Chương 78: Thần Công Vô Địch


- Thượng cổ Thần Ma tuyệt học - "Càn Khôn vô cực".

Lý Cáp liếm liếm môi, nghi hoặc hỏi:

- Càn Khôn vô cực, nghe qua chắc cũng có liên hệ với Càn Khôn thân thể
của ta, nếu như ta đem luyện môn tuyệt học này chắc sẽ rất trâu bò hổ
báo đây. Thứ đồ chơi này ngươi có sao??

Hương Hương ngượng ngùng nói:

- Nô gia chưa có trong tay…

Lý Cáp xíu chút nữa bị nước bọt nghẹn chết, hắn nhìn Hương Hương một cách cau có:

- Ngươi…ngươi không có trong tay??..Vậy thì ở đâu trên người đây??

Nhanh thoăn thoắt quần áo trên người Lý Cáp đã cởi mất một nửa.

Hương Hương bị Bàn tay to của Lý Cáp sờ soạng khắp người. Nàng bị Lý
Cáp kích động đến thở gấp phì phì, từng thanh âm mềm nhũn thốt ra rời
rạc:

- Càn…Càn Khôn vô cực…mật pháp…ở..ở…Long Thủ…Sơn…A…Ơ…

Hương Hương lúc này đã không cách nào nói tiếp được vì Lý Cáp đã cởi hết quần áo. Hai người quấn chặt lấy nhau sít sao…

Hương Hương quả nhiên không hổ là ngàn năm hồ yêu. Nàng đúng là một vưu vật tuyệt vời làm cho nam nhân phát điên phát cuồng. Mặc dù Thiên Thiên cũng vô cùng xinh đẹp nhưng làm sao mà so sánh được với Hương Hương.
Chắc phải đợi cho Thiên Thiên phát dục hoàn toàn thì mới miễn cưỡng
ngang cơ với yêu hồ.

Mỗi một tấc da thịt của Hương Hương đều
được Lý Cáp tỉ mỉ khám phá. Hắn nhẹ nhàng hôn, rồi liếm láp vuốt ve từng chút từng chút một…

Mùi hương lạ kỳ trên người Hương Hương
tỏa ra ngày càng đậm cùng với những tiếng rên rỉ tiêu hồn phệ cốt không
ngừng kích thích Lý Cáp, làm cho chỉ số cảm xúc của hắn tăng vọt, chỗ
nào đó đã dựng đứng lên cứng ngắc.

- Công tử…Công tử…A…A…

Một tiếng hét yêu kiều vang lên, Lý Cáp đã tiến sâu vào trong cơ thể ấm áp của Hương Hương. Nhưng làm cho hắn vô cùng bất ngờ là trong lúc đi
sâu vào trong nàng, hắn cảm giác được một tầng chướng ngại bị hắn xé
rách. Lý Cáp đã từng yêu thương với Diễm Nhi và Thiên Thiên hiển nhiên
hắn cũng đoán được tầng chướng ngại kia chính là màng xử nữ.

Hồ yêu mà cũng có màng xử nữ!? Lý Cáp không khỏi có chút khó tin, hắn
lấy tay quệt thử một cái vào chỗ hai người đang dính lấy nhau, quả thật
có vết máu tươi

Đúng là cái đồ Hồ ly tinh! Lý Cáp vô cùng
kích động chỉ có thể gào thét trong lòng như vậy. Hắn không kìm chế
được, hôn lên mặt Hương Hương tới tấp, đồng thời nửa dưới cơ thể đã bắt
đầu nhẹ nhàng tới lui.

Thật thoải mái giống như một con
thuyền xuôi theo dòng nước ấm, Lý Cáp chính là con thuyền đang đắm chìm
trong thân thể mềm mại đáng yêu như dòng nước của Hương Hương. Hắn tận
tình hưởng thụ sự khoái hoạt tiêu hồn mà chỉ có thân thể Hương Hương mới đem lại được.

Từng tiếng rên rỉ nỉ non của Hương Hương cùng
với mùi hương nồng đậm trên người nàng làm cho Lý Cáp càng lúc càng hứng khởi, hắn ra vào vô cùng hăng hái. Một lát sau cả hai người cùng lần
lượt lên đỉnh rồi nằm ôm ấp lấy nhau. Thân thể đẹp đẽ động lòng người
rúc vào trong ngực Lý Cáp, làm cho Lý Cáp thật xúc động, hắn âm thầm cảm ơn ông trời đã ban cho hắn vưu vật bực này.

Hương Hương lúc
này như một bông hoa được mưa xuân tưới tắm, nàng càng lúc càng đẹp hơn, yêu mị hơn. Hồ yêu lười biếng rúc mặt vào ngực của Lý Cáp, hai tay
trắng nõn gắt gao ôm chặt lấy lưng của hắn rồi thiếp đi…


Cáp vốn định muốn gọi Thiên Thiên vào chuẩn bị nước tắm nhưng hắn chợt
nhớ ra là còn Hương Hương ở trong phòng. Hắn lúc này lo lắng không biết
phải giải thích thân phận Hương Hương với các nàng ra sao đây? Hay là
nói thật cho các nàng biết? Không hù chết các nàng mới lạ đó, mà có nói
cũng chưa chắc mọi người đã tin a.

Nghĩ ngợi nửa ngày, Lý Cáp mới hỏi Hương Hương đang rúc trong lòng:

- Ngươi có thể biến hình trở lại thành hồ ly không?

Hương Hương nghe vậy thì u oán hỏi:

- Chẳng lẽ chủ nhân không thích thân thể này của Hương Hương sao?

- Đương nhiên là thích rồi, thích đến chết đi được nhưng mà…Ặc! Có phải ngươi vừa gọi ta là chủ nhân hả?

Hương Hương thẹn thùng lấy tay xoa xoa ngực Lý Cáp, thấp giọng nói:

- Tam nhãn linh hồ bất đồng với các loại hồ yêu khác. Cả đời chúng ta
chỉ có thể giao cấu với một đối tượng mà thôi, người mà chúng ta trao
thân chính là chủ nhân của chúng ta. Cho nên công tử giờ đây chính là
chủ nhân của Hương Hương đó.

Lý Cáp nghe được những lời đó
cũng ngây ngốc một lúc mới nở nụ cười rực rỡ. Vì sao hắn lại cười!?
Chính hắn cũng không biết, chỉ là muốn cười vậy thôi.

Hương Hương nhìn hắn cười ngu ngu thì cảm thấy kỳ lạ. Nàng xoa má hắn rồi hỏi:

- Chủ nhân cười cái gì thế?

- À À không có gì. Ta chỉ cảm thấy không biết giải thích ra sao với
Thiên Thiên vì sự xuất hiện của nàng. Cho nên ta muốn ngươi biến trở lại thành hình dạng hồ ly. Nhưng để lúc nào mà ta máu lên thì…Hắc hắc…

Lý Cáp cười bỉ ổi rồi đưa tay vào giữa hai đùi Hương Hương sờ soạng.

Hồ yêu xinh đẹp gắt lên:

- Chủ nhân, Hương Hương một khi tu luyện thành hình người chỉ trừ khi
bị trọng thương, linh mạch bị tổn hại mới trở thành hình dạng hồ ly.

- Như vậy hả…

Lý Cáp lúc này đang vắt óc suy nghĩ xem phải dùng thân phận gì an bài cho Hương Hương.

Thiên Thiên sau khi chiếu có cho Nguyệt Nhi nghỉ ngơi thì phân phó một
nha hoàn canh chừng. Sau đó nàng lê thân mình mệt mỏi trở về phòng chuẩn bị hầu hạ Lý Cáp nghỉ ngơi.

Đẩy cửa bước vào trong phòng,
Thiên Thiên hơi bất ngờ vì trong phòng lúc này xuất hiện hai người. Một
người tất nhiên là ông chủ Lý Cáp còn người kia lại là một nữ nhân xinh
đẹp đến khó tin. Càng kỳ quái chính là cô nàng kia đang mặc quần áo của
chính nàng.

- Chủ tử…nàng là ai vậy?

Thiên Thiên cảm thấy kỳ quái.

Lý Cáp cười nói:

- Nàng là thị nữ mới mà cha ta chuẩn bị cho ta. Sau này ngươi gọi nàng là tỷ tỷ đó.

Thiên Thiên nghe vậy hơi sững người nhưng ngay sau đó lại mỉm cười thân thiện kéo tay Hương Hương nói:

- Tỷ tỷ thật xinh đẹp, không biết ta phải xưng hô với tỷ tỷ như thế nào đây?

Hương Hương nhìn Lý Cáp một cái rồi mới trả lời Thiên Thiên:

- Ta tên là Lý Hương Hương.

- Hương Hương ?!

Ánh mắt Thiên Thiên nhìn Hương Hương ngày càng kỳ quái.

Sắc mặt Lý Cáp ảm đạm nói:

- Cha ta không cho nuôi bạch hồ nữa nên đã cho người thả Hương Hương đi mất rồi. Thị nữ này chính là để bồi thường cho ta nên ta cũng gọi nàng
là Hương Hương.

Thiên Thiên bỗng nhiên thốt lên:

- Hương Hương tỷ tỷ, ngươi thật là thơm đó nha.

Nói xong nàng lườm Lý Cáp một cái như muốn nói:

- Chủ tử còn muốn gạt ta sao?

Lý Cáp cùng Hương Hương liếc nhau một cái. Cả hai cùng cảm thấy bất đắc dĩ, sao mà Thiên Thiên thông minh quá như vậy.

Lý Cáp nắm lấy hai vai của Thiên Thiên rồi nhìn thật sâu vào mắt nàng nóiL

- Được rồi! Ta nói thật với ngươi nhưng ngươi ngàn vạn lần không được
tiết lộ cho bất kỳ ai khác chuyện này, kể cả Nguyệt Nhi và Diễm nhi cũng không được, biết không hả?

Thiên Thiên trịnh trọng gật đầu nói:

- Ông chủ yên tâm. Thiên Thiên hứa sẽ giữ bí mật.

Lý Cáp liếc mắt qua Hương Hương một cái rồi chậm rãi nói:

- Nàng chính là Hương Hương, là bạch hồ Hương Hương.

Thiên Thiên tuy trong lòng đã đoán được phần nào sự việc nhưng đến khi
nghe chính miệng Lý Cáp nói ra nàng vẫn ngạc lấy tay che cái miệng nhỏ
nhắn. Thiên Thiên nhìn Hương Hương rồi lại nhìn Lý Cáp, phải mất một lúc mới thốt nên lời:

- Chủ tử…người nói Hương Hương tỷ tỷ chính là…là…

- Hồ yêu.

Hương Hương mỉm cười nói thay Thiên Thiên câu sau cùng.

- Tỷ tỷ…Hương Hương…là…Hồ yêu…

Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Hương Hương, đến cả nửa ngày nàng vẫn không dám tin vào mắt mình.

Lý Cáp nhẹ nhàng đem Thiên Thiên ôm vào trong lòng, để nàng ngồi lên
đùi mình rồi hắn chẫm rãi kể lại sự việc của Hương Hương cho nàng nghe.

Ban đêm, giường lớn ba người cùng ngủ chung. Lý Cáp nằm giữa, bên trái
ôm lấy Thiên Thiên, bên phải thì ôm Hương Hương. Cảm giác trong lòng hắn lúc này thật sự là hạnh phúc và đắc ý…Ai có thể hạnh phúc hơn lão tử
đây? Nguyệt nữ cùng Hồ yêu đều thành thị nữ của lão tử. Lão hoàng đế có
đòi đổi ngai vàng cho lão tử thì lão tử cũng đếch thèm!

- Trên đời này thật sự có Hồ yêu sao??

- Đến tận lúc này Thiên Thiên vẫn không thể tin được. Chỉ mấy canh giờ
trước thôi một con bạch hồ Hương Hương trong nháy mắt liền biến thành
một mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn.

Lý Cáp mơ hồ, không rõ ràng ý tứ của Thiên Thiên:

- Tất nhiên là có rồi. Chính Hương Hương là ví dụ đó thôi.

Lúc này cái miệng của Lý Cáp đang du đãng trên bờ cổ trắng ngần của
Hương Hương. Tay phải thì vòng qua tấm lưng trắng rồi vân vê bầu ngực
sữa căng đầy còn tay trái thì hí hoáy giữa hai đùi Thiên Thiên.

Ai nha, cuộc sống như vậy mới gọi là sống chứ. Lý Cáp lúc này chỉ ước sao cho hắn sống như vậy trên giường suốt đời.

