Chương 86: Thần Công Vô Địch Và Bách Biến ...


- Hả? Sao lại không được?

Hương Hương nghe Lý Cáp chê vậy thì sắc mặt tái nhợt. Nàng vội vàng hỏi lại:

- Chủ nhân, người xem có chỗ nào trong người bất thường không?

Lý Cáp ngẩn người, tự kiểm tra một chút rồi nói:

- Không có cảm giác gì lạ hết.

- Vậy người có cảm thấy chân khí đang lưu động trong người không?

Hương Hương tiếp tục hỏi.

Lý Cáp vẫn lắc đầu:

- Không! Chẳng thấy gì khác thường cả, vẫn y như trước đây thôi.

Lý Cáp nói xong thì kéo thân hình mềm mại của Hương Hương vào lòng, hôn lên trán nàng một cái rồi an ủi nàng:

- Mặc kệ nó đi! Ta dù sao cũng đã luyện xong rồi…bất quá ta luyện cũng
đúng được một nửa thì chắc cũng phải có được nửa uy lực của thần công.

Trong lòng Lý Cáp vẫn còn ôm hi vọng, hắn cũng chỉ cần một nửa uy lực của thần công là đã thỏa mãn rồi.

Hương Hương không khỏi có chút dở khóc dở cười. Chủ nhân của nàng đã luyện
sai bét thần công, chưa chết là may còn muốn tính toán đòi lấy một nửa
uy lực.

- Chủ nhân, không bằng chúng ta xuống xe thử kiểm tra qua một lần, đề phòng bất trắc.

Lý Cáp sửng sốt:

- Mới luyện một lần mà đã có thể sử dụng sao?

Hương Hương gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chủ nhân có Càn Khôn thân thể nên chỉ cần luyện qua một lần
thì uy lực không hề nhỏ…nhưng mà vừa rồi mới luyện sai nên Hương Hương
rất lo lắng.

Lý Cáp liền mở cửa sổ kêu Ngưu Đại dừng xe. Hắn ôm Hương Hương sau khi đã mặc xong quần áo nhảy xuống xe.

Đứng ở ven đường, Lý Cáp tìm một cái gôc cây khá to chừng hai người ôm rồi
ngồi xuống. Hắn ho nhẹ một tiếng, đem vạt áo giắt vào một bên thắt lưng, theo bài bản bắt đầu hít thở sâu, dồn khí đan điền. Lý Cáp tập trung
toàn bộ ý thức để cảm nhận chân khí trong cơ thể nhưng mặc cho hắn cố
gắng thế nào đi chăng nữa cũng là vô dụng. Hắc lúc này phát bực cả mình, thần công gì mà luyện được hẳn một nửa nhưng uy lực chẳng bằng cái rắm.

Hương Hương đứng bên cạnh lo lắng hỏi:

- Thế nào? Chủ nhân có cảm thấy chân khí lưu động không?

Dùng võ nhập đạo ngoại trừ bọn huynh đệ nhà Ngưu có cơ thể khác thường thì
hầu hết mọi người đều luyện tập ngoại gia công phu. Muốn đại thành đều
cần phải Luyện Khí. Để lợi hại như Hương Hương thì lại là chuyện khác,
cô nàng là Hồ yêu mang trong mình linh khí rồi từ linh khí mới sinh ra
linh lực, tất nhiên con đường tu luyện hoàn toàn khác biệt với người
trong võ đạo. Mà xét cho cùng cái tên Thượng cổ Thần Ma kia cũng là
người tu võ đến đại thành nhập Đạo. Càn Khôn Vô Cực dâm pháp của hắn
cũng cần phải có âm dương nhị khí để vận hành. Thân thể Lý Cáp mang Càn
Khôn khí đúng là sự kết hợp hoàn mỹ của hai khí âm dương là đối tượng
tuyệt hảo để tu luyện công pháp kia. Theo lý thuyết mà nói thì chỉ cần
Lý Cáp luyện được môt lần thôi là đã có chân khí sơ thành nhưng tình
hình trước mắt như vậy không khỏi làm cho Hương Hương lo lắng cồn cào.

Lý Cáp vẫn tiếp tục điều khí, dồn khí xuống đan điền….vẫn không hề cảm
nhận được một tia chân khí nào. Ngoại trừ lúc giao lưu với Hương Hương
vận hành pháp quyết thì hắn có cảm nhận được một luồng thanh lương khí
tiến vào trong kinh mạch còn giờ đây chẳng cảm thấy cái quái gì hết.

Lý Cáp bông nhớ lại Hương Hương từng nói với hắn là Càn Khôn khí có tác dụng đối với tu vi của nàng. Hắn hỏi ngay:

- Hương Hương ngươi nói là trên người ta có Càn Khôn khí đúng không? Nhưng tại sao chính ta lại không cảm nhận được nó?

Hương Hương trả lời:

- Chủ nhân, Càn Khôn khí trên người ngài là một loại năng lượng tiềm ẩn.
Nó có thể lẩn sâu trong xương cốt, cơ nhục…cùng với chân khí hoàn toàn
bất đồng. Chủ nhân…người vẫn thật sự không hề cảm giác được tí gì khác
lạ sao?

Lý Cáp lắc đầu nói:

- Không hề! Thật kỳ quái nha. Ta đã luyện đúng được một nửa rồi cơ mà. Mịa kiếp!

Chửi thề xong, hắn phụng phịu đá một cái vào bụi cỏ dưới chân.

Cây cỏ nháy mắt đã bị xén ngang thân, nửa trên bắn ra xa mấy chục thước. Lý Cáp không khỏi ngẩn người. Hắn nhìn kỹ lại chân của mình rồi lại nhìn
cây cỏ vừa mới bị đá bay ra xa, hắn xúc động lao về phía Hương Hương
nói:

- Chân của ta giống như mạnh lên rất nhiều nha.

Hương Hương cũng rất ngạc nhiên, nàng nói:

- Chủ nhân, ngươi thật sự…vẫn không cảm giác được chân khí vận hành? Không cảm giác được chân khí rót vào cú ra đòn lúc này sao?

Tam Ngưu thì đứng một bên cảm thấy kỳ quái. Chủ nhân vốn thần thông cái thế, đá bay một cái cây thì có là gì?!

Lý Cáp vẫn một mực phủ nhận:

- Không hề có cái gì gọi là chân khí hết! Ta vẫn cảm thấy bình thường như mọi ngày thôi nhưng mà…ta cảm thấy mình mạnh lên rất nhiều nha…

Nói xong thì hắn bước đến trước cây đại thụ.

Vỗ vỗ vào thân cây mấy cái, Lý Cáp nắm chặt bàn tay rồi đấm mạnh vaò giữa thân cây.

Một tiếng nổ lớn vang lên, mảnh cây văng tung tóe, một khúc thân cây bị thổi bay mất tiêu, cả cái cây ầm ầm ngả xuống.

Lúc này bọn tam Ngưu cũng tròn mắt. Chủ nhân quả nhiên lợi hại nha, một
quyền đập nát thân cây…cho cả ba người bọn hắn lên một lần cũng không
làm được như vậy. Hình tượng Lý Cáp lúc này lại cao thêm một tầng trong
lòng mấy huynh đệ.

Lý Cáp lúc này cũng còn không tin nổi chính
mình chứ nói gì người khác. Hắn nhìn vào cái gốc cây trụi lủi kia mà
ngây người mất một lúc rồi mới quay đầu nói với Hương Hương:

- Càn Khôn Vô Cực pháp quyết quá quá được đi…

Nhưng Hương Hương vẫn còn thắc mắc truyện trước:

- Chủ nhân vẫn không cảm nhận được chân khí?

(đcm hỏi gì lắm thế? ta type câu này không biết bao nhiêu lần rồi)

Lý Cáp nói:

- Ta thề là ta không biết chân khí nó như thế nào hết! Tuy ta cảm nhận
được sức mạnh đang cuồn cuộn trong người nhưng nó so với chân khí thì
hoàn toàn khác nha. Ai da! Dù sao Càn Khôn Vô Cực dâm pháp cũng thành
hình rồi…khặc khặc x x x !

Hắn thực ra cũng rất dễ thỏa mãn,
trước kia không biết võ công giờ đây đã có thể một quyền đánh bay cổ thụ thì đối với hắn đã là thần công cái thế.

Hương Hương nhíu mày nói:

- Chủ nhân, tình huống của ngươi Hương Hương cũng không rõ nhưng theo lý
mà nói thì tu luyện Càn Khôn Vô Cực dâm pháp sẽ hình thành Vô Cực Chân
Khí. Tu võ nhập Đạo thì trụ cột chính là tu luyện chân khí, có chân khí
mới nói đến chuyện tập được võ công. Khinh công, chưởng công, chỉ công
vv.v đều là dùng chân khí mới có thể huy động.

Ặc! Vậy ý của
ngươi là ta cũng giống như bọn Ngưu Đại chỉ có man lực thôi hả? Chẳng
nhẽ ta chưa tu thành Càn Khôn Vô Cực? Vậy thì sức mạnh mới có của ta từ
đâu đến?

Lý Cáp ngạc nhiên hỏi lại. Nếu đúng như những gì Hương
Hương nói thì niềm vui luyện thành thần công của hắn đã mất đi hơn nửa.
Hắn sẽ không thể khinh công thì làm sao sau này có thể mang theo mỹ nữ
đạp hư không như trong phim đây? Không có khí công thì làm sao cách sơn
đả ngưu trêu đùa con người ta đây?

- Cái này thì Hương Hương cũng không rõ ràng lắm. Chủ nhân đem thần công nháo thành như vậy mà đã có
lực lượng kinh người nếu như đem tu luyện đến sau cùng…Cái kết quả này
Hương Hương cũng không dám khẳng định.

Lý Cáp ngoắc tay với bọn nhà Ngưu:

- Lại đây.

Tam Ngưu theo lệnh chạy đến bên Lý Cáp:

- Chủ nhân có gì sai bảo?

- Ba người các ngươi cùng xông lên đánh ta.

Lý Cáp cởi áo ra đưa cho Hương Hương giữ.

Tam Ngưu sửng sốt liếc nhìn nhau rồi đồng thời khoát tay nói:

- Chủ nhân thần công vô địch. Mấy huynh đệ chúng ta chưa muốn tìm chết a!

Tam Ngưu vốn là cái bọn thẳng tính. Cái hồi ở Thiên Thượng Nhân Gian bị dâm uy của Lý Cáp chấn nhiếp đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng. Hôm
nay mấy huynh đệ lại thấy Lý Cáp một quyền đánh tan thân cây lại càng
không giám thử sức với hắn.

Lý Cáp cau mày nói:

- Ta nói các ngươi đánh thì cứ đánh đi, nhớ là dùng toàn lực!

Tam Ngưu huynh đệ rất là bất đắc dĩ. Bọn chúng hét vang một tiếng rồi cùng xông lên vây Lý Cáp ở giữa.

Lý Cáp phát hiện phản ứng của mình so với thường ngày đã nhanh hơn gấp
mười lần. đối mặt với ban huynh đệ vây công, hắn vẫn nhẹ nhàng tránh né
như chim én. Lý Cáp nắm bắt sơ hở của Tam Ngưu rất nhanh, sau đó hắn
tống cho mỗi người một quyền vào bụng

Tam Ngưu chỉ cảm thấy Lý
Cáp biết mất như một làn khói trước mắt rồi sau đó ngực tê rần, cả người bay ngược về phía sau. Mấy người lồm cồm bò dậy thì nhận ra Lý Cáp vẫn
đứng ở chỗ cũ, nếu không phải vừa bị Lý Cáp đánh cho thì chắc vẫn còn
nghĩ hắn đứng tại chỗ nãy giờ.

Ba quyền vừa ra Lý Cáp cũng chỉ
dùng ba thành lực lượng nếu như dùng hết sức chỉ sợ số phận ba huynh đệ
đã giống như cái cây lúc nãy.

Lúc này Hương Hương vô cùng phấn khích chạy đến bên hắn. Nàng giúp hắn mặc áo vào rồi nói:

- Mạnh mẽ vô bì, nhanh đến cực điểm, chính xác đến tuyệt đối, chúc mừng
chủ nhân! Tuy công pháp này không phải là Càn Khôn Vô Cực nhưng vẫn rất
có triển vọng!

Lý Cáp nhìn bọn Tam Ngưu đang đứng ngây người. Hắn nói:

- Nhưng mà ta không có chân khí a. Ngươi từng nói không có chân khí thì một số cõ công không thể luyện thành hay sao.

Hương Hương nói:

- Lý thuyết thì là như vậy nhưng ta xem công pháp mới của chủ nhân thì uy lực không hề thua kém Càn Khôn Vô Cực. Tên Thần Ma kia sáng tạo ra được thần công thì chủ nhân của Hương Hương cũng có thể. Huống hồ công pháp
này vẫn chưa được khai phá hết nếu như cứ kiên tâm tu luyện thì tương
lại biết đâu lại sinh ra chân khí. Nhưng mà…

- Nhưng cái gì kia chứ?

- Chính là không rõ cái công pháp mới này có ảnh hưởng không tốt đến chủ nhân không?

Hương Hương nhẹ nhàng nói.

Lý Cáp xua tay nói:

- Ta chẳng cảm thấy có gì mà không tốt cả, thậm chí rất tốt là đằng khác. à để cho ta thử xem có vận dụng để luyện khinh công được không!

Dứt lời hắn chạy lên mấy bước rồi dậm chân thật mạnh. Hắn muốn bay người lên trên một cành cây gần đó.

- Phốc!

Một âm thanh cộng hưởng vang lên, ở nơi Lý Cáp dẫm chân xuống xuất hiện một vết chân sâu hoắm đồng thời cả thân hình hắn vọt lên cao. Hắn bay lên
được tới mấy trượng nhưng rồi lại hết đà nên lao thẳng xuống đất.

Hương Hương vốn ngẩn ngơ nhìn hắn nhưng ngay sau đó nàng giật mình kinh hãi
chạy tới. Nhưng tốc độ của Lý Cáp quá nhanh, hắn đập người vào mấy thân
cây, đem toàn bộ đốn gãy ngang, sau đó lăn mất chục vòng trên mặt đất
mới dừng lại được. Lý Cáp lồm cồm bò dây, toàn thân thoạt nhìn chật vật
không chịu nổi.

Tam Ngưu cũng bị hù cho giật thót, cả ba tấm tắc khen: Chủ nhân đúng là Nhất Phi Trùng Thiên a!...

Hương Hương vội nâng Lý Cáp dậy rồi ân cần hỏi han:

- Chủ nhân không làm sao chứ?

Lý Cáp cũng phủi phủi quần sao trên người rồi nhe răng cười với Hương Hương:

- Cảm giác bay lượn thật tuyệt!

Tam Ngưu cũng rất là hâm mộ Lý Cáp. Bọn hắn không có chân khí đồng thời lực lượng cường đại trong cơ thể cũng không giúp được bọn họ nhảy lên cao
giống như Lý Cáp được, có cố gắng lắm thì cũng chỉ lên được nóc bàn thờ
thôi.

Hương Hương cười nói:

- Tốc độ của chủ nhân hiện tại cho dù là người luyện được nhất đẳng khinh công cũng không phải là đối
thủ. Nhiều kỹ xảo mèo quào gọi là kinh công nhưng thực ra cũng chỉ là
tăng tốc độ bản thân lên thật nhanh mà thôi, không thể nào so sánh được
với chủ nhân.

Lý Cáp lúc này thật sự sung sướng. Hắn cười toe toét với Hương Hương:

- Ta luyện không phải Càn Khôn Vô Cực dâm pháp nữa rồi. Ta muốn đặt tên
cho pháp quyết mới này một cái tên thật là kêu. Ngươi thấy cái tên “Cự
lực vô địch” nghe hay không?

Hương Hương che miệng cười yêu kiều. Cái tên kia nghe thật thối hoắc như tính tình hắn vậy nhưng nàng vẫn phải khen một câu:

- Chủ nhân đặt cái tên nghe rất khí thế.

- Ha ha ha ha !! Ngưu Đại mang cho ta chiến phủ lại đây. Ta muốn khảm bốn chữ “Cự lực vô địch” vào cánh rừng này!

Lý Cáp chỉ vào một mảnh rừng gần đó rồi ra lệnh. Thật là sung sướng khi mà vừa học được kỹ năng mới là có chỗ để áp dụng luôn, tâm tình Lý Cáp lúc này giống như một đứa trẻ mới có đồ chơi mới vậy.

Ngưu Đại cực kỳ hứng thú chạy vào trong xe ngựa cầm thanh Thần Ma chiến phủ ra giao cho Lý Cáp.

Lý Cáp cầm trong tay chiến phủ, hào khí vạn trượng, nhảy thẳng vào trong
cánh rừng mà băm chặt lung tung. Tam Ngưu chỉ nhìn thấy gió xoáy và chớp động lập lòa trong rừng chứ không nhìn rõ được thân hình Lý Cáp. Vô số
gốc đại thụ bị chém đứt lìa, vết chém bén ngọt như gương. Cây cối trong
mảnh rừng bị Lý Cáp tàn phá nhẹ nhàng trong nháy mắt cứ như cạo râu vậy.

Hương Hương thấy chủ nhân cao hứng như vậy thì tâm trạng lo lắng cũng xoa dọi đi không ít. Tuy chủ nhân không luyện thành thần công Càn Khôn Vô Cực
nhưng mà vô tình phát hiện ra “Cự Lực Vô Địch” thần công cũng coi như
nhân họa đắc phúc. Hơn nữa môn thần công kia xem ra không hề thua kém
Càn Khôn Vô Cực dâm pháp.

Mấy đôi mắt của huynh đệ nhà Ngưu sáng
lên, chủ nhân quả nhiên vô cùng lợi hại nha, lợi hại hơn cả lão cha. Lão cha ở trên trời nếu như biết chúng ta đi theo một chủ nhân lợi hại như
vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng đó.

Lý Cáp tàn phá một hồi cảm thấy chiến phủ càng chém càng khí phách nếu như cán nó dài thêm một chút thì còn hợp tay hơn nữa.

Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên Lý Cáp cảm thấy chiến phủ giống như cánh tay của mình vậy, đúng là cái cảm giác cánh tay được kéo dài ra rất nhiều.

Lý Cáp kỳ quái nhìn vào chiến phủ đen thui kia. Hắn thầm suy đoán, chẳng
nhẽ giống như bổn mạng pháp bảo có huyết mạch tương liên với hắn?

Chuyện xảy ra tiếp theo càng làm Lý Cáp kinh hoàng. Chuôi của chiến phủ từ từ
kéo dài ra từng chút một, Lý Cáp lấy tay dụi dụi mắt, cái chuôi có hơn
một thước bỗng nhiên lại dài ra tận một trượng??!!

- Chẳng nhẽ chính là Kim Cô bổng của Đại sư huynh??

Lý Cáp cảm thấy sướng rơn người. Hắn hét lên sung sướng rồi tàn phá cánh rừng càng thêm nhiệt tình.

Thanh chiến phủ kéo dài ra khí phách cũng tăng vọt thêm mấy lần. Chốc lát
sau, mấy chữ kia đã được Lý Cáp khăc xong vào mảnh rừng. Người đi đường
mà chứng kiến chỉ sợ sẽ nhầm là hồng hoang cự thú xổng chuồng, bị dọa
tới mức chạy té đái.

Lý Cáp kéo trường phủ ra khỏi rừng, Hương
Hương cùng tam Ngưu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Thanh chiến phủ kia lúc
mang vào vẫn ngắn có một khúc sao lúc đi ra đã dài thành như vậy? Nhìn
cái cán phủ đen kịt kia thì chắc chắn nó là thanh Thần Ma chiến phủ,
không thể lẫn đi đâu được!

Lý Cáp nhìn cái chiến phủ trong tay mà u sầu. Hắn là Lý nhị công tử của phủ Tổng đốc thì đâu có thể như bọn
thổ phỉ nghênh ngang vác thứ này đi khắp nơi. Nếu nó có thể biến thành
chủy thủ hoặc đoản đao thì hay biết mấy.

Thật là linh nghiệm! Lý
Cáp vừa mới ước ao xong thì thanh chiến phủ lại một lần nữa biến hóa. Nó đầu tiên là rút ngắn chiều dài lại, sau đó là lưỡi phủ từ từ kéo ra
hình dạng lưỡi chủy thủ thật tinh xảo. Lý Cáp lúc này trong tay đang cầm chính là một thanh chủy thủ đen kịt như màu trời đêm.

Ba cặp mắt của mấy huynh đẹ kia lúc này đã thật sự lồi cả ra ngoài. Còn Hương Hương thì tấm tắc khen:

- Quả là Thần Ma chiến phủ có khác. Nó có năng lực biến hình theo suy
nghĩ của chủ nhân. Nô gia chúc mừng chủ nhân thu được thần binh lợi khí.

Lý Cáp cười to sảng khoái:

- Không không! Nó không còn là Thần Ma chiến phủ nữa bây giờ nó chính là
“Bách Biến Vô Địch”. Nó kết hợp cới “Cự Lực Vô Địch” thì thật là ngưu
bức a. Quả thực là có còn thiên lý nữa không đây hả??!!!

Đưa tay
vuốt ve thanh “Bách Biến Vô Địch”. Lý Cáp trong lòng lại nó biến thành
nhẫn đeo trên người, nếu được như vậy thì thật là tiện lợi biết bao!

Quả nhiên không phụ cái danh bách biến, chủy thủ lập tức biến ngay thành
một cái nhẫn, Lý Cáp cầm lấy đeo lên ngón trỏ của mình. Cái nhẫn đen sì
này chính là một cái siêu cấp báu vật đó nha!

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #86