Thành Nhất Tiếu vừa trông thấy Tam Ngưu, liền dùng trảo vồ lấy một thân
cậy đại thụ ở bên cạnh vốn là muốn sử dụng cái chiêu sét đánh không kịp
bưng tai ngằm dọa Tam Ngưu. Cây đại thụ đó bị một chiêu vừa rồi, trên
thân cây để lại những dấu móng tay ai trông qua cũng không khỏi giật
mình.
" Bản tọa là phích lịch trảo" Thành Nhất Tiếu ngạo nghễ nói.
Trương Vô Hạn cũng không chịu thua kém, chậm rãi giơ ra một ngón tay nhằm thân cây trước mặt, hai mắt tinh quang bạo phát, nổi giận gầm lên một tiếng, lia đầu ngón tay hướng về tảng đá đối diện không xa mà xuyên tới. Chỉ
nghe xích một tiếng, chỉ kình như mũi tên, chỉ thấy trên tàng đá xuất
hiện một cái lỗ sâu hoắm.
" Ta là " phá thiên chỉ" Trương Vô Hàn! Trương Vô Hàn cười to một tiếng nói.
Lý Cáp thấy thế đầu tiên là khá sửng sốt, sau đó thì phá lên cười:" Hà
công tử, người tìm bọn tạp kỹ đến đây biểu diễn à? Rất tốt, rất tốt!"
Phía sau Thiên Thiên, Thanh Thanh cũng Diễm NHi ba thiếu nữ nhịn không được cười khúc khích thành tiếng.
Thành, Trương hai người mắt trợn trừng, Hà Nguyên lại càng tức giận, quá một
tiếng:" Lên! Lên đây! xem chúng lão tử thu thập ngươi như thế nào?"
Lý Cáp thu lại nụ cười, híp mắt, thản nhiên nói với Tam Ngưu:" tốc chiến tốc thắng, đánh cho chúng kêu cha khóc mẹ"
Tam Ngưu bước lên, nghe thấy một chữ "đánh" không tự chủ được hai mắt sáng
rực lên, cả người đều hăng hái, không đợi Thành, Trương hai người đồng
thủ đã" Ngao ngao, ngao ngao" vọt tới.
Bên cạnh Đại Phi cũng có chút không thể kiềm chế được, Thử Nha cũng không chịu thua kém.
Hai phe năm người tiếp cận giao đấu trong nháy mắt, trên thực tế, nếu chân
chính giao thủ thì chỉ có ba người Thành, Trương vây đánh một mình Đại
Ngưu.
" Oa ha ha ha ha ha .... Rắc rắc rắc rắc rắc rắc ...." Liên tiếp là tiếng rừng cây gậy rập do trận đánh cùng với tiếng cười kiêu
ngạo đến quái di của Ngưu Đại, tiếng cười chưa dứt hắn đã làm ngay phát
Nhất Lâm Chi Điểu.
Ngưu Nhị và Lưu Tam ở bên thì có phần sa sẩm mặt mày, uể oải vạn phần, xem ra có vẻ kém Liễu Nhất Bộ a...
Cách đó không xa Hà Nguyên nhìn bọn Thành, Trương đấu với Tam Ngưu biết ngay gặp phải ca khó xơi. Chỉ thấy những ánh vàng, trắng, đỏ đan xen huyết
nhục bay đầy trời cũng không thể phân biệt được ai với ai nữa, cứ thế
làm cho khuân mặt hắn nhăn tít lại.
Bên kia Lý Cáp đầu tiên là
sửng sôt, trên khuân mặt không dấu nổi sự lo âu, vội vội vàng vàng lấy
tay che mắt Thiên Thiên lại, dục Thanh Thanh và Diễm Nhi mau vào trong
phòng:" đi thôi đi thôi, chỉ là hai con chó cắn nhau thôi, chỉ là hai
con chó cắn nhau thôi..."
Đại Ngưu cười man dại tựa như vô cùng
thống khoái:" "Oa ca ca ca ca ca ca..... Dát dát dát dát dát dát.....
Thống khoái a Hà Hà...."
Nhóm người Hà Nguyên sắc mặt trắng bệch
bắt đầu hiểu được thế cục của trận chiến tính định bỏ trốn, nhưng một
bên là rừng một bên là đường đất, sợ bỏ trốn bây giờ đã quá muốn, có
muốn chạy cũng không thoát thật là đi đâu cũng khó.
"Đại Ngưu!" Ở trong phòng truyền ra tiếng Lý Cáp.
Đại Ngưu đang cười đột nhiên dừng lại, trả lời:" Đại Ngưu... Ờ !"
" Để cho bọn họ mang mấy con chó đó đi, đại phi không ăn đồng loại..."
" Vâng!" Đại Ngưu lên tiếng, thấy Hà Nguyên đang chạy gần vào trong rừng
hắn hét lớn một tiếng:" Tiểu bạch kiểm đứng lại!" ( tiểu bạch kiểm =
thằng mặt trắng)
Âm thanh như sấm rền, đau đầu váng óc, Hà Nguyên thấy chân mình mềm nhũng lập bập lăn ra đất, quay đầu quỳ xuống xin tha tội.
" Ngươi đem hai con chó này đi cho khuất mắt!" Ngưu hét lớn.
Hà Nguyên hai chân đã run đến nỗi đầu gối đập vào nhau mặt không còn hột máu run rẩy bò tới lôi hai tên Thành Trương kéo đi.
"Không được lưu lại vết máu!" Lý Cáp lại vọng ra.
"Không được lưu lại vết máu!" Đại Ngưu thuật nguyên xi lời Lý Cáp, thực ra là khuyết tán thanh âm của Lý Cáp mà thôi.
Hà Nguyên giật mình hai cái, mặt mũi run rẩy, bỏ lại Thành Thương hai
người, trên mặt biểu tình như khóc không nổi vô cùng khó coi. Lồm ngổm
bò lại dùng vạt áo của mình lau đi những vết máu còn vương vãi cho đến
khi không nhìn thấy rõ nữa mới dừng tay.
Sau đó đám người Hà Nguyên lủi thui chạy đi mất.
Thành, Trương hai người chỉ là người trong giang hồ, lại không có quan chức
công danh trong người, cũng không tính là môn khách trong Hà Phủ, đối
đầu với Lý Cáp bị thua thảm bại, hắn tự nhiên biết mình xui xẻo, không
thể đổ trách nhiệm cho Lý Cáp được.
Trông thấy bọn chúng bên
ngoài cong đít mà chạy chỉ sợ hai chân sao không dài thêm chút nữa, nhóm người Lý Cáp âm thầm lắc đầu, ta không phải là cao nhân rồi sao? bất
quá nếu không có bọn Hà Nguyên này gây sự thì sợ rằng ở cái huyện Đồng
Thành này cuộc sống quả thực là quá nhạt nghẽo.
Lý Cáp quay đầu
lại một chút nhìn khuân mặt trắng bệch của Thanh Thanh cùng với cái lúng túng lo lắng của Diễm Nhi, cười khổ không thôi, lại nhìn ánh mắt mê man ngưỡng mộ của Thiên Thiên, thầm kêu may mắn, may là mình được trước mặt nàng vội vội vàng vàng che đi cảnh máu me, chứ không nếu để nàng thấy
không biết còn kinh khiếp đến mức nào.
Lý Cáp không khỏi nhớ tới
lần đầu tiên hắn đi trộm xem hành hình ở Nam Hưng Môn, khi thấy một cái
đầu rơi xuống, máu me phụt thành dòng, ai nấy đều sợ đến ngây dại. Nhưng trong lòng hắn không sợ hãi, không chán ghét, cũng không chấn động. Sau đó hắn con lén coi thêm vài cuộc hành hình nữa thậm chỉ còn xiu thủ hạ
đánh chết vài thằng lưu manh, ngay cả cho đại phi cắn chết hai tên đào
phạm đang chạy trốn nữa, hắn thấy không có cái cảm giác gì lo sợ bứt
dứt. Ngày hôm nay thấy bộ dạng của Thành Trương hai người, Lý Cáp trong
đầu xuất hiện ý niệm, nguyên lại nhìn cái đầu nờ hoa này thật sự kích
thích. Sau đó mới đột nhiên bịt mắt của Thiên Thiên lại.
"Cảm tạ
công tử!" Thiên Thiên giúp mang cho Thanh Thanh, Diễm Nhi một tách trà
rồi vỗ vỗ an ủi hai người làm cho hai người bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lý Cáp thủ thỉ nói.
Lý Cáp sửng sốt:" Cái gì?"
"Vừa rồi tình hình thật đáng sợ quá đi!" Thiên Thiên nói.
Lý Cáp mỉm cười, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Thiên Thiên nói" Không có
gì, chính là đánh chết hai con chó mà thôi." Nói rồi nhìn về phía Thanh
Thanh và Diễm Nhi hai người" các người coi như là nhìn thấy hai con chó
không có gì phải sợ hãi."
Lúc này Tam Ngưu cũng đã đến, Đại Ngưu
vừa đi vừa xoa hai cái cổ tay:" thống khoái, thống khoái, đáng tiếc là
chỉ có hai đứa, tên tiểu bạch kiểm kia kém cỏi quá, không thế tìm được
hai tên nào có võ công cao hơn một chút." Nhị Ngưu và Tam Ngưu nhìn ra
thì khuân mặt uể oải, như là đang ăn cơm thì bị cướp mất thức ăn vậy.
Lý Cáp trừng mắt nhìn Đại Ngưu nói:" Ai cho phép ngươi hạ thủ nặng tay như vậy!"
Đại Ngưu ngẩn ngơ:" Không phải chủ nhân nói, đánh đến chết sao?"
Lý Cáp nói:" Là đánh cho chúng không dậy nổi, ngươi đánh người không thể nhã nhặn một chút sao?"
Nhị Ngưu lập tức lên tiếng:" chính là, tự nhiên dùng một quyền đánh chết
chúng, chí ít thì phải não đoản của hắn ( viên bi của hắn), chọc thủng
hai mắt hắn lôi con ngươi ra, rồi bóp vỡ sọ hắn."
Tam Ngưu hồng
quang rợp mắt:" nhân tiện bẻ luôn ngũ chi của hắn, mổ bụng móc ruột, rồi lấy ruột thỏng não đoản của hắn vòng qua cổ để kéo đi!"
" Con
lừa, Ruột thế kia mi xem có bền không? Theo ta là phải đem rút từng đầu
khớp xương của hắn rút ra, làm hắn chỉ còn lại thịt." Nhị Ngưu bĩu môi
nói.
Tam Ngưu xuy nói:" không được, rút xương thì hắn sống thế quái nào được! Hắn là phải như vầy...."
Vừa định nói tiếp thì Diễm Nhi và Thanh Thanh mặt xanh như tầu lá quay sang một bên chực muốn ói ra, Thiên Thiên thì mải cũng các thị nữ bận bịu
nên không có nghe thấy.
Lý Cáp không nói gì ánh mắt bực tức nhìn
Tam Ngưu, ba tên huynh đệ này không những tham ăn mà còn có khuynh hướng đam mê bạo lực a.
Đêm đó nhóm người Lý Cáp ở luôn trong Ái Văn
Các, Thanh Thanh nói rằng nàng vô cùng sợ hãi, ngủ không yên, liền cùng
Lý Cáp một đêm ca xướng không ngừng, một bên thi ca hát một bên thì đệm
đàn, một bên thì nhảy múa, hàn huyên trọn một đêm, đến lờ tờ mơ hôm sau
mới chịu lên giường ngủ.
Sau đó vài ngày, Lý Cáp mỗi đêm đều ở
lại Ái Văn Các bồi tiếp Thanh Thanh, dần dần nàng cũng quên đi thảm
trạng ngày trước, nhưng Lý Cáp mua lại cái rừng cây của Vương lão bản
cho xây dựng tòa Thanh Phong các để làm cho Thanh Thanh quên hẳn chuyện
cũ.
Trong khoảng thời gian này Hà Nguyên cũng không tới Bách Hoa
Lầu nữa, từ lần đó coi như là hắn sợ hãi cũng không nhỏ, nhưng Lý Cáp vị tất đã tha cho hắn.
Thời gian trôi đi rất nhanh, đã đến ngày mừng thọ 70 của Đông Vương Gia...