Chỉ một lúc sau cả hai nàng đã bị Lý Cáp khiêu khích cho động tình. Đêm nay Lý Cáp tinh lực vô cùng dồi dào, liên tục đại chiến cùng song nữ
cho đến bình minh mới thôi.

Thiên Thiên sớm đã gối đầu lên tay Lý Cáp mà ngủ thiếp đi. Còn Lý Cáp vẫn còn quay qua bên Hương Hương ôm ấp rủ rỉ.

- Hương Hương nàng nói lại cho ta xem cái thứ Càn Khôn vô cực đang ở cái nơi quái quỷ nào vậy?

Hương Hương trả lời:

- Càn Khôn vô cực pháp quyết được ghi tạc vào một thanh thượng cổ chiến phủ. Mà thanh thượng cổ chiến phủ lại cắm trên Long Thủ sơn, đến nay
cũng đã trên vạn năm rồi.

Lý Cáp không khỏi sửng sốt thốt lên:

- Trên vạn năm?

Hương Hương gật đầu nói:

- Đúng là thượng cổ Thần Ma bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh tan thành tro
bụi trên đỉnh Long Thủ sơn. Tuyệt thế võ học của hắn được khắc vào trong thanh chiến phủ rồi cắm vào trên đỉnh ngọn Long Thủ sơn. Vạn năm trước
đến nay, số người xem được pháp quyết này không ít nhưng lại không kẻ
nào có thể luyện thành. Sau đó có Vô Cực phái xuất hiện rồi căn cứ vào
Càn Khôn vô cực pháp quyết sửa chữa thành một bộ tâm pháp, mặc dù bộ tâm pháp này kém hơn bản chính nhiều lần nhưng trong võ đạo nó cũng được
đánh giá là cao thâm vô cùng. Vô Cực phái cũng vì vậy mà trở thành võ
lâm nhất đại tông phái, cao thủ nhiều như mây không thể khinh nhờn.

- Tại sao nàng lại nhắc đến Vô Cực phái?

- Vì Vô Cực phái lập phái trên Long Thủ sơn, mà thanh Thần Ma chiến phủ kia lại bị họ xây trên đó một tòa tế đàn. Cho nên nếu chúng ta muốn xem được thanh chiến phủ thì trước hết phải thông qua được Vô Cực phái đã.

Hương Hương ôn nhu nói.

Lông mày Lý Cáp nhíu lại:

- Vô Cực phái? Ta cho người đi tiêu diệt bọn hắn rồi đoạt lại chiến phủ kia.

Hương Hương vội vàng ngăn cản:

- Cần phải đích thân chủ nhân đến đó.

- Sao thế? Vô Cực phái kia lợi hại lắm hả?

Lý Cáp hỏi lại.

- Vô Cực phái đúng là không đáng để lo lắng, một mình Hương Hương cũng
có thể giải quyết nhưng mà thanh Thần Ma chiến phủ kia không thể nào
nhấc lên được. (búa của Thor cmnr) Cả vạn năm nay nó vẫn cắm trên đỉnh
núi, biết bao nhiêu cao thủ võ học, đạo gia đạo pháp thâm sâu đều đã
từng đến đó rút thử nhưng lại đều thất bại không làm cho chiến phủ nhúc
nhích nửa tấc. Nếu chủ nhân muốn nhìn pháp quyết thì nhất định phải đến
tận nơi mới được.

Kc không khỏi nhức đầu:

- Sao lại kỳ quái như vậy? Chỉ là một thanh chiến phủ thôi mà vạn năm qua không ai có thể xê dịch nửa phân?

- Bất quá Hương Hương nghĩ rằng, chủ nhân có Càn Khôn thân thể hoàn
toàn phù hợp tu luyện Càn Khôn vô cực pháp quyết. Nói không chừng chủ
nhân cũng có thể rút được thanh cự phủ kia rồi trở thành Thần Ma đời thứ hai đó nha.

- Thèm vào! Thành Thần Ma thì có lợi gì đâu, còn không bị ông trời đánh chết tan xác?

Lý Cáp bĩu môi coi thường.

Hương Hương cười khanh khác nóiL

- Người nghĩ xem, yêu mà muốn thành tiên, ông trời sẽ giáng xuồn thiên
lôi tiêu diệt. Cả vạn năm nay cũng chỉ có một mình Thần Ma một người lấy võ nhập Đạo, trở thành người đắc đạo đầu tiên nhưng cuối cùng cũng
không thoát được Thiên kiếp.

Lý Cáp nói:

Hả? Nói như nàng thì ta rút được chiến phủ kia chẳng phải cũng bị sét đánh sao?

Hương Hương ôn nhu nói:

- Hương Hương không bao giờ hại chủ nhân cả. Con đường đắc đạo đâu bao
giờ dễ đi như vậy. Càn Khôn vô cực pháp quyết thực ra phù hợp nhất để
chủ nhân tu luyện đó. Chủ nhân có Càn Khôn thân thể lại đi tu luyện Càn
Khôn vô cực đại pháp sau này vô địch quét ngang thiên hạ chỉ là vấn đề
thời gian thôi.

Lý Cáp nghe được hai chữ “vô địch” không khỏi có chút động tâm. Hắn thầm nghĩ đến thời điểm sét đánh xuống sẽ đem
dựng cột thu lôi rồi núp phía dưới không được hay sao?

- Hương Hương sao nàng lại quen thuộc với Càn Khôn vô cực pháp quyết như vậy?

- Nô gia từng đi qua Long Thủ sơn rồi nhìn được Càn Khôn vô cực pháp quyết.

- A?

Lý Cáp nghi ngời hỏi:

- Nhưng tại sao ngươi lại vừa nói không có trong tay pháp quyết?

- Nô gia tuy đã xem qua nhưng không có cách nào tu luyện. Càn Khôn vô
cực pháp quyết kia cũng không dùng văn tự ghi lại mà phải tự thân quan
sát Thần Ma chiến phủ mới ngộ ra được ảo diệu của pháp quyết.

- Ôi. Ta đã hiểu lầm nàng rồi. Đúng là pháp quyết này chẳng hề tầm thường. Phải tự bản thân lĩnh ngộ.

Lý Cáp giật mình

- Ừ. Chính là phải tùy thuộc vào ngộ tính mỗi người thôi.

- Cái thứ Càn Khôn vô cực này xem ra thật khó luyện quá đi…

Lý Cáp lầm bầm than thở. Hắn hiện tại đã quyết định cho dù khó luyện
nhưng uy lực của pháp quyết lại khủng khiếp như vậy thì hắn vẫn quyết
tâm luyện đến cùng.

Hương Hương che miệng cười yêu kiều:

- Chủ nhân có Càn Khôn thân thể cực kỳ thích hợp tu luyện bí pháp này,
thậm chí so với chính thượng cổ Thần Ma còn thích hợp hơn. Tốc độ tu
luyện sẽ cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa trong quá trình tu luyện này không
chừng chủ nhân còn thấy hấp dẫn lại mỗi ngày càng thêm siêng năng.

Lý Cáp lấy làm kỳ quái hỏi:

- Làm sao mà ngươi biết được ta sẽ siêng năng tu luyện? Ta rất là lười biếng đó nha!

Hương Hương cười duyên trả lời:

- Nô gia vừa mới chứng kiến biểu hiện của chủ nhân, nhất định chủ nhân sẽ rất siêng năng. Ta chắc chắn đó.

Cơ mặt Lý Cáp khẽ co giật:

- Ngươi vừa nói…Tu luyện cái pháp quyết này chính là cũng với nữ tử làm cái chuyện đó?

Hương Hương giải thích:

- Càn Khôn âm dương theo nguyên lý thì âm dương điều hòa, nam nữ hòa
hợp. Nhưng Càn Khôn vô cực lại chỉ thích hợp cho nam tử tu luyện bất quá trong quá trình tu luyện nhất định phải cùng giao hợp với nữ tử cũng
chính là làm cái chuyện đó đó…Hương Hương chính là Tam nhãn linh hồ,
thân thể có âm khí nặng nhất chính là trợ thủ đắc lực giúp chủ nhân tu
luyện đó nha.

- Oa ha ha ha ha ha …

Lý Cáp rốt cục cũng không nhịn được mà phá lên cười đắc ý:

- Thế gian lại có thứ võ công tuyệt vời như vậy sao? Không chỉ tu luyện nhanh, uy lực khủng khiếp hơn nữa lại còn được giao thông khi tu
luyện….vận khí của ta thật là vô địch!

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #78