Chương 48: Về Nhà


Lý Cáp sắc mặt có chút không tự nhiên, im lặng nửa ngày mới phun ra được một câu:

- Nàng sống ở đây... tốt chứ?

Hắn cũng không rõ tại sao đứng trước nữ tử này lại có chút cảm giác sợ hãi như vậy.

Lưu Nguyệt Nhi sửng sốt, nhìn ánh mắt phức tạp của Lý Cáp mà không rõ hắn có ý gì.

Thiên Thiên cùng Diễm Nhi phía sau cũng ngạc nhiên, không phải nói thiếu gia
chán ghét nữ tử này lắm sao, vậy mà nói chuyện cứ như hai người thân
nhau lắm vậy.

Tam Ngưu thì thấy không có gì là không ổn, nữ tử
này đã không thể đánh thì còn gì thú vị nữa, quan trọng nhất bây giờ là
nghĩ xem tối nay nên ăn gì cho ngon, tối nay có nên ăn... thịt trâu
không nhỉ?

- Sống tốt thì sao, mà không tốt thì thế nào...

Lưu Nguyệt Nhi nói nhỏ như tự nói với mình, chợt nàng bước tới một bước gần Lý Cáp hơn, khăn che mặt cơ hồ sắp chạm vào mũi hắn:

- Ngươi cho ta đi theo bên cạnh ngươi có được không, cho dù không được
làm nữ nhân của ngươi nhưng chỉ cần làm thị nữ cũng được. Cầm kỳ thi họa cái gì ta cũng biết, trù nghệ nấu nướng cũng không kém, ngươi nếu muốn
ca múa ta cũng có thể học, ngộ tính của ta rất cao. Mỗi ngày ta có thể
giúp ngươi may y phục, giúp ngươi mặc quần áo, rửa chân, đấm bóp, cam
đoan có thể khiến ngươi dễ ngủ...

- Đủ rồi!

Nghe nàng nói
Lý Cáp rõ ràng có chút động tâm, chỉ là nhớ lại vết bớt hình con rết
trên má nàng hắn lại không thể không lạnh lòng.

Lưu Nguyệt Nhi
ngẩn người, Diễm Nhi và Thiên Thiên cũng vậy, Tam Ngưu... thì không như
vậy, chúng còn đang nghĩ xem tốt nay nên ăn gì.

Lưu Nguyệt Nhi im lặng nhìn Lý Cáp một lúc, giọng nói sâu kín lại cất lên:

- Ngươi chê ta xấu phải không?

Lý Cáp quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt đó, cố nói với giọng bình tĩnh:

- Rốt cuộc nàng muốn gì?

- Ta muốn gì sao?

Lưu Nguyệt Nhi giống như tự giễu cợt mình, cười lẩm bẩm:

- Ta có thể muốn gì?

Lý Cáp lại nói:

- Vậy vì sao nàng luôn ở đây suốt hai năm? Lúc trước là ta không đúng, là do ta quá bồng bột... Vậy nàng nói đi, nàng muốn gì, tiền sao, không
thành vấn đề, muốn bao nhiêu cứ nói? Còn nếu không phải thì nói nguyên
nhân đi, phải làm sao nàng mới chịu buông tha cho ta?

Đối mặt với một nữ tử như vậy hắn cũng không có biện pháp nào, cho dù trước giờ hắn giống như tiểu bá vương ngang ngược càn quấy, nhưng đối với nàng hắn
lại không thể thực sự dứt khoát được. Hắn cũng không thực sự trách nàng, hắn chỉ tự trách bản thân, tại sao con người mình bỉ ổi ti tiện đến như vậy, vì dung mạo của nàng mà luôn có ác cảm, nếu không có vết bớt đó
thì hắn liệu có đối với nàng như thế này không? Chắc chắn là không, hắn
là một thằng hèn hạ!

Lưu Nguyệt Nhi thanh âm có chút nghẹn ngào:

- Buông tha cho chàng? Ta sống ở đây khiến chàng chướng mắt sao? Hay là
khiến chàng không thoải mái? Sống cùng một con phố với một xú nữ như ta
có phải mất mặt lắm không?

Lý Cáp khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi nói:

- Ý ta không phải như vậy, nhưng nàng nghĩ thế cũng được.

Phía sau Thiên Thiên im lặng không nói gì, còn Diễm Nhi ánh mắt đăm chiêu
nhìn Lý Cáp, thiếu gia tuy mồm luôn nói chán ghét Lưu Nguyệt Nhi, nhưng
theo nàng thấy, hắn là sợ Lưu Nguyệt Nhi mới đúng, nhưng vì sao phải sợ?

Còn Tam Ngưu, không ngờ ba tên này thấy hai người ngữ khí có phần cứng nhắc thì mặt hưng phấn bừng bừng. "Trông mặt thiếu gia thế kia dễ có đánh
nhau lắm, phải tập trung sẵn sàng mới được, chỉ cần ngài nói một lời
chúng ta lập tức xông lên tàn bạo ả kia một trận... thú vị lắm nha, lâu
rồi không đánh đấm."

Lưu Nguyệt Nhi vẫn nhìn thẳng vào mắt Lý Cáp, nói lên tiếng nói từ đáy lòng mình:

- Ta biết nam nhân các chàng đều thích mỹ nữ. Bộ dáng ta xấu xí ghê tởm
ta cũng biết. Chỉ là, người Nguyệt Nhi ta thích cũng tầm thường như vậy
sao? Chàng không thể là một ngoại lệ sao? Ta không cần chàng lập tức yêu mến ta, nhưng xin hãy cho ta một cơ hội thôi có được không?!!!

Lời của nàng về cuối giống như đã khóc, Lý Cáp ngoài mặt vẫn lạnh lùng,
nhưng trong lòng đã mềm nhũn, hắn có cảm giác mình đang rơi vào vực sâu
thăm thẳm trong đôi mắt kia. Hắn đưa tay lên chạm vào khăn che mặt của
nàng, cảm giác dưới lớp khăn có gì đó lồi lên, chính là cái bớt hình con rết tám chân.

Lý Cáp lập tức rụt tay lại, trong mắt lại ánh lên
vẻ ghê tởm, lùi lại sau vài bước. Nhìn thấy đôi mắt lộ vẻ cầu xin của
Lưu Nguyệt Nhi, ngập ngừng một chút, cuối cùng hắn không nói gì nữa,
quay người bước xuống lầu đi khỏi.

Nhưng không biết tại sao, lúc
bước ra tới bục cửa, Lý Cáp lại quay đầu lại, nhìn về phía lầu hai, Lưu
Nguyệt Nhi đứng ở cửa sổ, đôi mắt vẫn dõi theo hắn.

Khẽ thở dài,
Lý Cáp không ngờ quay ngược trở lại. Thiên Thiên cùng Diễm Nhi không
khỏi kinh ngạc, từ trước tới giờ chưa từng thấy thiếu gia đã quyết
chuyện gì mà lại thay đổi ý định. Tam Ngưu còn kinh ngạc hơn, chủ nhân
làm sao phải chạy a? Chẳng lẽ sợ ba người bọn ta đánh không lại ả?

Lý Cáp bước tới quầy thu ngân, bộp một tiếng vỗ lên bàn, nói với tên chưởng quầy còn đang khiếp sợ:

- Ngươi chiếu cô Lưu cô nương ở lầu hai thật tốt cho ta, nàng muốn sống ở đây đến khi nào cũng được, muốn ăn gì uống gì lập tức chuẩn bị cho
nàng, nếu làm không tốt thì mang đầu tới vương phủ gặp bổn công tử!

Lão chưởng quầy có chút lập cập nói:

- Này... Lưu cô nương tiền phòng vẫn đủ...

Bốp!

Lý Cáp lại vỗ bàn phát nữa:

- Nói thế còn không hiểu à? Không hiểu sao ngươi lên làm được chưởng quầy nữa!

Nói xong đánh mắt cho Thiên Thiên, Thiên Thiên hiểu ý liền đưa cho chưởng quầy một tấm ngân phiếu.

Lão chưởng quầy nhìn tấm ngân phiếu mà đờ cả người. Một ngàn lượng?! Lão run run hỏi lại cẩn thận:

- Công... công tử là người phủ nào...

Diễm Nhi bên cạnh cắt lời:

- Vương phủ ở thành Duyên Đông này có mấy cái mà còn phải hỏi.

Lý Cáp xoay người bước ra ngoài, nói vọng lại:

- Nếu có chuyện khó giải quyết thì cứ cho người tìm ta, nàng nếu có chút sơ suất gì thì cái khách sạn này cũng dỡ đi là vừa.

Lão chưởng quầy tay cầm ngân phiếu mà ngẩn người ra, lẩm bẩm một mình:

- Vương phủ? ở thành Duyên Đông? Vậy chẳng phải... A mẹ ơi, là Lý Nhị công tử sao?

Lý Cáp trở lại chính viện của mình thì thấy ông ngoại đang ngồi đó, bên
cạnh Lý Đông Lý Tây hầu hạ hết mực chu đáo, có thể dễ dàng nhận ra hai
tên bọn chúng đang sợ hãi. Quả thực ông ngoại Lý Cáp năm xưa từng là Đại tướng quân, tay đã dính bao nhiêu máu, cho dù là hiện giờ đã ngoài bảy
mươi nhưng khí thế cùng sát khí tỏa ra vẫn khiến người xung quanh cảm
thấy áp lực.

Lý Cáp điều chỉnh lại tâm trạng, mang vẻ mặt tươi cười ngoan ngoãn bước tới:

- Tôn nhi bái kiến ngoại công.

Thiên Thiên cùng Diễm Nhi cũng hành lễ:

- Nô tì bái kiến lão vương gia.

Tam Ngưu thì ôm quyền hô:

- Tiểu Ngưu Tam Thiên Vương bái kiến ngoại công của chủ nhân!

Đến Lý phủ đã lâu nhưng lần nào gặp ông chúng cũng chào như vậy, khiến lão
nhân gia có chút buồn cười, nhưng cũng không trách chúng, lòng người bây giờ mấy ai còn được thẳng thắn như ba người này.

Lão vương gia cười nói:

- Đứng dậy cả đi. Ta mới rồi đi quanh phòng ngươi, thấy trên tường có treo mấy tấm tranh chữ thơ ca?!

Lý Cáp xấu hổ gãi đầu nói:

- Đó... là tôn nhi nghịch ngợm thôi ngoại công đừng chê cười.

Lão vương gia vuốt râu cườiL

- Hình thức thì miễn cưỡng đạt yêu cầu, nhưng được cái nét viết rất có
lực, rất có khí phách. Làm thơ, có thể không được tinh tế cho lắm, nhưng phải có khí phách nam nhân mới được, còn về vụ phong lưu đa tình, ha
hả, giống ta khi xưa.

Đúng là con hát mẹ khen hay. Ở trong lòng
lão vương gia đứa cháu ngoại này chính là kỳ tài ngút trời, so với lão
năm xưa cảm giác không kém chút nào. Lão khen như vậy đến chính Lý Cáp
còn có chút xấu hổ, khí phách cái gì chứ, chém bậy chém bạ thôi, còn
phong lưu sao, đến giờ còn chưa ra được con nòng nọc nào đây...aizzz,
nhắc mà thấy buồn.

- Hôm nay ta tới đây là báo cho ngươi biết mẫu thân ngươi nhớ ngươi tới mức đổ bệnh rồi, muốn nhìn thấy ngươi mới chịu.

Lý Cáp cả kinh:

- Mẫu thân bệnh sao?

Lão vương gia gật đầu:

- Ngươi rời vương phủ đã vài năm, nên quay về thành Hổ Dương một chút mới phải, nhưng phải nhớ về thăm mẹ rồi quay lại với ngoại công đó nha.

Lý Cáp có chút muốn cười mà không dám cười, ngoại công đúng là coi mình
như bảo bối mà, còn phải tự mình chạy tới dặn nữa mới yên tâm.

- Đợi tôn nhi thăm mẫu thân xong nhất định sẽ quay lại với ngoại công.

Mấy năm nay hắn cũng muốn về thăm mẫu thân mấy lần rồi, chỉ là ông ngoại
toàn cản trở, nếu không phải lần này mẹ bị bệnh thì có khi hắn ở đây
thêm vài năm nữa không biết chừng.

Lão vương gia gật đầu:

- Ta đã bảo Trương Đào chuẩn bị mấy hộp nhân sâm ngàn năm, ngươi giúp ta đưa cho mẹ ngươi, bảo nàng hảo hảo tĩnh dưỡng a.

Lý Cáp liền cảm tạ, ngoại công đối với mẫu thân hắn cũng rất quan tâm, có lẽ chỉ sau hắn thôi.

Lý Cáp nói thêm vài câu rồi lão vương gia trở về.

- Đến lúc về nhà rồi...

Lý Cáp thở một hơi.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #48