh
nghiệm đi xé tem. Cô gái nào lần đầu tiên móc nghéo cũng đều đau đớn nên Lý Cáp không vội vàng làm những động tác quá mức kịch liệt. Hắn chỉ nhẹ nhàng hôn môi và vuốt ve khắp cơ thể để cho người nằm dưới quen dần với cảm giác bị xâm lấn kia.
Kiên nhẫn một lúc cho đến khi Lý Cáp
cảm thấy mọi thứ trơn tru rồi thì hắn mới tiếp tục ra vào nhẹ nhàng.
CÔNG TÔN VÔ TÌNH lúc này cũng không còn cầu xin gì nữa. Nàng cũng không
có la hét mà răng cắn chặt lấy tấm chăn. Một tay thì gì lấy thành giường còn tay kia nắm lấy thanh gỗ đầu giường, một lần Lý Cáp dập vào là một
lần nàng ta rên rỉ ú ớ trong cổ họng.
Lý Cáp sắp lên tới đỉnh rồi…bỗng nhiên Vô Tình nhả cái chăn nàng đang cắn chặt ra.
- Nhị công tử…
Thanh âm hữu khí vô lực kia ngấm vào xương tủy Lý Cáp, phá vỡ cái bức tường
kiềm chế cuối cùng của hắn. cả người Lý Cáp không còn làm chủ được nữa
mà run lên bần bật...Hắn đã lên đỉnh mất rồi! Một luồng tinh khí nóng
bỏng phun ầm ầm vào trong người Công Tôn Vô Tình tội nghiệp.