Ngày kế, cảm giác được uy lực võ công của Âu Dương hai huynh đệ, Lý Cáp sáng sớm liền cho mời sư phụ tới, bắt đầu luyện quyền.
Lúc Lý Cáp bảy tuổi, Lý Tư Hồng có tìm đến, và cho hắn chọn một trong bát đại cung phụng cao thủ ở Lý gia để bái sư.
Dù Lý Cáp rất lấy làm tò mò đối với võ công ở thế giới này, nhưng lại
không muốn chịu khổ đi luyện võ. Cho nên lúc tuyển sư phụ là chọn trái
chọn phải, không cần phải mạnh, chỉ cần không cực khổ!
Chưởng pháp? Lại phải bổ gạch còn mài dũa nữa, quá khổ, quá không, không có học.
Thối pháp? Giống nhau quá khổ, luyện nhiều còn có thể biến thành chân củ cải, không học.
Khinh công? Muốn chạy trốn thì rất hữu dụng, muốn học, nhưng vừa nghe đến sau khi nhập môn liền mỗi ngày phải đeo vào vật nặng mấy canh giờ không
được đình chỉ, liền dục vọng muốn học lập tức biến mất, không học.
Đao pháp? Ách, luyện quá khô khan, cả ngày chỉ theo một bộ mà tập luyện, cũng khổ cũng khổ, không học.
Kiếm pháp? Ra vẻ kiếm khách đều là bộ dáng rất tàn khốc, rất tiêu sái, nhưng lúc luyện thì khô khan lại khổ cực, không học.
Chỉ công? Lúc luyện tập mỗi ngay chỉ dùng một ngón tay, ít nhất mười năm mới có thành tựu, vừa khổ vừa chậm, không học.
Ám khí? Cái này cũng tốt, vừa âm hiểm vừa ngoan độc, nhưng mà luyện tập
thật khổ cực, và quan trọng nhất chính là, cái cung phụng biết ám khí
kia là một lão thái bà cực xấu xí, cái mặt như lốm đốm như cái mông gà,
hàm răng lỏm chỏm như răng cưa, nhìn bộ dáng quỷ quái thì không muốn ăn
cơm luôn, kiên quyết không học.
Thái cực quyền? Ân, là cung phụng thứ tám, mặc dù uy lực rất kém, nhưng cứ coi để rèn luyện thân thể đi,
luyện tập chỉ là quơ tay quơ chân chuyển động thân thể, nghĩ rằng cũng
không khổ cực lắm, tạm thời.. theo hắn học vậy.
Vì vậy, Lý nhị
công tử liền bái Mạch Đông Khoan làm sư phụ, người bài danh thứ tám
trong bát đại cung phụng, và học thái cực quyền.
Nhưng mà luyện
không bao lâu, hắn đã không luyện nổi nữa. Mặc dù thái cực quyền coi
trọng tĩnh tâm, quanh thân nhịp nhành, lấy nhu chế cương, nhưng thời
gian kéo dài quá, cũng khó miễn sẽ khô khan và nhạt nhẽo.
Lý Cáp
mặt dù căn cốt đặt biệt, ngộ tính khá cao, là kỳ tài luyện võ. Nhưng hắn lập chí làm hoàn khố đệ tử, cũng sẽ không có lòng đi khổ luyện. Cuối
cùng bắt đầu ba ngày bắt cá hai ngày phơi nắng, lúc hăng hái thì mới tìm sư phụ để luyện tập.
Mạch Đông Khoan cũng không có biện pháp ép
hắn. Ngay cả tổng đốc đại nhân cũng không làm gì được nhị công tử, y làm sao có thể quản được đây? Y không thể làm gì khác hơn, là mắt nhắm mắt
mởi, mặc cho tự luyện tự thành, chỉ là đáng tiếc cho thân thể có gân cốt tuyệt thế ngàn năm khó gặp kia.
Giống như hôm nay, chợt nổi
hứng, Lý Cáp tìm Mạch Đông Khoan luyện tập không được tới nửa canh giờ,
liền âm thầm ngã người nằm dưới bóng cây thưởng thức những quả nho.
Đứng phía sau là bốn cái tùy tùng, Lý Cáp đột nhiên nói với Mạch Đông Khoan
đang thưởng thức nước trái ô mai ướp lạnh: "Sư phụ, chúng ta bắt đầu tập chính khóa đi." Nói xong, liền trong lòng ngực lấy ra một quyển sách cũ kỹ, phía trên có ghi năm chữ khá to tướng - "Thiên Ma Ngự Nữ Kinh!"
Mạch Đông Khoan liếc mắt: "Ngươi tiểu tử này, lúc học quyền thì không có
tinh thần gì, lúc nhắc tới thứ này lại chăm chú như vậy."
Lý Cáp mỉm cười: "Cái vậy này không phải là sở trường nhất của sư phụ ngươi ư?"
Mạch Đông Khoan không nói gì, bũi môi bắt đầu giảng giải cho hắn.
Sau khi chọn Mạch Đông Khoan làm sư phụ, Lý Cáp thường xuyên quậy phá y,
một đời cao thủ như vậy lại bị một tiểu hài tử chọc phá mà không có cách gì tránh được.
Mà trong quá trình này, Lý Cáp phát hiện vị cao thủ trong bát đại cung phung này có hai bí mật lớn không muốn để ai biết!
Thứ nhất, Mạch Đông Khoan là một người bị thiến. Râu ria trên mặt của y chỉ là dán lên mà thôi, giọng khàn khàn chỉ là giả. Trong cái khố phía dưới thật ra trống rõng không có cái gì cả.
Thứ hai, Mạch Đông Khoan
trong phòng có một hộp bí mật, trong hộp có vài ấn phẩm đồi trụy và sắc
tình tiểu thuyết! Sau đó Lý Cáp mới hiểu rõ ràng, nguyên lai là võ lâm
bí tịch.
Sau khi biết hai bí mật này, Lý Cáp liền cảm giác được
Mạch Đông Khoan không đơn giản. Dùng kế uy hiếp, và lập bài tẩy của y,
bất đắc dĩ, Mạch Đông Khoan không thể làm gì khác hơn là đưa ra.
Nguyên lai, Mạch Đông Khoan vốn là một người có tên Chu Không, là nhất lưu dâm tặc trên giang hồ, lấy ngự nữ thuật mà nổi danh. Sau đó y đắc tội với
một chánh đạo đại phái, bị truy sát, và cây mệnh tử bất hạnh bị cắt đi.
Cuối cùng vì bảo vệ tánh mạng, y ẩn tính mai danh tới làm cung phụng cho tổng đốc phủ, sở trường võ công đều giấu diếm, và ngụy trang thành một
cao thủ am hiểu thái cực quyền. Trên thực tế, lấy võ công của y, trong
bát đại cao thủ, ít nhất có thể đứng hàng thứ ba.
Sau khi biết
thân phận của Mạch Đông Khoan, Lý Cáp đáp ứng sẽ giữ bí mật, nhưng mà y
phải dạy cho hắn ngự nữ thuật trong cầm thủ. Hắc hắc, cái này có ý gì
trong đó, nhìn là biết đang muốn gì.
Sau khi chánh thấy thấy qua
võ công bí tịch, Lý Cáp mới biết được, đại đa số người sáng tạo ra võ
công khi viết bí tích, đều dùng những 'câu cú' đặc trưng của mình để
viết, giống như là mật mã ký hiệu vậy. Không có người hiểu rõ chỉ đạo
cho ngươi, chính mình đọc vào căn bản sẽ không hiểu. Đương nhiên những
hình ảnh minh họa thì không có nói đến.
Cho nên, bây giờ Lý Cáp
tìm Mạch Đông Khoan đến, trong mười lần thì có chín lần rưỡi là để chỉ
điểm cho hắn luyện ngự nữ thuật này.
Lý nhị công tử luyện quyền
thì sẽ không có kiên nhân, nhưng khi học mấy thứ này, chính là kiên trì
không hiểu thì dụng tâm dùng sức, khiến cho Mạch Đông Khoan thán phục
người này thông minh tài trí và ngộ tính căn cốt thật là hiếm thấy trên
thế gian, lại trời sanh dị bẩm. Bây giờ hắn lại học đến tầng thượng đẳng của ngự nữ thuật rồi, đợi qua vào nay nữa đến lúc có thể làm cái kia,
sợ rằng mỹ nữ trong thiên hạ gặp phải tao ương.
Lý Cáp đang học
hăng say, trong đầu đang tưởng tượng đến lúc như thế nào đem chiêu số
này dùng lên người mỹ nữ, thì thanh âm của Lý Bình xa xa truyền tới:
"Nhị công tử, có một tên tự xưng là Âu Dương Bác Âu Dương thế gia đến
cầu kiến."
Lý Cáp mỉm cười, nói: "Để cho hắn tiến vào." Quay đầu
lại vỗ võ ngao khuyển Đại Phi đang ngồi bên cạnh lè lưỡi thở hồng hạo,
và tự nói: "Ta muốn nhìn xem một chút, Âu Dương thế gia này, là cái
ngoạn ý gì đây?"
Chỉ chốc lát, một trung niên nhìn qua hơn bốn
mươi tuổi, khuôn mặ giống như chữ 'quốc' được Lý Bình dẫn vào tiểu viện
Lý Cáp đang ở.
Lý Cáp thản nhiên nhìn y một cái, nói: "Để cho khách nhân ngồi xuống dùng trà."
Lý Bình, Lý An lập tức mang đến một cái ghế và bàn trà đặt trước mặt y. Lý Tây rất nhanh đem lên một chén trà giải nhiệt.
Âu Dương Bác hôm nay thật sự là buồn rầu chí cực. Sáng sớm đã nghe nói hai chất tử của mình đến thành Hổ Dương chơi, lại gây sự với người khác,
đến nỗi người ta treo ở trong sân ở Nam Ưng môn. Y lập tức vội vã từ
Lĩnh Châu chạy tới, cũng quả nhiên chứng kiến hai chất tử bị đánh cho
bầm dập mặt mày rồi bị trói đặt ở trên sân, đặc biệt dùng cho xử quyết
và phạt phạm nhân. Y phục bọn chúng dơ dáy đến nổi không còn nhận ra,
thân thể toát ra một mùi ô uế, mấy con ruồi côn trùng thì cứ bám lấy
không rời, phỏng chừng chỉ còn một nửa hơi thể mới chống chọi được.
Âu Dương Bác nổi cơn thịnh nộ thiếu chút nữa tiến tới đánh vài chưởng giết những người đang thủ ở đây, cứu hai chất tử xong rời sẽ tìm chủ tử của
bọn họ để tính sở. Nhưng cũng may là, y tuy là ngươi trong giang hồ,
nhưng đã buôn bán nhiều năm, suy nghĩ cũng tính có lý trí và tỉnh táo,
cho nên mới kềm nén xúc động, trước tiên dò hỏi một lần sự việc, rồi sau đó sẽ đưa ra quyết định
Âu Dương Bác biết hai chất tử của mình
võ công trong nhóm người cùng lứa cũng tính là nổi bật, không cần nói
người bình thường, cho dù một lần mười người tập võ cũng khó là đối thủ
của hai người. Bọn họ hai người tuy trời sinh tính tình kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là người không biết tự lượng sức đắc tội với tiền bối
cao nhân. Ở trong thành Hổ Dương này, tại so có thể bị biến thành như
vậy? Tám phần là đã đắc tội với cường hào ác báo hạng nhất rồi.
Vừa hỏi xong, quả nhiên không sai, tự nhiên trêu chọn một đám hoàn khố đệ tử trong thành Hổ Dương.
Hổ Dương là tỉnh phủ, cũng là nơi quản lý hai tỉnh tổng đốc, đại nhân vật
nhiều không đếm hết. Đám đệ tử thế gia quyền quý này mỗi người cũng
không phải là dễ nuốt. Kết quả hai người ngược lại, một lần toàn bộ đắc
tội với bọn họ, càng không may hơn, là vị Hỗ Dương tiểu phách vương
trong truyền thuyết, Lý nhị công tử của phủ tổng đốc, cũng là một trong
số đó!
Không có biện pháp a, Âu Dương thế gia tuy được xưng là
một trong tứ đại thế gia, nhưng chỉ là ở trong chốn giang hồ võ lâm mà
thôi, mà xét về tầng lớp trong Đại Hạ quốc, so sánh với quyền quý thế
gia chánh thức như Lý gia, sự chênh lệch không chỉ là một điểm hay nửa
điểm. Nói khó nghe một chút, người ta chỉ cần động một ngón tay, là có
thể dễ dàng khiến cho cả gia tộc bọn họ vạn kiếp bất phục.
Cho
nên, giải quyết mấy tên gia nô đứng canh kia, cứu hai chất tử thật đơn
gian, nhưng việc sau này có thể phiền phức hơn. Không thề cùng đám hoàn
khố đệ tử kia đạt thành thỏa hiệp, bọn họ Âu Dương thế gia sau này sợ
rằng đừng mơ tưởng được yên ổn.
Bọn họ dùng lý dao ăn đồ của
phách vương, còn đánh người mà bắt hai người kia. Mặc dù là lấy cơn,
nhưng cứ như vậy, nếu muốn đến nha môn cáo trạng cũng không được. Càng
huống chi, người trong nha môn còn không phải là người thân của đám hoàn khố đệ tửa kia ư? Nói không chừng, Âu Dương Bác nếu trực tiếp cứu hai
người, còn phải bị dính thêm tội danh cướp đoạt nghi phạm. Đám cao quan
quý tộc sẽ định cho Âu Dương thế gia một cái tội danh, cũng không thể mở miệng phản kháng.
Bất đắc dĩ, Âu Dương Bác đành hạ giọng nhẫn nhịn để dò hỏi tin tức từ đám người đứng canh kia.
Mấy người đó chính là gia nô của nhà Âu Tề, vừa nghe y nói là người của Âu Dương, liền nói cho y đi Lý phủ tìm Lý nhị công tử.
Âu Dương Bác liền tới Lý phủ, muốn cầu kiến Lý tổng đốc, nhưng Lý tổng
đống nào có để y gặp, vừa nghe chuyện như vậy, liền cho hạ nhân dẫn y đi gặp Lý Cáp.
Bây giờ, Lý Cáp ở trước mặt y nửa tựa lưng lên ghết, nửa nhíu mắt, trên mặt cười không phải cười, vẻ mặt như thể không muốn
tiếp người ngoài. Âu Dương Bác làm thế nào cũng không tin rằng đây là
một nam hài chín tuổi. Bên cạnh Lý Cáp là một trung niên nhân thoạt nhìn cao thâm khó lường, còn ở một bên khác là một con cự khuyển màu đen to
lớn rất dọa người.
Lý Cáp cùng với một người một khuyển đang ở
dưới bóng cây. Âu Dương Bác mặc dù có ghế ngồi có bàn có trà, nhưng là ở dưới ánh nắng mặt trời. Thoạt nhìn như vậy, dường như là đang bị Lý Cáp bọn họ thẩm vấn, khiến y ngồi không được tự nhiên cho lắm.
"Tại
hạ Âu Dương thế gia Âu Dương Bác, ra mắt nhị công tử." Trước mặt một hài tử chưa tới mười tuổi phải thấp giọng hạ khí, điều này trong chốn giang hồ trọng mặt mũi, có thể nói là một việc khiến cho người ta mất hết thể diện. Âu Dương Bác bởi vì mạng nhỏ của hai chất tử và tiền đồ của Âu
Dương thế gian, chỉ có thể bỏ mặc tôn nghiêm của chính mình thân là võ
lâm cao thủ
Lý Cáp lại không nói gì, chỉ chuyên tâm lột vỏ quả
nhỏ, lột xong, xích lưu một tiếng và nuốt và, sau đó nhả hột ra. Như thế cứ chầm chậm ăn nửa dĩa bồ đào. Âu Dương Bác ngồi ở dưới ánh nắng chói
chang, tuy có nội lực thâm hậu, trán cũng đã đầy mồ hôi, chung trà sớm
đã uống cạn.
Không có ai lên tiếng, trong viện chỉ có tiếng 'xích lưu' khi Lý Cáp thỉnh thoảng ăn nho và tiếng cũng những con ve xa xa.
Cái sân này tuy không rộng, nhưng Âu Dương Bác thân ở trong đây cảm giác chính mình dường như đang ở trong ngục tù, vì áp lực mà lo au, ngay cả
không khí đểu phải ngưng trệ, một hơi thở thật sự gấp gáp, vài lần muốn
mở miệng nhưng cuối cùng đều nhịn.
"Ngươi là vì hai tên kia mà đến đây ư?" Rốt cuộc, Lý Cáp thỏa mãn thưởng thức nho xong, liền phá tan sự yên tĩnh trong viện.
Âu Dương Bác cảm giác không khí bắt đầu lưu động, bây giờ cũng không cần
phải áp chế nữa, liền thở phào nhẹ nhỏm. Y đương nhiên biết Lý Cáp hỏi
chính là hai người đó, vội vàng gật đầu đáp: "Tại hạ là vì bọn họ mà
đến. Bọn họ hai người còn trẻ không biết chuyện, xin nhị công tử bỏ qua
cho." Tại trước mặt một tiểu hài tử chưa được mười tuổi nói hai chất tử
đã mười sáu là "còn trẻ không biết chuyện", Âu Dương Bác lúc này cũng
không có cảm giác mất tự nhiên.
"Ngươi là người nào của bọn chúng?" Ánh mắt Lý Cáp di động trê người của Âu Dương Bác.
Âu Dương Bác nói: "Tại hạ là thúc thúc của bọn họ."
Lý Cáp thản nhiên nói: "Hai chất tử kia của ngươi rất không tệ đó, rất uy phong đó."
Hắn nói những lơi này mặc dù mang theo đồng âm, nhưng khi Âu Dương Bác nghe được, phảng phất giống như bị một trận gió lạnh vào tháng hai thổi qua
mà run lên.